“Chị Hàm, chị đã làm câu này chưa?” Cát Mộng thò đầu hỏi.
“Chưa, thế mà mày lại làm câu sau rồi, mày cho tao mượn xem nào.”
“À, chị xem đi, em đi hỏi Ti Tư… Làm rồi, làm rồi!”
Liễu Ti Tư cắn móng tay, mếu máo: “Tao làm bừa thôi…”
Cát Mộng nghiêm nghị: “Không sao, làm bừa cũng là làm.”
Tưởng Hàm gật đầu.
Ba người ngồi xổm trong góc, mỗi người cầm một cuốn bài tập trao đổi thông tin.
Giang Phù Nguyệt vẫn đứng ở vị trí cũ, cô dựa vào lan can, hai chân bắt tréo nhau, dưới ánh nắng, làn da cô trắng đến mức hơi trong suốt.
Lúc này, Dịch Từ và Chung Tử Ngang vừa bị giáo viên phê bình đi ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy cảnh này.
Ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc vì cảnh đẹp trước mắt.
Đúng lúc ấy, Giang Phù Nguyệt đứng dậy đi vào trong.
Chung Tử Ngang thu tầm mắt về, sắc mặt trở lại như thường, cậu ta đã thấy quá nhiều người đẹp rồi, có gì kỳ lạ đâu.
Còn thằng nhãi này…
Đôi mắt âm trầm nhìn về phía Dịch Từ, Chung Tử Ngang cười nham hiểm: “Đừng tưởng thế là hết, chúng ta chưa xong đâu!”
Dịch Từ cười khẩy: “Cứ chờ mà xem.”
Hai ánh mắt chạm nhau tóe lửa, sau đó mỗi người đi một nẻo.
…
Bên này, Giang Phù Nguyệt cầm cuốn vở bài tập của ba người, cúi đầu kiểm tra.
Tưởng Hàm nuốt nước bọt, Cát Mộng tỏ vẻ thấp thỏm, Liễu Ti Tư âu sầu.
Rõ ràng không tới hai phút mà họ tưởng như đã qua hai thế kỷ. Cuối cùng, Giang Phù Nguyệt mở miệng nói: “Hai mươi câu, đúng được hai câu. Câu này và câu này là ai làm?”
Tưởng Hàm lập tức trả lời: “Câu điền vào chỗ trống là tôi làm, câu chứng minh là Cát Mộng làm!”
Bỗng thấy hơi kiêu ngạo là sao nhỉ?
Giang Phù Nguyệt chưa nói gì, cô ta đã khoe tiếp: “Tôi còn đặc biệt đi hỏi bạn xem kiểu đề này phải làm thế nào đấy…”
Sợ Giang Phù Nguyệt không tin, cô ta còn kể hết quá trình giải ra.
Nói xong, cô ta đẩy Cát Mộng, ý bảo cô ta tiếp lời.
Giang Phù Nguyệt: “…”
Cát Mộng trình bày một hồi.
Cuối cùng là tới Liễu Ti Tư: “Tôi…”
Cô ta nói làm bừa thì quả thật chính là làm bừa.
Ngay cả Tưởng Hàm và Cát Mộng còn làm được một câu, thế mà cô ta lại chẳng làm được câu nào, Liễu Ti Tư thấy rất mất mặt và xấu hổ. Cảm giác này giống như là…
Rõ ràng mọi người đều là phân, nhưng hai người kia lại giấu cô ta mọc ra hoa vậy!
Giang Phù Nguyệt nhìn cô ta một cái, tiếp đó cô trả vở bài tập cho họ rồi đi mất.
Tưởng Hàm và Cát Mộng như thoát được gánh nặng.
Liễu Ti Tư nhìn chằm chằm bóng lưng cô, trong mắt có thứ gì đó lướt qua, song nhìn kỹ lại chẳng thấy có gì.
“Ti Tư, đi thôi.”
“Ờ.”
Cô ta nhét vở bài tập vào cặp rồi đi theo.
…
Chạng vạng, cái nóng vẫn chưa tiêu tan. Giang Phù Nguyệt bước ra khỏi cổng trường, bỗng có một bàn tay giơ ra muốn kéo cổ tay cô.
Cô nhanh chóng tránh đi, lùi lại hai bước, lạnh lùng nhìn đối phương.
Dịch Từ nhe răng: “Cảnh giác thật…”
Chóp mũi quanh quẩn một mùi hương nhàn nhạt mãi không tan, đồng thời nó còn khiến trái tim cậu ta khẽ rung động.
“Có chuyện gì?”
