Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 64



Chu Đại kia không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Cẩm Anh vương, thân phận của người này cho dù thế nào hắn đều không dám trêu vào, hiện tại đã leo lên lưng hổ, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Tiêu Thiều vừa nói xong, Tưởng Tố Tố lập tức vui mừng nhướng mày, đồng thời mặt Quận chúa Dung Nhã và Từ Nhược Hi đều trở nên trắng bệch, sắc mặt khó coi. Mạc Thông kinh ngạc nhìn Tiêu Thiều, cũng không hiểu được ý của Tiêu Thiều. Ngũ hoàng tử híp mắt. “Đúng là chuyện lạ, Tiêu Thiều lại chủ động giải vây giúp Tưởng nhị tiểu thư.”

Trong con ngươi Tuyên Ly thoáng qua nét thâm ý. “Có lẽ thật sự là ngọc bội của Cẩm Anh vương.”

Tưởng Nguyễn thu mắt, đột nhiên nói với Chu Đại hồn vía lên mây. “Thì ra ngươi đang nói đối, miếng ngọc kia rõ ràng là của Cẩm Anh vương, vậy chiếc khăn tay của Tưởng tiểu thư từ đâu mà có?”

Nghe Tưởng Nguyễn nói vậy, Chu Đại bừng tỉnh, miếng ngọc là của Cẩm Anh vương là thật, nhưng khăn tay trên người hắn cũng là thật. Hiện giờ nếu thừa nhận sẽ chết rất khó coi, nhưng nếu chết cũng không thừa nhận thì có lẽ còn có chút hy vọng sống. Chu Đại này ngày thường cũng là một tên lưu manh vô lại, loại thủ đoạn bẩn thỉu nào cũng biết. Liền cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói. “Lời nói của ta câu nào cũng là thật, cho dù là quan lại quyền quý cũng không thể ỷ thế ức hiếp người. Khăn tay kia chính là vật đính ước Nguyễn nhi tặng cho ta!”

Vừa dứt lời, người ngồi đây đều kinh hãi.

Tưởng Nguyễn nhìn hắn. “Nguyễn nhi ngươi nói là ai?”

“Còn có thể là ai? Chính là đương kim đại tiểu thư phủ Tưởng thượng thư!” Chu Đại mười phần phấn khích nói.

“Phụt!” Phì cười một tiếng, Tưởng Nguyễn như nghe thấy chuyện hài, chân mày khóe mắt đều là nụ cười. “Ngươi luôn miệng nói Tưởng tiểu thư đã sớm đính ước cùng ngươi, vừa rồi lại xả thân cứu nàng. Không biết ngươi có biết, nàng rốt cuộc là ai?”

“Có ý gì?” Trong lòng Chu Đại cảm thấy không ổn, cảm thấy có một việc không đúng, chỉ nghe Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói. “Đúng là ngươi nói rất trôi chảy, nhưng ta mới chính là đại tiểu thư Tưởng gia, còn Tưởng Nguyễn trong mắt ngươi, chính là nhị tiểu thư Tưởng gia, Tưởng Tố Tố.”

Dưới ánh trăng, dung nhan của nàng vô cùng xinh đẹp, nét quyết tuyệt lạnh lẽo đến tận xương. “Chu công tử, chẳng lẽ bệnh hay quên của ngươi nặng tới như vậy, ngay cả người thề non hẹn biển với mình cũng không phân biệt được?”

Đến đây, chung quanh đã có người biết huyền cơ trong đó. Mọi người đều xuất thân từ cao môn đại hộ, cũng hiểu biết thủ đoạn kiểu này. Rõ ràng Chu Đại này nói năng bậy bạ, thầm nghĩ chắc chắn là có người sai khiến, muốn làm bẩn thanh danh của đại tiểu thư Tưởng gia, nhưng không biết đánh bậy đánh bạ thế nào mà thành nhị tiểu thư Tưởng gia.

Liên Kiều với Bạch Chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm, thần sắc Tưởng Nguyễn như thường, từ đầu nàng luôn gọi Tưởng Tố Tố là ‘Tưởng tiểu thư’, chính là vì muốn đánh lạc hướng Chu Đại. Bây giờ Chu Đại vừa mở miệng, người ngồi đây đều không phải kẻ ngu, tất nhiên có thể nghĩ ra nguyên nhân sâu xa của chuyện này.

Vẻ mặt Tưởng Tố Tố mờ mịt, mặc dù lời Chu Đại vừa nói đã xác nhận sự trong sạch của nàng. Nhưng mọi người cũng sẽ suy đoán, rốt cuộc là ai muốn hại Tưởng Nguyễn, nàng và Hạ Nghiên sẽ trở thành đối tượng đàm luận của người khác.

Tưởng Nguyễn nhìn Chu Đại, dịu dàng nói. “Chuyện này khó bề phân biệt, thật sự làm ta đau đầu, nhưng chuyện có liên quan đến danh dự của ta, không thể nào bỏ qua như vậy được. Chu công tử, chuyện này, có lẽ ngươi nên nói rõ với tuần bổ đại nhân.”

Chu Đại thấy tình thế không tốt, lập tức muốn nhảy xuống sống chạy trốn, lại thấy mấy người mặc y phục thị vệ chạy ra từ bốn phía, Tuyên Ly bất ngờ đứng ra, mỉm cười tao nhã. “Đưa hắn tới phòng tuần bổ.”

