Cái vẻ khóc lóc thò lò mũi xanh kia, dù là Tưởng Hàm cũng phải nhíu mày.
Tởm quá đi mất.
“Còn gì nữa?” Cô ta sầm mặt xuống.
“Em không nên bảo Giang Trầm Tinh làm bài tập giúp bọn em.”
“Sau này còn dám nữa không?”
“Không dám nữa, không dám nữa…”
Cùng một đoạn đối thoại còn xảy ra ở hai chỗ khác nữa, Cát Mộng cao giọng: “Gọi bà mau! Tao đếm tới ba, một…”
“Bà!”
“Biết hậu quả của việc chọc tới em trai của chị đại của bà mày chưa?”
Ai cơ?
Thằng bé ngơ ngác.
Cát Mộng khẽ tằng hắng một tiếng, hất cằm về phía Giang Trầm Tinh: “Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ!”
Bên phía Liễu Ti Tư không thô lỗ như vậy, cô ta chỉ nhéo tai người ta không chịu buông… mà thôi.
“Ối! Đau đau đau…”
“Thế sao mày không khóc hả? Đáng ghét quá.”
“Hu hu hu, em khóc rồi, khóc thật rồi, chị xem này, có cả nước mắt nữa.”
Liễu Ti Tư bĩu môi, chờ cậu ta khóc một lúc lâu mới thả tay ra.
“Còn không cút mau…”
Nhóc mập túm lấy cặp sách, chuẩn bị chạy thì bỗng: “Chờ đã!”
Tưởng Hàm lên tiếng.
Tất cả mọi người: “?”
“Mang bài tập về nhà tới đây.” Tưởng Hàm cười âm trầm.
Năm phút sau.
Nhóc mập đáng thương ngồi xổm trong góc, tay trái cầm vở, tay phải cầm bút, vừa làm vừa khóc. Hai tên nhóc còn lại cũng ngoan ngoãn dán lên tường múa bút thành văn.
Tưởng Hàm chống nạnh đi tới đi lui như giám sát, chỉ thiếu mỗi chuyện quất roi nữa thôi: “Làm nhanh lên! Không làm xong thì không được về!”
Lúc này, cuối cùng cô ta cũng hiểu cảm giác sung sướng của Giang Phù Nguyệt.
Thật sự là quá tuyệt vời.
Nửa tiếng sau, Tưởng Hàm cầm vở, ngón trỏ chỉ vào một chỗ rồi nói: “Phương pháp nhân chia đơn giản thế này cũng sai? Đầu mày chứa toàn shit à?”
“Còn mày nữa, mười câu điền vào chỗ trống sai cả mười, là óc heo à?”
Giang Phù Nguyệt vừa kiểm tra xong tình trạng của Giang Trầm Tinh: “…”
Chờ ba thằng nhóc con chạy mất, Tưởng Hàm mới thu lại vẻ hung ác, cười nịnh nọt đi tới chỗ Giang Phù Nguyệt.
“Hì hì, chị Nguyệt, em biểu hiện thế nào?”
“Không tệ.”
“Tất nhiên rồi! Chị cứ yên tâm, em ra tay có chừng mực, toàn đạp vào chỗ nhiều thịt thôi, sẽ không bị gì đâu, cùng lắm là xanh tím hai ngày, mấy thằng nhãi đó không dám mách ba mẹ đâu.”
Cát Mộng và Liễu Ti Tư cũng đi tới, thấp thỏm quan sát Giang Phù Nguyệt. Chắc hôm nay họ không cần… làm bài tập nhỉ?
Giang Trầm Tinh tò mò đánh giá ba người.
Cuối cùng, dưới một câu “có thể” của chị, ba người kia nhảy nhót vui sướng.
Giang Trầm Tinh: “?”
Trên đường về nhà.
“Chị ơi…”
Giang Trầm Tinh kéo tay áo cô.
Giang Phù Nguyệt cúi đầu: “Hửm?”
“Vừa rồi chị ngầu quá!”
Đáy mắt thiếu niên là ánh sáng đang nhảy nhót.
“Tại sao lại nói thế? Người giúp em đâu phải chị, là ba người kia mà.”
“Nhưng họ đều nghe lời chị! Hơn nữa, em có quen họ đâu, họ không có lý do gì để giúp em cả, trừ khi chị bảo họ giúp em.”
Giang Trầm Tinh ngượng ngùng cúi đầu: “Hôm nay em không khóc.”
Cô nói: “Ừ, không khóc!”
Thiếu niên kiêu ngạo ưỡn ngực.
Giang Phù Nguyệt xoa đầu cậu: “Miễn cưỡng giống một người đàn ông rồi.”
“Khi nào thì mới xóa từ miễn cưỡng đi ạ?”
