Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 17



" Nhị hoàng tử xin dừng bước."

" Tránh ra!"

" Nếu người muốn vào xin đợi thuộc hạ thông báo....!"

" Bộp!" Tên lính canh chưa nói hết Tĩnh Thất đã nắm lấy cổ tay khóa ra sau, một chân bị đá quỳ khụy gối dưới đất.

Thiên Vũ không nhiều lời đạp phanh cửa ầm một cái, bên trong là một màn ca vũ còn

tiệc tùng mà kẻ ngồi trên là đại hoàng tử Thiên Dũng.

Không nghĩ rằng hắn dám tự ý xông vào,

Thiên Dũng ngạc nhiên đứng bật dậy. Cả đám vũ nữ đang nhảy múa cũng ngừng lại hướng mắt ra cửa: " Đại ca, huynh đúng là rất biết hưởng thụ đi."

Nhị hoàng tử đột nhiên có mặt, tiếng hô vang lập tức vang lên: " Tham kiến nhị hoàng tử."

" Ai cho phép ngươi tự ý xông vào khi chưa có sự đồng ý của ta?"

" Làm cũng đã làm rồi. Thế nào, huynh muốn hỏi tội ta?"

" Ngươi....!"

" Cút hết xuống cho ta." Thiên Vũ quát lớn làm đám vũ nữ xám mặt nhìn tới Thiên Dũng cũng không có biểu hiện gì thì lui xuống.

Hắn đi một vòng quanh bữa tiệc, nhìn đến hết thảy các tướng lãnh trấn thủ Gia Biên thành: "

Tiệc tùng ca múa, vui chơi hưởng lạc, các vị hiển nhiên chính là trụ cột nước nhà?"

Đám tướng lãnh không ai dám lên tiếng cúi mặt im thin thít: " Nếu đã nhàn hạ như vậy cùng đại ca ta hưởng tiệc vui đùa, hay là theo bản hoàng tử cùng ra ngoài xem qua một chút thấy thế nào?"

" Nhị hoàng tử tha tội."

" Tha tội? Bản hoàng tử vẫn chưa có nói

qua các ngươi có tội. Hay là tự mình nói một chút để ta nghe xem."

" Thần....!"

" Nhị đệ, chú ý lời nói của mình. Ở đây người có quyền chất vấn các vị tướng lãnh chỉ có ta."

Thiên Vũ chần chừ im lặng rồi đột nhiên tiến lên trên, đến trước mặt Thiên Dũng thì ngừng lại: " Có phải huynh hiểu lầm một số chuyện hay không?"

" Ngươi...?"

Nắm lấy cổ áo Thiên Dũng, Thiên Vũ lạnh lùng: " Không chỉ là bọn chúng, ngay cả huynh cũng đừng mong thoát khỏi chuyện này, một thống soái trấn thủ biên cương lại tùy ý cho ngoại tộc cướp bóc dân chúng. Khi bên ngoài kia dân chúng đói rét cực khổ lại tự mình hưởng thụ mua vui."

Hắn nhếch môi: " Theo luật Vương Lân, cho dù là hoàng tử ta cũng có thể lập tức mang ra xử tử mà không cần sự đồng ý của phụ hoàng."

" Ngươi dám?"

" Huynh nói thử xem, đại ca?"

Thiên Dũng tái mặt, đúng như lời Thiên Cung nói nếu không khiến tên này mãi mãi ngậm

miệng lại hắn quả thật không xong. Tình hình

trong ngoài thành thế này hắn không thể chối cãi, chi bằng đổ tội danh lên đầu Thiên Vũ: " Ta hiểu rồi."

" Nhị đệ, ta biết mình đã làm sai. Cho ta một

cơ hội tự mình cùng phụ hoàng xin tội."

" Xin tội?" Thiên Vũ dáng vẻ khinh thường.

Hắn thành khẩn: " Hãy nể tình huynh đệ, đợi khi về tới hoàng thành nếu phụ hoàng không tha cho ta một mạng, ta tuyệt đối cũng sẽ không luyến tiếc giữ lại cái đầu của mình."

" Nếu muốn xin tội thì không phải chỉ một mình phụ hoàng là xong đâu."

" Cái gì?"

Buông ra cổ áo Thiên Dũng, Thiên Vũ gọi lớn: " Tĩnh Thất."

Nghe gọi Tĩnh Thất đi vào hai tay đấu thành quyền: " Nhị hoàng tử!"

" Mời các vị đại nhân cùng đại hoàng tử tự mình đích thân ra ngoài nhận lỗi với toàn dân tại Gia Biên thành, hãy để họ cũng cảm nhận được cái gọi là đói khát là thế nào."

" Tuân lệnh."

Thiên Dũng trợn mắt: " Thiên Vũ, ta là đại hoàng tử ngươi lại dám ra lệnh phải hạ mình xin lỗi bọn dân đen hèn mọn kia?"

" Đại hoàng tử, mời!" Tĩnh Thất cho người đưa các vị thống lĩnh ra ngoài thì tự mình đi mới Thiên Dũng.

" Ta không đi, một tên cẩu nô tài như ngươi có thể làm được gì?"

" Cho dù là nô tài cũng là nô tài của nhị hoàng tử, ta đương nhiên sẽ nghe lệnh chủ nhân, nếu đại hoàng tử không đồng ý ta đành phải dùng vũ lực vậy. Chỉ là sẽ khó coi một chút trong mắt dân chúng, hoàng tử không phiền chứ?"

