Mười bốn tháng giêng là Hội Hoa Đăng mỗi năm một lần ở Đại Cẩm triều, đối với người trẻ tuổi mà nói đây là một ngày lễ lớn. Trước đó mấy ngày, các tiệm may quần áo đã vô cùng náo nhiệt, tiệm son phấn cũng cung không đủ cầu. Đến ngày, các nam thanh nữ tú đã sớm tụ họp ở tửu lâu, thảo luận xem năm nay ai là người đứng đầu trên thuyền Linh Lung.
Mới sáng sớm, Tưởng Nguyễn đã bị Bạch Chỉ và Liên Kiều gọi dậy, hai người bận rộn chọn y phục cho nàng, rồi chọn trang sức. Lộ Châu thấy tiếc vì mình không thể làm cùng, hậm hực nói. “Tối nay nhất định tiểu thư là người nổi bật nhất, đáng tiếc nô tỳ không có phúc để thấy, không biết sẽ làm bao nhiêu người si mê đến choáng váng.”
Liên Kiều nghe ra sự chua xót trong lời nói của nàng, cười mắng. “Nói cái gì đó, có muốn ta nhường chỗ cho ngươi không, ta ở lại phủ.”
“Vậy sao được.” Lộ Châu dẩu môi. “Ta không thể làm gì cho tiểu thư. Huống chi mấy nha hoàn mới tới không phải là người dễ sống chung. Hôm nay các ngươi không ở đây, đúng lúc để ta diệt khí thế của bọn chúng.”
“Lộ Châu tiểu thư cần phải kiềm chế một chút nha.” Bạch Chỉ trêu ghẹo. “Đừng dọa tiểu cô nương yếu đuối nhà người ta.”
“Cũng chỉ là một hạ nhân, yếu đuối cái gì chứ?” Trong mắt Lộ Châu lóe lên sự khinh bỉ. “Lòng dạ còn đen tối, hôm nay ta thấy ả Thư Hương đó lục soát trong viện, nên theo dõi ả, các ngươi có biết ta phát hiện gì không, ả Thư Hương kia trộm khăn tay của tiểu thư.”
“Cái gì?” Liên Kiều đang chải đầu cho Tưởng Nguyễn nghe vậy thì tay run lên, giật mình hét, lập tức ngừng tay. “Sao ngươi không ngăn cản?”
Tưởng Nguyễn cũng quay sang nhìn Lộ Châu, chỉ là nàng không vội vàng như Liên Kiều, mà khí định thần nhàn.
Lộ Châu nói. “Tiểu thư đã nói với nô tỳ, kêu nô tỳ chú ý kỹ đám người kia, nhất là Thư Hương. Lúc cần thiết thì xem tình thế mà làm, chỉ cần biết nha đầu kia là người của Nghiên Hoa uyển. Nô tỳ từ nhỏ đi theo tên giang hồ lừa gạt kia, thấy cũng nhiều, nếu Thư Hương chỉ tay chân không sạch sẽ thì không sao, sợ nhất là ả nổi lên tâm tư xấu xa. Cái khăn này cũng không phải là vật nhỏ, nếu rơi vào tay người khác, chắc chắn sẽ hủy đi sự trong sạch của tiểu thư, lỡ dở một đời. Lúc đó tiểu thư đang ngủ, nếu nô tỳ chạy tới bẩm báo với tiểu thư thì không còn kịp nữa, cho nên nô tỳ đã tự quyết định.”
Tưởng Nguyễn nhìn Lộ Châu. “Vậy ngươi đã làm thế nào?”
Trong mắt Lộ Châu thoáng qua vẻ đắc ý. “Nô tỳ thừa dịp ả đi ra ngoài, đổi chiếc khăn của tiểu thư bị ả giấu dưới gối nằm thành khăn của nhị tiểu thư rồi.”
Bạch Chỉ kinh ngạc hoảng hốt. “Sao ngươi lại làm như vậy?”
Lộ Châu ngẩng đầu lên. “Chúng muốn hại tiểu thư, sao chúng ta lại phải nương tay? Nếu chúng làm như vậy thật, thì người mang vạ là nhị tiểu thư, đây gọi là báo ứng.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Ngươi làm rất tốt.” Lại có nhận thức mới về Lộ Châu, lúc đầu vì thấy nha đầu này làm chứng cho nàng trên công đường, thầm biết ơn. Sau đó lại thấy nàng vào Nam ra Bắc có nhiều kiến thức, có thể giúp không ít việc. Hôm nay cho thấy, năng lực dò la tin tức của Lộ Châu cực kỳ tốt, gặp chuyện lại giải quyết nhanh trí, tính tình yêu ghét rõ ràng.
Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm. “Người Nghiên Hoa uyển có ai là người tốt đâu chứ. Lộ Châu, ngày thường bọn ta coi thường ngươi rồi, có thù phải trả, đúng là khiến người ta thấy sảng khoái.”
“Nhưng sao ngươi lấy được khăn tay của nhị tiểu thư?” Bạch Chỉ hỏi.
