Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 94



Lý An bình tĩnh nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn. Nàng biết rõ nếu kéo đến chỗ Kinh Triệu Doãn, toàn bộ kinh thành đều biết Lý Dương đã bị thiến, hiện tại tin tức bị phong tỏa, nếu thật sự bị truyền ra, lấy tính cách của Lý Dương, e rằng sẽ cá chết lưới rách. Huống hồ nếu thật sự làm vậy, tể tướng phủ e rằng phải tẩy rửa một lần nữa. Không thể báo Kinh Triệu Doãn, càng không thể cáo trạng với hoàng đế. Nhìn Tưởng Nguyễn có vẻ như rộng lượng, thật ra mỗi một con đường đều là đường chết. Hắn bỗng cảm thấy hứng thú, cười nói. “Tưởng tiểu thư cho rằng, việc này cần phải giải quyết như thế nào?”

“Vậy phải xem Tể tướng đại nhân nghĩ như thế nào?” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Nhưng mà, việc này bị lộ ra, tiền đồ của Tể tướng phủ sau này, có lẽ chỉ có thể dựa vào nhị công tử thôi.” Giọng nói của nàng bình thản, ánh mắt lại mang theo hàm ý sâu xa.

Lý An giật mình chốc lát, đột nhiên vỗ tay cười nói. “Thú vị, thực sự quá thú vị! Đại tiểu thư thông tuệ như vậy, thật sự khiến người ta khó mà không động lòng.”

Thân thể Tưởng Tố Tố cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ phẫn hận, chỉ nghe Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Lý đại công tử trước kia cũng đã động lòng với nhị muội.”

Lý An đổi lời. “Nghe nói thân mẫu của đại tiểu thư là tiểu thư phủ Triệu tướng quân, sao bây giờ lại cắt đứt qua lại?”

Tưởng Nguyễn khẽ nói. “Người đã mất, tất cả đều hóa cát bụi, bao gồm người quen cũ.”

“Vậy làm sao được.” Lý An tựa như cố ý trêu đùa nàng. “Vài hôm nữa ta phải theo Bát điện hạ đi trị thủy, bệ hạ vô cùng quan tâm trận lũ lụt năm nay, nghe nói biểu ca của đại tiểu thư, đại nhân Triệu Nghị là Thủ thành, lần này nếu nắm chặt cơ hội, e sẽ lập được công lớn.”

Trong ống tay áo, nắm tay Tưởng Nguyễn đã siết chặt, nét mặt lại chẳng có chút dao động, nói. “Vậy cũng không liên quan gì với Nguyễn nương cả.”

“Triệu tướng quân công trạng hiển hách, được ban thưởng vô số, bây giờ kinh thành dân chúng đói khổ, thật sự khiến người ta lo lắng. Triệu đại nhân lòng mang thiên hạ, nếu có thể phân ra một phần lương thực cho nạn dân, bách tính chắc chắn sẽ rất mang ơn hắn.”

“Công tử, xin mời nói năng cẩn thận.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. Nàng biết Lý An đang cố ý khiêu khích mình, mặc dù trong phủ Triệu tướng quân có núi vàng núi bạc, nhưng hiện giờ nạn dân nhiều như vậy, sau này còn có lưu dân tràn vào, không nói đến kinh thành lại còn đang thiếu lương thực nên giá chắc chắn sẽ bị nâng cao, cho dù móc sạch núi vàng núi bạc cũng chẳng đủ dùng.

Lý An cười ha ha. “Cùng đại tiểu thư nói vài câu, ta thu được rất nhiều thứ. Thời gian không còn sớm, ta về trước, sau này còn gặp lại, hy vọng đại tiểu thư vẫn có thể trò chuyện vui vẻ như hôm nay.” Trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười, trong đôi mắt đen là sự âm trầm nhìn không thấu, tựa như một con rắn độc thành tinh.

Tưởng Nguyễn gật đầu. “Nhất định.”

Lý An không nói tiếp, xoay người rời đi. Vừa quay lưng, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Khi bước ra khỏi Tưởng phủ, gã nô tài hầu cận cẩn thận hỏi. “Thiếu gia, là Tưởng đại tiểu thư làm sao?”

“Chính là nàng.” Lý An phóng người lên ngựa, chỉ là một tiểu cô nương chưa dứt sữa, nhưng đôi mắt sâu không thấy đáy. Đối mặt với nghi vấn của hắn, nàng bình thản tiếp nhận, đồng thời, còn thẳng thừng khiêu khích hắn!

