Cặp vợ chồng này chưa bao giờ cãi nhau, cũng rất ít khi có ý kiến bất đồng. Thường ngày Hàn Vận Như nói gì, Giang Đạt sẽ làm theo, không nghi ngờ, không hỏi nhiều, không phản đối.
Tóm lại là bà xã luôn đúng, cho dù không đúng cũng thành đúng.
Ở phương diện này thì nhà họ Giang là một gia đình rất hòa thuận, trừ việc quá nghèo ra…
Còn nguyên chủ trưởng thành sớm, ưa thể diện, trói buộc mình quá chặt tới mức không thở nổi, cuối cùng mới có tính cách âm trầm quái dị như thế.
Có lẽ Giang Đạt và Hàn Vận Như cũng nhận ra con gái mình khác người, cho nên mới càng ngày càng dè dặt, thậm chí là “không dám quản”.
Nhưng họ không có cách nào tìm hiểu nguyên do, cũng không có thời gian nói chuyện tâm sự với nguyên chủ, chỉ có thể quanh quẩn sạp bánh rán mỗi ngày từ sáng tới tối, không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ vì để hai đứa con mình được ăn no mặc ấm, được đi học bình thường, sau khi làm được những thứ này mới có thể suy nghĩ tới chuyện khác.
Giang Phù Nguyệt lau mồ hôi, ngồi xuống ghế, lúc này có khách tới.
Hàn Vận Như không kịp nói nhiều với con gái, sau khi hỏi han yêu cầu của khách xong, bà đeo bao tay bắt đầu làm việc.
“Không ngờ bà chủ nhanh tay thật đó!”
Đây là một khách quen.
Hàn Vận Như cười đáp: “Không bằng anh nhà tôi, cô ăn tạm nhé.”
Người kia xua tay rồi mỉm cười đi mất.
Giang Đạt ngồi ở sau vội vã ăn cơm để đổi cho Hàn Vận Như: “Đừng làm nữa, để anh làm cho, em mau ăn đi kẻo cơm nguội mất.”
Giang Phù Nguyệt nhìn hộp cơm, trong đó đã không còn nhiều ớt xanh nữa, mà còn toàn là thịt.
Một lúc sau, giọng nói của Hàn Vận Như vang lên, bà nói mình không ăn được nhiều thịt như thế nên đã để dành cho ông mấy miếng.
“Nguyệt Nguyệt, trời nóng, con uống chút nước đi.”
Giang Đạt đưa cốc nước cho con gái, bàn tay to đen sạm cầm một cái cốc màu hồng tinh xảo, hai bên đặt cạnh nhau trông chẳng ăn nhập gì.
Biết cô thích sạch sẽ, ông giải thích: “Ba vừa rửa đấy, mẹ con chưa dùng đâu.”
Giang Phù Nguyệt mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn ba.”
“A, không cần cảm ơn.”
Giang Đạt là một người đàn ông vạm vỡ cao hơn mét tám, ông nghe con gái nói cảm ơn thì trở nên luống cuống. Tiếng gọi “ba” kia khiến mắt ông cay cay.
Đã bao lâu Nguyệt Nguyệt không gọi ông như vậy rồi? Giang Đạt không nhớ rõ nữa.
“Con ở trường có thiếu tiền không? Có cần ba cho con thêm không?”
Câu này nói ngay trước mặt Giang Trầm Tinh, song Giang Trầm Tinh cũng chẳng ngại, thậm chí cậu còn rất vui. Bởi vì cậu đã tiêu rất nhiều tiền của gia đình, chị đã lâu không được mua quần áo mới rồi, ngày thường cô toàn mặc đồng phục, đến đồng phục cũng ngắn nữa…
“Ba, ba cho chị nhiều vào.”
“Biết rồi, biết rồi.” Giang Đạt vừa nói vừa đi lấy tiền.
“Không cần đâu ạ, tiền sinh hoạt của con đủ tiêu rồi. Hơn nữa, con tham gia một lớp luyện thi, mỗi tháng được 500 tệ tiền trợ cấp.”