" Ch** chết, cẩu nô tài."

" Vậy xin đắc tội rồi."

Thiên Vũ trầm giọng: " Đại ca, tên cẩu nô tài mà huynh gọi, hắn không biết nói đùa đâu. Nếu muốn giữ thể diện ta khuyên huynh nên tự mình đi ra thì hơn."

Bóp chặt tay tức giận, hắn đường đường là đại hoàng tử một nước, lại bị một tên nô tài xem thường: " Được lắm, các ngươi cứ để rồi

xem."

Phất tay áo Thiên Dũng bước nhanh ra ngoài. Ta xem ngươi một khi rơi vào tay ta rồi còn có thể cao ngạo được hay không.

Thiên Vũ trầm giọng: " Tĩnh Thất!"

" Vâng nhị hoàng tử?"

" Ta cần ngươi điều tra một việc."

" Xin người ra lệnh."

- --------------------------------------------------------------

Thụy Bích mỉm cười đưa chén cháo sang: " Hài tử của đại thẩm chắc là vì đói quá, lại bận không đủ ấm mới sinh bệnh, trước tiên hãy cứ dùng tạm chén cháo này."

" Cảm ơn."

" Chỉ có thể giúp như vậy, xin đừng để tâm."

Tay run run nhận lấy chén cháo từ Thụy Bích, người phụ nữ gầy gò với gương mặt nhiều nét nhăn không phù hợp với độ tuổi trung niên, bà nhìn vết sưng đỏ trên trán vị tử y công tử mà đỏ ửng đôi mắt: " Thành thật xin lỗi công tử."

Thụy Bích chớp mắt ngạc nhiên: " Đại thẩm cớ gì phải xin lỗi?"

" Chúng ta ngu dại, không những không hiểu chuyện đã nói những lời thất lễ, còn khiến công tử bị thương. Cũng may công tử không để bụng cầu xin tha mạng cho mọi người, bây giờ nhận sự giúp đỡ của người, ta thật sự cảm thấy hổ thẹn."

" Bất cứ ai bị dồn vào tình cảnh này cũng sẽ cảm thấy oán hận, ta không trách mọi người. Chỉ mong người dân ở Gia Biên hiểu, nhị hoàng tử không phải người xấu. Đúng là lúc đó hoàng tử muốn giết mọi người, nhưng đều là tại vì ta. Người cũng đã không làm vậy, nhị hoàng tử đến đây là để giúp mọi người."

Đút từng muỗng cháo cho hài tử, giọng người hòa theo tiếng khóc: " Công tử không biết chúng tôi đã phải sống như thế nào. Lúc nào cũng phải hoang mang sợ hãi bị người Dao Ngữ quấy phá, khi đại hoàng tử đến cứ ngỡ hoàng thượng quan tâm người dân ở biên giới để hoàng tử chấn an, không ngờ ngày tháng lại càng cơ cực hơn."

" Họ bắt chúng ta phải cống nữ tử, cắt giảm lương thực phân phát cho dân, người Dao Ngữ tự do đi lại đập phá, giết người cướp của. Công tử cũng đã thấy, chúng tôi ngoài cách dùng cây cỏ lót dạ sống qua ngày, thì chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi."

Thụy Bích trông hài tử chỉ mới vài tuổi so với mình còn nhỏ hơn rất nhiều, xanh xao ốm yếu. Y nhìn cậu bé đói khát mỗi lần đưa cháo vào miệng đều luyến tiếc cắn chiếc muỗng gổ mút kỷ không dám để sót lại gì mà đau lòng.

" Thụy Bích, qua đây giúp ta một tay đi."

" Linh Phi? Ta đến ngay." Xem Linh Phi đang kéo thứ gì đó khá nặng được che vải, Thụy Bích bèn chạy lại: " Huynh làm gì vậy?"

" Ta vừa rồi đi lấy ít nước thì gặp hắn ở bờ sông liền mang về đây."

" Hắn?"

Thụy Bích chỉ vào thứ được che kín bằng vải đen. Linh Phi lập tức đưa một ngón tay lên miệng: " Suỵt...Hoàng thượng không thích ta làm mấy việc này đâu, nhưng xem hắn bị thương không thể bỏ mặt được nên mang về."

Thụy Bích giật mình nói nhỏ: " Kỳ Nguyên hoàng đế rất đáng sợ, ta không muốn chọc giận ngài ấy đâu."

" Đừng lo, có ta ở đây sẽ bảo vệ ngươi. Bây

giờ cứu hắn trước đã!"

" Cũng là người dân ở đây sao?"

" Quan tâm nhiều quá làm gì, mấy thứ thuốc trị thương dùng cho dân chúng vẫn còn phải

không?"

" Vâng, nhưng hắn bị thương có nặng không?"

" Ngươi xem đi!"

Linh Phi ngồi xuống dở một góc vải lên hiện ra gương mặt tái nhợt vương bùn đất cùng một vết chém từ ngực xuống bụng: " Hắn.... hắn còn sống?"

" Đương nhiên, nếu không ta cũng sẽ không vất vả như vậy mang hắn về. Giúp ta xem hắn thế nào, ta sẽ quay lại ngay."

" Huynh đi đâu?"

Linh Phi vừa chạy vừa quay đầu nói với lại: " Vẫn còn một người bị trúng tên ngoài đó."

" Vẫn còn sao?" Thụy Bích cúi nhìn người thiếu niên kém may mắn kia: " Vậy huynh nói ta phải làm sao với người này đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.