Phố xá kinh thành, tất nhiên không chỉ có một con ngựa, lúc Lý An cưỡi ngựa trở về phủ, sượt qua một con ngựa khác. Đó là một con ngựa tốt hiếm có, lông bờm đen tuyền sáng bóng, người cưỡi mặc một chiếc áo rộng vành. Dừng lại trước tửu lâu, giao ngựa cho tiểu nhị, cất bước lên tầng.

Đi lên tầng hai, thị nữ dẫn hắn tới một căn phòng trang nhã, hắn vén rèm bước vào, người trong phòng nhìn thấy hắn, hai mắt tỏa sáng. “Nhị ca!”

Quan Lương Hàn là đại tướng quân trấn quốc của Đại Cẩm triều, dũng mãnh thiện chiến, uy danh chiến thần vang vọng tứ phương, lần này khải hoàn về kinh, không đi cùng đội quân, tự mình cưỡi ngựa trở về kinh thành trước. Trước giờ hắn luôn thích tự do, không muốn gò bó hay bị trói buộc bởi quy tắc nào cả, hoàng đế cũng mắt nhắm mắt mở. Hắn nhìn thiếu niên gọi mình là ‘nhị ca’, người đó là Mạc Thông.

Mạc Thông nói. “Nhị ca, hồ ly và sói con Tây Bắc lần trước huynh hứa cho ta đâu?” Hắn luôn muốn lén nuôi một con hồ ly và sói con trong phủ.

“Vài hôm nữa đội quân về tới sẽ đưa cho đệ.” Quan Lương Hàn đã ba mươi, khôi ngô anh tuấn, lại thích để râu, nhìn sơ như thổ phỉ, hung dữ tà ác. “Ta thấy hương son mùi phấn kinh thành đã hung đệ đến sắp biến thành nữ nhân rồi, hôm khác đệ cùng đi với ta đến Đại Mạc rèn luyện đi, ốm như con khỉ vậy.”

Mạc Thông không phục nói. “Nhị ca, có gì không tốt đâu chứ? Nhìn huynh xem, suốt ngày chỉ biết chiến đấu, người vừa cao vừa cường tráng. Ốm một chút thì có sao đâu? Tam ca cũng gầy, không phải vẫn tốt sao.”

“Đệ có thể so với tam ca đệ à?” Quan Lương Hàn giả vờ muốn quất hắn. “Tam ca của đệ dùng một ngón tay cũng đủ nghiền chết đệ.”

Rốt cuộc Tiêu Thiều vẫn luôn trầm mặc ngồi một bên ngẩng đầu. “Nhị ca.”

“Ta nói lão tam à, bình thường đệ cứ nuông chiều tiểu tử này như vậy sao? Một năm không gặp, càng ngày càng hư đốn rồi.” Quan Lương Hàn nói.

Thời niên thiếu họ là sư huynh đệ đồng môn, tổng cộng có tám người, Quan Lương Hàn xếp hạng thứ hai, Tiêu Thiều thứ ba, Mạc Thông thứ bảy, thứ tám chính là Tuyên Ly. Trước đây Tuyên Ly lên núi học nghệ, học nửa năm, sau đó xảy ra một chuyện, từ đó về sau sư môn không còn người tên Tuyên Ly nữa, việc này mọi người đều ăn ý không nhắc tới. Bên ngoài không ai biết quan hệ của họ, chỉ những trường hợp thân mật thế này họ mới gọi nhau như vậy thôi.

“Lần này huynh định ở lại kinh thành bao lâu?” Tiêu Thiều hỏi.

Tiêu Thiều là người thường có thái độ lãnh đạm dửng dưng trước mọi việc, Quan Lương Hàn gãi gãi đầu. “Phía Tây Bắc phái người muốn nghị hòa, nếu yên ổn thì tạm thời ta sẽ ở lại kinh thành.

“A, nhị ca, về sau chúng ta có thể cùng du ngoạn với nhau rồi.” Mạc Thông hưng phấn nói.

“Ai rảnh mà chơi đùa với đệ, ẻo lả.” Quan Lương Hàn luôn nhìn không thuận mắt dáng vẻ yếu xìu của Mạc Thông, võ công của Mạc Thông lại yếu nhất trong các sư huynh đệ, đại khái chỉ học được da lông.

Tiêu Thiều nói. “Nhị ca, đệ muốn hỏi huynh về một người.”

“Ai vậy?” Quan Lương Hàn hỏi.

“Tưởng Tín Chi.” Hắn hỏi. “Thủ hạ của huynh có người này không? Đại thiếu gia Tưởng gia.”

