Chung Tử Ngang đứng đối diện anh, vẻ mặt mất tự nhiên.
“Không nói thì cậu ra ngoài đây.”
Anh có thói quen đi tản bộ sau khi ăn xong, lúc này ngồi ở đây chỉ là vì muốn nghe xem cháu ngoại mình nói gì thôi.
“Đừng mà, cậu, cậu đừng đi.”
“Cậu không có nhiều thời gian chơi đấu mắt với cháu.”
“...”
Ai nói cậu của cậu ta kiệm lời? Rõ ràng là nói câu nào khiến người ta nghẹn lời câu đó.
Chung Tử Ngang hít một hơi thật sâu, âm thầm nhắc nhở là đã quen rồi, chẳng có gì phải lo cả!
Nhưng cậu ta vẫn rất muốn chửi thề…
“Cậu không có gì muốn hỏi cháu à?”
Tạ Định Uyên trầm ngâm: “Nói nguyên nhân đánh nhau nghe xem.”
“Cậu không biết cái thằng nhãi họ Dịch kia ngông cuồng thế nào đâu, nó dám hất hết sách vở của cháu xuống đất còn không chịu nhặt lên! Ai cho nó cái gan đấy chứ, đúng là chán sống mà! Nếu không dạy cho nó một bài học thì mặt mũi cháu biết để đi đâu?”
Bạn học Chung như được ấn mở công tắc, nói tới mức nước bọt bay tứ tung.
Tạ Định Uyên đã hiểu: “Đến giờ cháu vẫn cảm thấy mình không sai.”
Chung Tử Ngang gân cổ lên: “Cháu vốn dĩ đâu có sai, cháu sai ở đâu chứ?”
“Không tuân thủ quy định của trường, đánh nhau gây gổ, đây là cái sai thứ nhất. Trước mặt thầy giáo không biết nghe lời, đây là cái sai thứ hai. Không chịu kiểm điểm, thái độ hống hách, đây là cái sai thứ ba. Cháu không sai thì ai sai?”
Giọng điệu người đàn ông bình tĩnh nhưng lại cho người ta một áp lực vô hình.
Anh chỉ nhìn cậu ta một cái thôi đã khiến Chung Tử Ngang như bị đóng đinh tại chỗ không thể cử động.
Một lúc lâu sau cậu ta mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Theo ý của cậu thì cháu cứ để mặc bọn nó bắt nạt à?”
Tạ Định Uyên: “Cháu có thể xử lý thông minh hơn.”
“Ví dụ như?”
“Cháu thấy hành động của cậu ta sai thì có thể nói với thầy chủ nhiệm, thậm chí là hiệu trưởng, nghiêm trọng hơn nữa là báo cảnh sát. Nếu có thể giải quyết mà không vi phạm quy tắc nhà trường, hơn nữa còn là bên có lý thì tại sao phải dùng bạo lực, để cho đối phương có cơ hội cắn ngược lại mình?”
“Cậu đã trưởng thành rồi, đừng có động tí là nhắc tới quy tắc quy định được không? Có phải con nít đâu… Hơn nữa, thời buổi này có mấy ai chịu tuân thủ quy tắc. Cậu sợ chứ cháu thì không, nó mà không nhặt, cháu đánh đến khi nó nhặt mới thôi!”
Người đàn ông hỏi ngược lại: “Thế cậu ta nhặt chưa?”
Ặc…
Đã đánh nhau rồi, ai mà quan tâm những chuyện đó.
Chung Tử Ngang lầm bầm: “Không biết ạ.”
“Đầu tiên, quy tắc là quy tắc, nếu cháu đã ở trường thì phải tuân thủ nó. Tiếp theo, việc tuân thủ quy tắc không liên quan gì tới tuổi tác cả. Cuối cùng, việc cháu không tuân thủ quy tắc dẫn tới việc lợi bất cập hại, đây là bài học cậu dạy cháu.”
Nói xong, anh đứng dậy ra ngoài.
Chung Tử Ngang hét lên với anh: “Cháu không tin cả đời này cậu không có lúc phá hỏng quy tắc! Cho dù bây giờ không thì sau này chắc chắn sẽ có!”
Tạ Định Uyên không hề dừng lại, anh lạnh nhạt đáp: “Không bao giờ có chuyện đó.”
Tối đó, hai cậu cháu tan rã trong sự không vui.
Hôm sau, Chung Tử Ngang đi học như bình thường, lúc gặp Dịch Từ ở cổng, hai bên lườm nhau cháy mặt rồi đồng thời dịch ra, mỗi người đi một bên.
Buổi sáng hôm đó, bầu không khí lớp 11A7 vô cùng kỳ lạ.
Chung Tử Ngang nghĩ: Nhất định phải cho thằng nhãi này một bài học, để cậu ta biết tại sao hoa lại có màu đỏ!
