Sống Lại Trả Thù Tra Nam, Tiện Nữ

Chương 10



“Đào Đào, đã lâu không gặp.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên, còn mang theo chút vui mừng. 

Nhãn Lộ cười, đúng là xui thật. Mới ngày đầu tiên đi học đã gặp phải cô ta. Nhan Lộ quay người lại, làm như không biết hỏi: 

“Bạn là...?” 

Nghe Nhan Lộ nói thế Bạch Hân sững người nhưng vẫn vui vẻ nói: 

“Đào Đào, cậu không nhớ mình nữa sao? Mình là Hân Hân đây, từ lúc nhà cậu chuyển đi Ý thì không liên lạc với mình nữa. Nhưng mà bây giờ được học với cậu thật là vui.” 

Nhan Lộ nghe mà buồn nôn nhưng vẫn ra vẻ mới nhớ ra hỏi: 

“Hân Hân? Bạch Hân đúng không?” 

“Đúng rồi, may quá, mấy năm trôi qua rồi mà cậu vẫn nhớ mình.” Nói xong còn lấy tay quẹt nước mắt. 

“Đương nhiên, sao tớ có thể quên được chứ? Cái người chỉ vì một đôi giày mà đẩy tớ xuống hồ bơi thì sao tớ quên được?” Nhan Lộ cười. 

Lời vừa nói ra, cả lớp ồ lên. Sắc mặt Bạch Hân tái mét, vội giải thích: 

“Không phải đâu Đào Đào, tớ...” 

Chưa nói hết thì Diệp Ngọc Vân cướp lời: 

“À, Tiểu Lộ, hóa ra bạn học Bạch Hân là con gái của Bạch Hà – người hầu cũ của nhà cậu đúng không? Thảo nào tớ cứ nhìn quen quen, cứ tưởng là người giống người. Không ngờ là thật.” Sau đó nói với Bạch Hân bằng một cái giọng rất tán thưởng: 

“Bạch Hân, cậu có thể chia sẻ bí quyết làm sao mà mẹ cậu từ một người hầu của Nhan gia lại trở thành phu nhân của Lục thị thế? Kĩ thuật trên giường?” 

Bạch Hân nghe thế tức giận quát: 

“Diệp Ngọc Vân, cậu đừng có quá đáng.” 

Diệp Ngọc Vân không nói gì, lấy điện thoại ra, gọi cho người nào đó. Khi người đó bắt máy liền thay đổi giọng: 

“Ông nội... hức, có bạn bảo cháu không phải là người của Diệp thị mà chỉ là trẻ mồ côi nhặt về thôi. Còn nói cháu xấu xí, nói cháu chắc chắn chỉ có thể àm tình nhân cho người khác.” 

Bên kia truyền ra một giọng tức giận: 

“Ai dám nói bảo bối của ông như thế? Là đứa nào?” Sau đó dỗ Diệp Ngọc Vân: “Ngoan, cháu gái của ông là xinh đẹp nhất. Là bảo bối của Diệp thị, làm sao có thể là trẻ mồ côi chứ.” 

Diệp Ngọc Vân đắc ý nhìn Bạch Hân, sau đó đáng thương nói: 

“Mẹ bạn ấy là phu nhân của tập đoàn Lục thị ạ.” 

“Được rồi, ông biết rồi, con đừng lo. Ông sẽ giải quyết chuyện này cho thật tốt.” 

“Vâng, cảm ơn ông nội.” Diệp Ngọc Vân cúp máy, vui vẻ quan sát sắc mặt tái nhợt của Bạch Hân. 

Một người thấy bất bình nói: 

“Diệp Ngọc Vân, bạn qua đáng rồi đấy, Hân Hân có làm gì bạn đâu chứ?” 

Diệp Ngọc Vân liếc người vừa nói đó: 

“Không liên quan tới tôi thì liên quan tới cậu? Đơn giản là tôi thấy Bạch Hân nên dừng ảo tưởng. Chim sẻ vĩnh viễn là chim sẻ, có cố gắng thay đổi bao nhiêu cũng không trở thành phượng hoàng được đâu. Mấy người có biết mẹ con cô ta bẩn thỉu đến như thế nào không? Muốn trở thành phu nhân, tiểu thư cao quý thì nên xem xuất thân của mình là như thế nào. Đâu phải muốn là trở thành Lọ Lem được chứ?” 

Người vừa nói liền im bặt. Diệp Ngọc Vân bổ sung thêm một câu: 

“Còn ai có bạn trai rồi thì nhớ giữ cho chặt. Là mẹ con nên kĩ thuật rất giống nhau.” 