“Tưởng gia?” Quan Lương Hàn nhíu mày. “Là Tưởng gia Tưởng Quyền kia sao? Thủ hạ của ta không có người họ Tưởng, tiểu binh thì không biết. Đệ tìm đại thiếu gia Tưởng gia làm gì? Từ lúc nào mà đệ lại dính líu đến Tưởng gia rồi? Lão tam, đừng trách nhị ca không nhắc nhở đệ, Tưởng gia là một vũng nước đục, phía sau chúng là Hạ gia, mà Hạ gia là ai, chúng với lão Bát có quan hệ sâu sắc, lão Bát lại là một tên ngoan độc, người nào dính vào hắn thì kết cục chỉ có một chữ thảm!”

“Đệ và Tuyên Ly không có quan hệ gì.” Tiêu Thiều nói.

“Nhị ca, tam ca không phải vì Bát hoàng tử.” Mạc Thông chế nhạo nói. “Là vì đại tiểu thư Tưởng gia kia kìa.”

“Đại tiểu thư Tưởng gia là sao?” Quan Lương Hàn nói. “Không phải Tưởng Quyền chỉ có một người con gái sao, chính là tài nữ đó, lão tam, đệ xem trọng nàng ta à? Không phải chứ, ánh mắt của đệ kém như thế từ khi nào vậy?”

Quan Lương Hàn đã rời khỏi kinh thành một năm, hoàn toàn không biết chuyện về Tưởng Nguyễn. Tiêu Thiều lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Thông, Mạc Thông lại bình chân như vại, sờ mũi nói. “Tam ca, Dạ Phong đã nói cho đệ biết, không phải huynh sai hắn điều tra chuyện về Tưởng đại tiểu thư sao. Huynh có ý gì đây?” Hắn cười bỡn cợt nói với Quan Lương Hàn. “Tưởng đại tiểu thư này vừa hồi kinh lúc cuối năm, là con gái do thê tử đã mất của Tưởng thượng thư sinh, nhan sắc tuyệt diệu. Có điều, tính cách có chút hung hãn, lại vô cùng có tâm cơ, cứ xoay Tưởng nhị tiểu thư và Tưởng phu nhân quay vòng vòng.” Nghĩ tới điều gì đó, hắn chợt cười nói. “E là Tưởng nhị thiếu gia cũng bị lọt hố.” Mạc Thông vốn thông minh, hắn đã đoán được một ít chuyện của Tưởng Siêu. Nghe Mạc Thông nói vậy, Quan Lương Hàn nhíu mày. “Đệ nói vậy, thế cô nương kia là một người tâm địa độc ác sao?”

“Nàng là hạng người gì không quan trọng.” Tiêu Thiều thản nhiên nói. “Thủ hạ của huynh thật sự không có Tưởng Tín Chi sao?”

Quan Lương Hàn thấy hắn như thế, thu hồi nét đùa giỡn, nói. “Không có Tưởng Tín Chi, nhưng mà ta biết một người tên Triệu Tín Chi.”

Triệu Tín Chi? Tiêu Thiều nhíu mày. “Chính là hắn.” Vốn dĩ Tưởng Tín Chi đã ghét Tưởng gia, nếu nói sau khi xung quân hắn đổi sang họ của mẫu thân mình thì chuyện đó cũng có khả năng.

“Hiện tại hắn đang ở đâu?” Tiêu Thiều hỏi.

“Ta vào kinh trước, hắn cùng đội quân đi sau.” Quan Lương Hàn nói. “Hắn là phó tướng của ta, đệ nói hắn là Tưởng đại thiếu gia?”

“Phó tướng?” Mạc Thông nhìn Tiêu Thiều. “Tam ca, đại cữu của huynh đúng là rất tốt.”

Quan Lương Hàn và Tiêu Thiều đều muốn làm lơ Mạc Thông, Quan Lương Hàn nói. “Không nên xem nhẹ Triệu Tín Chi này, lúc đầu hắn chỉ là một tiểu binh nấu cơm, làm rất tốt, vẫn luôn được thăng chức. Trước đây khi vào doanh trại, gầy y như lão Thất vậy, nhìn như mọt sách, gió thổi sẽ bay ngay. Hắn vẫn yêu cầu được ra chiến trường, ta không đồng ý. Sau lại thấy hắn rèn luyện không tệ, nên ta dẫn hắn ra chiến trường. Người này không sợ chết, lúc đầu không dám giết người, sau thì ra tay rất quyết đoán, không còn chút bóng dáng kẻ mọt sách. Ta thấy hắn là một nam nhân chân chính, bản lĩnh càng ngày càng tốt, lập công mấy lần, rồi thăng lên chức phó tướng. Lần này chính hắn chủ động yêu cầu cùng theo ta hồi kinh.”