Dịch Từ thầm nghĩ: Lũ heo quý từ Kinh Thành tới cũng chỉ có vậy, không chịu được một đòn.
Bên phía Giang Phù Nguyệt, cái giá phải trả cho việc thức đêm làm hết đề chính là cô ngủ trong tất cả các tiết học buổi sáng.
Trong khoảng thời gian đó, cô giáo Ngữ Văn không quan tâm, Từ Kinh nhắm một mắt mở một mắt, nhưng trong tiết Vật lý cô bị gọi dậy hai lần, lần một là gọi dậy trả lời, lần hai là lên bảng làm bài tập. Đồng thời bị gọi lên còn có Vạn Tú Đồng và Lưu Bác Văn.
Vạn Tú Đồng là một học sinh ngoan, lên lớp nghiêm túc nghe giảng, khi về nhà sẽ ngoan ngoãn làm bài tập, tuy câu hỏi hơi khó, tư duy hơi ngắc ngứ nhưng hướng giải không vấn đề. Lưu Bác Văn lại càng không phải lo, học kỳ nào cũng ngồi vững top 1, là một học sinh giỏi chính hiệu.
Còn Giang Phù Nguyệt… Mọi người đều cho rằng cô bị gọi lên bảng vì ngủ trong lớp, mà thực tế thì đúng là như vậy thật. Trước đó ông ấy còn có cái nhìn khác về học sinh đứng bét lớp này, ai ngờ vừa mới cổ vũ mấy câu mà cô lại đâu vào đấy!
Tiếc rằng mọi việc tiếp theo không hề phát triển theo suy nghĩ của đa số người.
Khi Giang Phù Nguyệt làm bài xong, cả lớp lặng ngắt như tờ, ngay cả Du Văn Châu cũng ngớ người: “Em làm xong rồi?”
“Vâng ạ.”
Lưu Bác Văn khựng lại, không khỏi nhìn qua, chỉ thấy bài làm của Giang Phù Nguyệt còn chưa mất nửa phần bảng, quả nhiên là làm bừa…
Cậu ta thở dài, tiếp tục làm bài.
Song vào lúc này, Du Văn Châu lại nói: “Đáp án chính xác, em về chỗ đi.”
“Vâng.”
Giang Phù Nguyệt trở về chỗ ngồi, tiếp tục nằm gục xuống ngủ.
Du Văn Châu: “…”
Cả lớp: “…”
Sau hôm đó, ánh mắt Lưu Bác Văn nhìn Giang Phù Nguyệt liền thay đổi.
Có mấy lần cậu ta bị Vạn Tú Đồng bắt gặp: “Cậu cứ nhìn Giang Giang làm gì?”
“Tôi thấy tò mò thôi.”
“…”
Chiều, Giang Phù Nguyệt không lên lớp, bởi vì… cô tới lớp luyện thi Olympic.
Cứ chiều thứ năm hàng tuần là lớp luyện thi Olympic sẽ bắt đầu, dù là học khối nào lớp nào cũng phải bỏ hết môn học để tới tham gia.
Lớp Olympic Toán và Lý tổ chức cùng thời gian, có cả Olympic Hóa nữa, nhưng mấy năm trước lớp Hóa đã giải tán rồi.
Khi Giang Phù Nguyệt bước vào, cả lớp như bị ấn nút “tạm dừng”.
Nữ sinh nhét một tay vào túi, balo đeo ở một bên vai, mái tóc đuôi ngựa lắc lư qua lại theo từng bước chân.
Lúc đầu vì ngược sáng nên không nhìn rõ khuôn mặt cô, nhưng sau khi cô đi vào trong thì khuôn mặt xinh đẹp kia đã lọt vào mắt tất cả mọi người.
“A, sao cậu ta lại tới đây?”
Nhờ bài viết trên diễn đàn kia mà Tôn Thừa đã biết tới Giang Phù Nguyệt, song cậu ta không có ấn tượng tốt gì với cô.
Lăng Hiên khựng lại, nhíu chặt mày.
“Này, A Hiên, như keo con chó ý nhỉ, thế mà còn bám tới tận đây. Thằng nhóc mày nợ đào hoa…”
“Đừng nói bừa.” Lăng Hiên cúi đầu, trong mắt lóe lên sự chán ghét.
“Nói thật, cậu ta xinh lên nhiều ghê, da trắng như tuyết ấy, mắt cứ như có nước đang chảy, khí chất khác hẳn, mày nhìn mà xem.”
Tôn Thừa nở nụ cười xấu xa đẩy vai anh em của mình.
Lăng Hiên quát: “Mày đã làm xong đề chưa mà đùa?”
“Đệch, tao quên mất, mau cho tao mượn so đi, cái câu chứng minh kia mày làm ra rồi mà…”