Tưởng Nguyễn liếc Tuyên Ly một cái, hắn ra tay giúp, chẳng lẽ là hy vọng mình cảm kích hắn?

Tưởng Tố Tố nghe vậy trong lòng hoảng hốt, Chu Đại là ai, làm gì tất nhiên nàng biết rõ, nếu rơi vào tay tuần bổ, Chu Đại khai ra người sai khiến, vậy nàng và Hạ Nghiên sẽ ra sao đây?

Nghĩ như vậy, Tưởng Tố Tố chạy tới trước mặt Chu Đại đang quỳ rạp dưới đất, nàng hơi cúi người xuống, ngang mắt Chu Đại, nhẹ giọng nói. “Chu công tử, ta nghe nói phòng tuần bổ có một ngàn cách tra hỏi, mỗi một cách đều khiến người ta sống không bằng chết. Chuyện này ngọn nguồn rất phức tạp, Chu công tử cần phải hiểu rõ, ngàn vạn lần chớ ăn nói bừa bãi.” Nói xong, nàng mỉm cười với Chu Đại, nụ cười còn óng ánh hơn cả hoa đăng dưới sông.

Thị vệ của Tuyên Ly nhanh chóng kéo Chu Đại đi, chuyện bất ngờ xảy ra, khiến Hội Hoa Đăng tối nay cũng gần như bị hủy. Sau cũng không có ai còn hứng thú để tiếp tục thả đèn nữa, Tưởng Tố Tố rơi xuống nước, Tưởng Nguyễn chỉ có thể cùng nàng về phủ. Thuyền cập bờ, khi Tưởng Nguyễn chào từ giã mọi người, Tuyên Ly đột nhiên đi tới. Hắn đem áo khoác của mình khoác lên người Tưởng Tố Tố, giọng ôn hòa nói. “Trời gió lạnh, chớ để bị nhiễm phong hàn.”

Ánh đèn hoa đăng chiếu lên dung nhan anh tuấn lại trở nên dịu dàng lạ thường, Tưởng Tố Tố ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thẹn thùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói. “Đa tạ Bát hoàng tử.”

Tưởng Nguyễn giương môi, kiếp trước nàng rơi xuống sông Tuyên Ly đã làm vậy, kiếp này Tưởng Tố Tố rơi xuống nước, đối tượng quan tâm cũng trở thành Tưởng Tố Tố à?

Mặc dù Tuyên Ly đang nói chuyện với Tưởng Tố Tố, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Tưởng Nguyễn. Thấy Tưởng Nguyễn không thèm nhìn hắn một cái, vẻ mặt rõ ràng là nhu hòa, nhưng hắn lại cảm thấy sự lạnh lùng của nàng. Cảm giác này khiến Tuyên Ly có chút không vui.

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười, đúng lúc thấy Tiêu Thiều từ đối diện đi tới, đột nhiên mở miệng nói. “Chuyện hôm nay, đa tạ vương gia gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ.”

Giọng nàng không to không nhỏ, đủ để người xung quanh nghe rõ, mọi người lại nghĩ tới câu nói giải vây cho Tưởng Tố Tố của Tiêu Thiều. Hôm nay nếu Tưởng Tố Tố thật sự trong sạch, vậy miếng ngọc kia chính là do Tiêu Thiều có ý nói ra vì Tưởng Tố Tố. Tưởng Nguyễn nói câu này, lại có chút châm chọc.

Tiêu Thiều nhàn nhạt nhìn nàng, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như cũ, dáng người hắn cao ráo, y phục đen tuyền lẫm liệt, khí chất lạnh lùng cao quý lập tức hấp dẫn một đám nữ quyến chung quanh, cho dù có gì thắc mắc với hành động vừa rồi của hắn, giờ phút này đều biến thành mây bay.

Trong lòng Tưởng Nguyễn bực bội, dứt khoát xoay người không nhìn hắn nữa. Lại thấy một công tử mặc y phục màu xanh bước tới, đứng bên cạnh nàng, chần chừ nói. “Tưởng tiểu thư, sắc trời đã tối, ta lệnh cho mấy thị vệ hộ tống nàng về phủ, có được không?”

Công tử này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khi nói chuyện có chút dò xét, ánh mắt lộ rõ vẻ mong đợi. Tưởng Nguyễn nhận ra, đây là Cô công tử phủ Tổng binh đại nhân.

Nàng nhếch môi cười, tự nhiên phóng khoáng nói. “Đa tạ ý tốt của công tử, nếu Nguyễn nương từ chối thì thật bất kính.”

Nàng đáp như vậy, làm cho Tuyên Ly và Tiêu Thiều đều ngẩn ra. Thái độ của Tưởng Nguyễn đối với Cô công tử có thể nói là cực kỳ dịu dàng, thái độ đối với hai người bọn họ lại không hề thân thiện.

Chẳng biết tại sao trong lòng Tuyên Ly nảy sinh cảm xúc lạ, giống như thứ vốn thuộc về mình bị người khác cướp mất. Con ngươi đen nhánh của Tiêu Thiều chỉ nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, vẻ mặt nghiền ngẫm.

Trong ba người, chỉ có một mình Cô Dịch là vô cùng mừng rỡ, không ngờ tới mỹ nhân lại dịu dàng như vậy, nhất thời chỉ biết đứng tại chỗ cười ngây ngô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.