Tiêu Thiều nhìn hắn, Quan Lương Hàn nói. “Đệ nói Tưởng gia đại tiểu thư, nếu như Triệu Tín Chi là Tưởng Tín Chi, Tưởng đại tiểu thư chính là muội muội của hắn. Ta đã nghe nói về muội muội của Triệu Tín Chi, trước đây ta hỏi hắn vì sao luôn liều mạng, hắn nói hắn muốn lập quân công để thăng chức, như vậy hắn mới có đủ quyền lực để bảo vệ muội muội của hắn.” Dừng một chút, Quan Lương Hàn nhìn Mạc Thông, nói. “Thế nhưng người muội muội mà Triệu Tín Chi kể với ta, muội ấy là một tiểu cô nương đơn thuần đáng yêu, dịu dàng nhu thuận, luôn bị người khác bắt nạt. Sao qua miệng đệ lại biến thành tâm địa độc ác rồi hả?”

Mạc Thông phun nước, vẻ mặt cổ quái nói. “Dịu dàng nhu thuận? Đơn thuần đáng yêu, luôn bị người khác bắt nạt?” Hắn nắm cánh tay Tiêu Thiều. “Tam ca, đệ cảm thấy huynh nhất định nhận nhầm người rồi, tên Triệu Tín Chi kia chắc chắn không phải là Tưởng Tín Chi, ta nhìn thế nào cũng không thấy Tưởng đại tiểu thư là người cam chịu thiệt thòi, nàng không bắt nạt người ta là tốt lắm rồi.”

Tiêu Thiều gỡ tay hắn ra. “Huynh cảm thấy Triệu Tín Chi là người như thế nào?”

Quan Lương Hàn thấy vẻ mặt Tiêu Thiều không giống vui đùa, nghiêm mặt nói. “Nếu hắn thật sự là con trai của Tưởng Quyền như đệ nói, vậy thì cũng không cùng một dạng người với Tưởng Quyền. Mặc kệ trước đó hắn là một thư sinh hay hiện tại là phó tướng, chung quy đều là một nam nhân.”

“Có chỗ nào đặc biệt không.” Trong đôi mắt trong trẻo của Tiêu Thiều đầy tâm sự nặng nề. “Ví dụ như, tiên đoán?”

“Tiên đoán?” Quan Lương Hàn sửng sốt. “Lão tam, đệ có bị bệnh không? Tiên đoán gì chứ? Nếu có thể tiên đoán, thì lần nào cũng thắng trận, vậy còn cần tướng quân ta làm gì?”

Mạc Thông nghe Tiêu Thiều nói xong thì đổi sắc, nói. “Tam ca, có phải huynh phát hiện gì rồi không?”

“Không có gì.” Tiêu Thiều thản nhiên nói. “Hoàng thượng lệnh lão Bát trị thủy, còn gọi Lý An.”

“Lý An? Hắn trở về làm gì?” Mạc Thông nói, hắn và Lý An đối nghịch, Lý An thông minh tuyệt đỉnh, nhưng không khi nào dùng vào chuyện chính đáng, có quý công tử nào lúc còn nhỏ có quen biết với hắn mà chưa từng bị hắn hãm hại hay không? Mạc Thông cũng không ngoại lệ, hơn nữa bởi vì Mạc Thông tương đối thông minh, khi còn bé Lý An đã ngáng chân hắn không ít lần. Đồng thời theo số tuổi tăng dần, bản lĩnh chơi nữ nhân của Lý An càng ngày càng đặc sắc thành thạo, thủ đoạn cũng càng ngày càng ác độc.

“Hoàng thượng có ý gì? Xem trọng lão Bát?” Quan Lương Hàn nói. Nói như thế mà bị người ngoài nghe thấy, bàn luận chuyện hoàng gia là tội chém đầu, có điều Quan Lương Hàn chẳng để ý. Nếu lần trị thủy này Tuyên Ly lập được công trạng, uy vọng trong triều sẽ tăng cao, bách tính sẽ càng ủng hộ hắn. Ngược lại, địa vị của thái tử càng ngày càng tràn ngập nguy cơ. Vị trong Cửu Trọng cung tâm tư như biển, trước giờ họ đều đoán không ra, hầu như mấy năm gần đây là mò kim đáy bể. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, e rằng Tuyên Ly cũng không nhìn ra được ý đồ của hoàng đế.

“Nếu hắn thật sự xem trọng Tuyên Ly, thái tử sẽ không sống được đến bây giờ.” Tiêu Thiều lạnh nhạt nói.

“Tam ca, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Chờ.” Tiêu Thiều nghịch dao găm trong tay, thản nhiên nói. “Không phải ngẫu nhiên mà Lý An đột ngột trở về kinh thành, ta muốn xem rốt cuộc Lý gia muốn làm gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.