Chờ em lớn thêm chút nữa…
Trong một con phố cũ kỹ, ánh mặt trời kéo bóng của hai chị em ra rất dài…
Hôm sau là thứ Bảy, không cần đi học.
Giang Phù Nguyệt được ngủ nướng lần đầu tiên từ sau khi sống lại.
Lúc cô tỉnh dậy thì đã là chín giờ, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ.
Giang Trầm Tinh đang làm bài tập, thấy cô dậy, cậu liền lập tức chạy vào bếp hâm nóng cháo.
Khi Giang Phù Nguyệt đánh răng rửa mặt và ngồi xuống thì trước mặt cô đã được đặt một bát cháo khoai lang, trong đ ĩa còn có một quả trứng và một cái bánh bao thịt.
Cô chỉ uống cháo, còn đẩy trứng và bánh bao cho Giang Trầm Tinh.
Có lẽ điều kiện khó khăn nên mỗi bữa cậu đều ăn rất dè dặt, chưa bao giờ ăn no.
Có mấy lần cô tỉnh lại vào ban đêm thì đều nghe thấy tiếng bụng cậu kêu.
“Em không đói…” Giang Trầm Tinh đẩy về.
Giang Phù Nguyệt lạnh lùng liếc cậu.
Thiếu niên mím môi.
“Cho em thì ăn đi, chị không vĩ đại tới mức để mình đói mà nhường em, chị thực sự không ăn nổi nữa.”
Trên đời này không ai có thể khiến cô chịu uất ức, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không. Nếu một người không yêu bản thân mình thì làm gì có tư cách được yêu và đi yêu người khác?
Cơm trưa do Giang Trầm Tinh phụ trách, dù cậu còn bé nhưng nấu ăn rất thành thạo, chẳng mấy chốc mà một món mặn, một món chay và một món canh đã sẵn sàng. Sau khi để phần cơm cho cha mẹ xong thì hai chị em mới bắt đầu ăn.
Giang Phù Nguyệt nhìn đ ĩa thịt xào ớt nhưng ớt chiếm nhiều hơn kia, rồi lại nhìn em trai mình gần như chẳng gắp đồ ăn mà chỉ vùi đầu và cơm.
Sơn tường bong tróc, đồ vật cũ kỹ, quan trọng nhất căn nhà này còn là nhà thuê.
Cái nhà này đúng là… quá nghèo.
Phải nghĩ cách kiếm tiền mới được, nếu không Giang Trầm Tinh không thể lớn lên khỏe mạnh.
“Chị ơi, em đi đưa cơm cho ba mẹ đây.”
“Cùng đi đi.”
Giang Trầm Tinh kinh ngạc “a” một tiếng.
Giang Phù Nguyệt biết nguyên chủ ghét bỏ cha mẹ bán hàng rong gần trường, sợ bạn bè biết nên chưa bao giờ đi đường đó chứ đừng nói là tới đưa cơm.
Cô đứng ở cửa: “Có vấn đề gì à?”
Giang Trầm Tinh lắc đầu như trống bỏi: “Không, không ạ…”
Chỗ bán của cha mẹ cô không xa lắm, đi tầm mười lăm phút là tới.
Lúc này không có nhiều khách, Hàn Vận Như đang đứng trước quầy hàng lau dọn, đồ đạc ở đây được để rất ngay ngắn.
Bên trên xe đẩy có một tấm băng rôn màu đỏ chữ vàng ghi “Bánh rán Giang Ký thơm ngon chính hiệu”.
“Mẹ ơi…”
Hàn Vận Như nghe thấy thì mỉm cười ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên, hai mắt bà hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô bé đi cạnh con trai bà là…
“Chồng ơi! Chồng ơi! Anh đừng làm nữa, Nguyệt Nguyệt tới kìa!”
Giang Đạt vốn đang rửa bát, nghe vậy thì đứng bật dậy: “Nguyệt Nguyệt?”
“Đúng thế, anh xem kìa…”
Cho tới khi Giang Phù Nguyệt đứng trước mặt họ chào cha mẹ thì hai người mới hoàn hồn.
“Sao con lại tới đây? Có nóng không?”
Hàn Vận Như nhận hộp cơm rồi đưa cho Giang Đạt, sau đó đi lấy khăn giấy cho con gái.
Giang Phù Nguyệt không chỉ một lần nghe thấy giọng nói trước khi ngủ, nhất là tiếng “Nguyệt Nguyệt” đầy dịu dàng kia, như một cái gối mềm được lót đầy bông vậy.
Giang Phù Nguyệt ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ có làn da trắng nõn mỉm cười ấm áp, vẻ mặt hiền từ, hai mẹ con có khuôn mặt gần giống nhau.