“Hả?” Giang Đạt kinh ngạc.
Hàn Vận Như đang ăn cơm cũng tới hỏi: “Nguyệt Nguyệt, lớp luyện thi gì thế? Đã không cần nộp tiền mà còn được thêm tiền à?”
“Lớp luyện thi Olympic Toán ạ.”
Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau.
Trong lòng họ biết con gái có thành tích ra sao, họ cũng từng nghe nói về Olympic Toán rồi.
Đứa con gái có thành tích xếp hạng chót toàn khối nói mình được vào lớp luyện thi toàn thiên tài kia? Sao cứ như… đang nằm mơ vậy?
“A Như, có phải anh chưa tỉnh ngủ không?” Giang Đạt ngờ nghệch nhìn vợ mình.
Hàn Vận Như lập tức nhéo eo ông một cái: “Sao, có đau không?”
“Đau, đau, đau…”
Một giây sau, hai người đồng loạt nhìn Giang Phù Nguyệt, còn cô lại nhìn chằm chằm máy rán bánh.
Giang Trầm Tinh vắt khăn lau rồi treo lên giá phơi khô, cậu quay đầu nói: “Chị giỏi Toán lắm luôn! Những bài mà chị chỉ cho con đều đúng cả, thầy giáo nói đó là cách giải đơn giản nhất, còn hỏi con làm sao nghĩ ra nữa cơ.”
Hai vợ chồng mất năm phút, hỏi Giang Phù Nguyệt hết lần này tới lần khác mới dám tin.
Giang Đạt thầm nghĩ, con gái đã nghĩ thông suốt rồi!
Còn Hàn Vận Như lại cảm thấy thành tích con gái trước đây kém là do không muốn nghiêm túc, một khi nghiêm túc thì vô cùng kinh người.
“Vậy con phải học cho giỏi đấy.”
Giang Phù Nguyệt gật đầu.
Hàn Vận Như bỗng ôm cô, nở nụ cười thỏa mãn: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta lớn rồi…”
Hành động thân thiết như thế này không khiến cô nảy sinh cảm giác ghét bỏ, cô chỉ ngây ra.
Bởi vì quan hệ huyết thống sao?
Không, không phải.
Cô với nhà họ Lâu cũng có quan hệ huyết thống, nhưng chưa bao giờ như thế này.
Còn bây giờ, cô sống ở trong một gia đình đầy mùi khói lửa, dùng thân phận hoàn toàn mới để tìm được chốn về.
Giang Phù Nguyệt nghiêng đầu, tựa vào vai Hàn Vận Như, cô nhìn nóc sạp bán hàng, khẽ cong môi lên.
Cuộc sống này… rất tốt.
“Ông chủ, cho một cái bánh rán, thêm ruốc với xúc xích nhé.”
Giang Đạt đứng dậy, đeo găng tay lên bắt đầu làm.
Hàn Vận Như vội vã ăn cơm, cơm còn chưa nuốt xong đã vội chạy qua giúp đỡ.
Rất nhanh, trước quầy đã có một hàng người đang đứng chờ.
“Ba, để con bỏ vào túi cho.”
Giang Phù Nguyệt tròng túi vào bánh rồi đưa cho người mua.
Đây không phải công việc mệt nhọc gì, chỉ cần “gói” và “đưa” thôi.
Ông nhớ sau khi con gái lên cấp ba là không thích tới chỗ này nữa.
Giang Đạt không ngốc, ông biết có lẽ con gái mình sợ mất mặt khi bị bạn học nhìn thấy.
Là cha, ông cảm thấy chua xót, cũng vô cùng tự trách, suy cho cùng là do ông vô dụng nên mới khiến con gái trở nên nhạy cảm và tự ti như thế.
“Ba?”
Giang Phù Nguyệt gọi ông, đôi mắt cô trong suốt, không còn dáng vẻ lạnh nhạt quái gở như trong ký ức nữa.