“Mấy ngày trước đi tản bộ cho tiêu cơm với tiểu thư, vô tình nhìn thấy khăn tay của nhị tiểu thư bị rơi, vốn định trả lại, ai ngờ lại đụng phải chuyện này. Đây gọi là trời không bỏ qua cho ai.”
Liên Kiều phụt một tiếng bật cười, Bạch Chỉ cũng cười, Lộ Châu thấy hai người cười cũng cười theo. Trên mặt Tưởng Nguyễn cũng mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại nghĩ, Hạ Nghiên muốn bôi nhọ thanh danh của nàng, thủ đoạn giống y đúc kiếp trước. Kiếp này Hội Hoa Đăng tới sớm ba năm, chẳng lẽ lại muốn hại nàng thân bại danh liệt? Không biết đến lúc đó, phát hiện người thân bại danh liệt là Tưởng Tố Tố, bà ta sẽ thế nào?
Trong Nghiên Hoa uyển, Tưởng Tố Tố ngồi trước bàn, đang uống trà táo đỏ hạt sen. Dáng vẻ đoan trang thanh nhã, nụ cười ngây thơ thanh khiết, giống như tiên nữ hạ phàm.
Hạ Nghiên hài lòng nhìn con gái ruột thịt của mình. “Con cũng sắp thành một đại cô nương rồi, càng lớn càng xinh đẹp, không biết nam nhân ưu tú như thế nào mới cưới được Tố Tố nhà ta.”
Tưởng Tố Tố giả vờ tức giận. “Nương, nương nói gì vậy. Nay con mới mười tuổi thôi, tối nay lên thuyền Linh Lung cũng không phải để xem mắt, con đã luyện Thất huyền cầm một tháng, tối nay là lúc nhận được hồi báo.”
“Con đàn tốt như vậy, e rằng ngay cả nương cũng không thể chắc chắn tài đánh đàn của mình giỏi hơn con.” Hạ Nghiên tự hào nói. “Đến lúc đó ngâm bài thơ nương đã dạy con, tất cả tiểu thư trên thuyền sẽ không sánh bằng con.”
Tưởng Tố Tố cười một tiếng. “Nếu được vậy là tốt nhất.” Chợt lại nhíu mày. “Dáng dấp đại tỷ như vậy, lần đầu hồi kinh, xuất hiện trên thuyền Linh Lung chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.” Mặc dù nàng ta đã hết sức che giấu, nhưng vẫn không giấu được vẻ ghen tỵ trong mắt. Hạ Nghiên thấy vậy, nghiêm mặt nói. “Con không cần để ý tới nó, chẳng qua chỉ là một nha đầu mang đến điềm xấu mà thôi. Cha con đối với nó như vậy, trong Tưởng phủ này, sao nó có thể được như con. Với lại, tối nay con không cần lo nó cướp mất hào quang của con, nương đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.”
“Sắp xếp xong xuôi?” Tưởng Tố Tố sửng sốt, tiếp đó bật cười. “Con biết nương thương con.”
Hạ Nghiên nhấn vào trán nàng. “Trong phủ này, kẻ nào không thể thành trợ lực của con, thì không có lý do để giữ lại, nếu không sau này sẽ có thêm rắc rối. Dáng vẻ Tưởng Nguyễn quá đẹp, nương đã quan sát nhiều ngày, nếu không phải người ngu thì chính là tâm cơ quá sâu. Nhìn nó đối phó với cả nhà Trần Chiêu, chắc chắn không phải là một người dễ gạt. Không biết tại sao, nó luôn khiến nương cảm thấy bất an, giữ lại là một mối họa, chi bằng giải quyết từ sớm.”
“Nương muốn mạng của nàng ta?” Tưởng Tố Tố hỏi.
“Muốn mạng nó làm gì? Nó mới hồi kinh, không thể làm quá rõ ràng, nhưng qua tối nay, nó còn muốn tạo ra sóng gió gì ở kinh thành, thì đó là chuyện không thể nào.” Hạ Nghiên nói, nếu có ai ở đây, nhất định sẽ bị vẻ mặt thâm độc của vị phu nhân ngày thường ôn hòa dễ gần này dọa sợ.
“Nương, nói kế hoạch của nương cho con nghe với.” Tưởng Tố Tố thẳng người lên. “Con cũng hy vọng nàng ta sẽ bị bêu xấu.” Trong mắt thiếu nữ giống như tiên tử đều là đố kỵ.
Hạ Nghiên không đồng ý nhìn con gái mình. “Nói với con cũng được, nhưng con phải nhớ, qua hôm nay, nó chính là người xui xẻo hư hỏng bị cả kinh thành chửi rủa. Con cần gì phải so đo với nó, đó là hạ thấp giá trị của con.”
Tưởng Tố Tố nũng nịu đồng ý, lúc này Hạ Nghiên mới kêu nha hoàn ra ngoài hết, chỉ chừa lại mấy người tâm phúc, tỉ mỉ nói với Tưởng Tố Tố.