Bạch Hân dùng ánh mắt cầu xin những cậu bạn cùng lớp bình thường hay theo đuổi cô tam, nhưng ai cũng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên. 

Nhưng may mắn với Bạch Hân là vừa lúc vào học. 

Nhan Lộ cười nói cảm ơn Diệp Ngọc Vân. 

Buổi đầu tiên đi học mà đã thú vị như thế rồi cơ đấy. Thật mong chờ những ngày sau. 

Lúc tan học, Diệp Ngọc Vân cùng Nhan Lộ đi bộ ra cổng trường để chờ xe đến. 

Lại nghe thấy tiếng gọi của Bạch Hân: 

“Anh yêu ~~” 

Nhan Lộ rùng mình, người nào mà có phúc vậy? 

Người đàn ông có ăn mặc rất phong cách, đi một chiếc Mercedes màu đỏ mui trần. Bạch Hân có kiêu ngạo nhìn bọn cô, sau đó chạy về phía người đàn ông đó. 

Diệp Ngọc Vân bĩu môi, nói: 

“Cậu nhớ hắn không? Thẩm Lăng đấy.” 

Nghe đến cái tên Thẩm Lăng, Nhan Lộ hận chỉ không thể giết hắn. Nhưng vẫn gật đầu. 

Thẩm Lăng thấy cô, quan sát một chút rồi chạy lại hỏi: 

“Đào Đào phải không?”

Nhan Lộ cười gật đầu nói: 

"Lâu rồi không gặp, anh thay đổi nhiều đấy." 

Thẩm Lăng ngại ngùng. Bạch Hân đứng ở bên kia cảm thấy có cái gì đó không ổn nên cũng chạy lại, thâm mật ôm tay Thẩm Lăng, nũng nịu: 

"Anh yêu, anh nói muốn dẫn em đi mua sắm mà, đi thôi." 

"Bạch Hân là bạn gái của anh ư?” Nhan Lộ hỏi, cô muốn biết Thẩm Lăng sẽ trả lời như thế nào. 

Thẩm Lăng giật mình, nhớ đến mục tiêu mà mình nhắm đến, vội lấy tay của Bạch Hân ra người mình, lắc đầu: 

“Không phải đâu, chắc cô ta nhầm anh với ai rồi.” Sau đó quát Bạch Hân: “Cô là ai? Sao lại gọi tôi là anh yêu chứ?” 

Bạch Hân bị quát thì ngỡ ngàng, khóc không ra nước mắt: 

“Lăng, sao anh có thể nói thế chứ? Chúng ta quen nhau từ nhỏ tới giờ, yêu nhau đã được 3 tháng. Sao anh có thể nói là không quen em chứ?” 

Thẩm Lăng thấy sắc mặt của Nhan Lộ vẫn bình thường liền nói: 

“Đào Đào, em phải tin anh, anh không quen người này.” 

Nhan Lộ cười: “Anh quen hay không thì liên qua gì đến em? Em chỉ hỏi như thế thôi.” Sau đó bỏ đi. 

Bạch Hân đi vào nhà khóc lớn, Bạch Hà hoảng hốt, hỏi: 

“Con gái, sao vậy? Có chuyện gì sao?” 

Ông Lục cũng nhìn Bạch Hân. Bạch Hân ấm ức nói: 

“Có người bắt nạt con.” 

Bạch Hà tức giận: “Ai mà dám bắt nạt con gái cưng của mẹ?” 

“Diệp Ngọc Vân...” 

Bạch Hà nghe thế nói với ông Lục: 

“Ông à, sao có thể để con gái mình bị người khác bắt nạt như thế được? Anh mau giành lại công bằng cho con bé đi.” 

Ông Lục nhẩm đi nhẩm lại cái tên, Diệp Ngọc Vân. Chưa kịp nói gì thì đã có điện thoại. 

Lúc nghe điện thoại, sắc mặt ông Lục không khác gì xác chết, không có một giọt máu. Lúc tắt máy, đứng dậy rồi tát cho Bạch Hân một cái: 

“Đồ con gái ngu dốt. Mày có biết Diệp Ngọc Vân là bảo bối của nhà họ Diệp không? Bây giờ mày làm cô ta tức giận nên Diệp tổng muốn hủy hợp đồng kia kìa.”  

Bạch Hân lấy tay che má vừa bị đánh, bỏ lên phòng. 

Đóng cửa lại, Bạch Hân ném bình hoa xuống đất, hét: 

“Nhan Lộ, Diệp Ngọc Vân. Nợ hôm nay tôi sẽ trả hết cho mấy người!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.