Giang Phù Nguyệt liếc khóe môi xanh tím của cậu ta.
“Khụ, tôi tên Dịch Từ, dịch trong dễ dàng, từ trong từ biệt.”
“Ừ.”
“?”
Ừ là sao?
Giang Phù Nguyệt nhấc chân muốn đi, Dịch Từ lại không cho: “Vội gì? Tôi có chuyện muốn nói.”
Giang Phù Nguyệt khoanh tay, trông còn nhàn nhã hơn cả cậu ta: “Nói đi.”
“Lần trước tôi nói rồi đấy, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.”
“Thế nên cậu muốn kết bạn với tôi à?”
“Sai rồi.” Dịch Từ lại gần, đôi mắt phượng sáng rực rỡ: “Không phải bạn, mà là bạn gái.”
Giang Phù Nguyệt sống hai đời rồi, đây là lần đầu tiên có kẻ dám nói lời này trước mặt cô.
Thú vị thật.
Có điều…
“Tôi từ chối.”
Dịch Từ ngớ ra: “Tại sao?”
“Tóc cậu quá xấu, cứ như cầu vồng ấy.”
Tóc quá xấu… xấu… như cầu vồng… cầu vồng…
Lần đầu tiên Dịch thiếu gia bị người ta mắng là xấu.
“Má!”
Cậu ta hét lên với bóng lưng thiếu nữ: “Cậu mù à?!”
Giang Phù Nguyệt còn chẳng thèm ngoảnh đầu lại. Tài xế lái xe đến cổng trường thì thấy cậu chủ nhà mình đang đá vào quả bóng rổ như trút giận, miệng còn mắng chửi gì đó. Anh ta gọi, Dịch Từ mở cửa xe, ngồi vào ghế sau. “Thiếu gia, ngại quá, đường hơi tắc nên tôi tới muộn.”
“Ờ.”
Tài xế rùng mình nhìn tiểu tổ tông này, chỉ sợ cậu ta giận nên không dám nhiều lời.
Trên đường đi, Dịch Từ bỗng hỏi: “Lão Hoàng này, tôi hỏi anh một chuyện.”
“Mời thiếu gia hỏi.”
Thiếu niên bực bội vò tóc: “Anh cảm thấy mái tóc của tôi thế nào?”
Lão Hoàng giật giật khóe miệng: “À thì…”
“Có gì cứ nói đi, ấp a ấp úng làm gì?”
Dịch Từ mất kiên nhẫn.
“Tôi thấy… rất ngầu!”
Thiếu niên hừ khẽ: “Tôi biết ngay mà, chắc chắn cậu ta mù nên mới bảo ông đây giống cầu vồng…”
Cậu ta? Cậu ta nào? Nam hay nữ?
Lão Hoàng thầm nghĩ người này đúng là thành thật.
…
Chuyện ở trường lỡ mất không ít thời gian, Giang Phù Nguyệt về nhà muộn hơn bình thường mười lăm phút. Nhưng Giang Trầm Tinh vẫn cứ mở cửa cho cô trước khi cô cắm chìa khóa vào.
“Chị.”
“Có phải em canh trước cửa không hả?”
Ở bếp không thể nghe thấy tiếng bước chân được. Giang Trầm Tinh chớp mắt, hai má ửng hồng.
Giang Phù Nguyệt vừa thay giày vừa xoa đầu cậu.
Thiếu niên ngượng ngùng rụt cổ lại.
Ăn cơm và dọn dẹp xong, hai chị em cùng nhau làm bài tập.
Thật ra Giang Phù Nguyệt chẳng có gì để làm cả, cô đã làm hết bài tập ở trên lớp rồi.
Nhưng Giang Trầm Tinh lại khác, mới bé tí mà đã có bao nhiêu bài tập.
Giang Phù Nguyệt thấy cậu nhanh chóng làm xong một tờ rồi lại đổi một tờ khác.
Bỗng cô khựng lại: “Tại sao lại có hai đề giống nhau?”
“Dạ?”
Giang Trầm Tinh hoang mang ngẩng đầu.
Giang Phù Nguyệt lại hỏi lần nữa.
“Em…”
Cậu cúi đầu xuống: “Em cầm nhầm…”
“Giang Trầm Tinh, đừng có mà nói dối trước mặt chị, nếu không…”
Rõ ràng là giọng điệu thản nhiên, nhưng vào tai Giang Trầm Tinh lại nặng tựa ngàn cân: “Từ nay về sau em sẽ không có được sự tin tưởng của chị nữa.”
Bởi vì cô sẽ không giao niềm tin của mình cho người nói dối cô.