" Khư công công!" Hoàng đế ngồi trong thư phòng tối tăm với gương mặt đầy mệt mỏi.
" Vâng hoàng thượng."
" Lý do Vinh nhi bị hạ độc càng đào sâu vào, lại càng phát hiện ra thêm nhiều sự thật đáng sợ trong hậu cung của trẫm, ngươi nói trẫm muốn tìm ra kẻ hãm hại hài tử của mình cũng
không thể hay sao?"
" Hoàng thượng!"
" Trẫm có nên tiếp tục điều tra và cho cả thiên hạ này nhìn xem sự dơ bẩn đầy rẫy trong đó hay ngừng lại đây? Vinh nhi có tha lỗi cho trẫm hay không?"
"Hoàng thượng..."
" Ngươi nói qua thử xem, trẫm còn có thể tin tưởng được ai đây."
Khư công công cúi mình sâu hơn: " Hoàng thượng thứ cho nô tài tùy ý nói ra suy nghĩ của mình."
" Nói đi, trẫm không trách tội ngươi."
" Vì lục hoàng tử đột nhiên qua đời mà hoàng thượng đã ra lệnh một cuộc điều tra lớn ở hậu
cung, tuy chưa tìm ra ai là kẻ ra tay hãm hại lục hoàng tử lại vô tình phơi bày vô số những tội ác trước nay bên trong đó, ngay cả tứ hoàng tử luôn được xem là không cầu vạn vật, vô tâm tư cũng không tránh khỏi một hai việc tiểu tiết."
Khư công công ngừng lại giây lát lại tiếp: " Chỉ riêng một người."
Hoàng đế động người: " Ý của ngươi là?"
" Hoàng thượng, nhị hoàng tử hơn một năm trước nhận lệnh lên đường đến Gia Biên thành. Từ đó đến nay vẫn an ổn không có tâm tư!"
Đôi mày hoàng đế khẽ động: " Vũ nhi là hài tử duy nhất mà hoàng hậu để lại cho trẫm, trẫm tuy yêu thương nhưng trong lòng lại càng lo ngại hắn vì vậy mà khí ngạo vô thường.
Khi biết hắn sát huynh trưởng cho dù là vì bất đắc dĩ cũng khiến lòng trẫm bất an. Gần hai năm qua vẫn chưa một lần triệu gọi quay trở về."
" Hoàng thượng không biết trong thời gian qua, nhị hoàng tử vẫn luôn chưa từng quên đi bổn phận của mình, giữ yên một cõi phía đông biên giới. Người dân ở đó có cái ăn cái
mặc, cuộc sống so với ở hoàng thành cũng
không khác xa, chính vì vậy nhị hoàng tử rất được lòng dân chúng ở Gia Biên."
" có việc đó?"
" Vâng thưa hoàng thượng."
" Vũ nhi sao? Trẫm cũng không thể hiểu hết con người hắn, có thể tin hắn được hay không."
" Nô tài có thứ này xin hoàng thượng xem qua."
Để lên bàn một bản, tấu Khư công công
lại lui ra sau: " Đây là tình hình biên giới phía đông vừa được nhị hoàng tử báo về sáng nay.
Mở ra bản tấu hoàng đế cảm thấy nhẹ lòng: " Được lắm, người Dao Ngữ cuối cùng cũng chịu an phận dẹp loạn quân quấy phá ở biên giới."
" Thật tốt quá hoàng thượng."
" Vũ nhi còn nói hoàng đế Dao Ngữ đã cùng hắn lập hòa ước hai nước, tuyệt đối sẽ không có hành vi gây hiềm khích giữa hai nước. Hắn làm rất tốt!"
Hắn tậm trạng tốt hơn đôi chút lại nói: " Khư công công!"
" Vâng hoàng thượng."
Để bản tấu xuống hoàng đế ôn hòa: " Có lẽ đã đến lúc để Vũ nhi trở về rồi."
" Lạch cạch, cộp!" Minh Tô ngạc nhiên nghe tiếng động phát ra từ căn phòng ngày trước Linh Phi ở, nàng nhẹ nhàng bước vào thì thấy bóng người: " Ai?"
" A!" Trên tay còn đang cầm khăn lau Thụy Bích giật mình la lên một tiếng rồi tự vỗ vỗ ngực mình: " Minh Tô tỷ tỷ, tỷ làm ta giật cả mình."
" Thụy Bích công tử, người làm gì ở đây." Nhìn lại y phục trên người Thụy Bích vài chỗ bẩn, tay áo thì xắn cao: " Bộ dạng này của công tử là sao?"
" Không có, Linh Phi ca đi lâu rồi nơi này
cũng không có ai dùng nữa, tình cờ đi qua ta thấy nên dọn dẹp lại một chút."
" Người thật là, những việc này người chỉ cần nói với nô tỳ là được sao lại tự mình dọn dẹp như vậy, nếu để nhị hoàng tử nhìn thấy thì nô tỳ biết làm sao đây. "
" Nhưng mà...!"
" Đi, nô tỳ chuẩn bị nước nóng để công tử tắm rửa ngay."
" Minh Tô tỷ tỷ đừng kéo... ta sẽ...."
" Cạch." Từ trên nóc tủ rơi xuống một chiếc hộp nhỏ, Minh Tô làm lạ: " Gì vậy?"
" Cái đó...!" Cái đó chính là chiếc hộp mà ta và Linh Phi ca cùng làm, Thụy Bích nhớ lại một năm trước, lúc Linh Phi còn ở đây đã cùng vời y bày ra trò này. Hôm đó đột nhiên Linh Phi bảo y đến phòng mình.
" Thụy Bích ta có thứ này muốn cho ngươi xem này. Rất là thú vị!"
" Linh Phi ca?"
Để cái hộp gỗ nhỏ lên bàn Linh Phi cười: " Đây là cái hộp đã được hoàng thượng đưa Vân Ấn vào để ta giải trí mỗi khi buồn đấy."
" Giải... giải trí?" Mấy thứ Kỳ Nguyên hoàng đế dùng Vân Ấn làm ra đều có tác dụng đáng sợ cả, sử dụng nó không nguy hiểm chứ?
" Ngươi an tâm, nó không có tác dụng giết người đâu. Lúc trước có lần ta rất không vui vì ghen... à không nói chung hoàng thượng đưa ta thứ này, ngươi chỉ cần tùy ý mang một vật của người đó bỏ vào đây trong hộp sẽ hiện lên tên của người trong lòng hắn."
" Có thể có chuyện kỳ lạ như vậy?"
" Không tin? Ta làm cho ngươi xem." Vừa nói Linh Phi bức xuống một sợi tóc của Thụy Bích rồi bỏ vào trong: " Thế này được rồi."
" Huynh làm gì?"
Đưa chiếc hộp cho Thụy Bích xem, Linh Phi che miệng cười: " Ngươi xem xem, ta nói
có sai không?"
Vừa nhìn vào thấy dòng chữ bên dưới đáy hộp thì mặt Thụy Bích đã đỏ lên: " Thiên...Thiên Vũ ca?"
" Thế nào, tin lời ta nói rồi chứ?"
" Nhưng dùng nó không phải là không đúng sao?"
" Không đúng cái gì, ngươi không muốn biết Thiên Vũ ca của ngươi có thật lòng, thật dạ với mình không hay sao?"
" A... ta... "
Không để ý đến Thụy Bích ngại đến mặt đỏ đến không thể đỏ hơn, Linh Phi gãi đầu khó nghĩ: " Nhưng làm sao lấy được thứ đồ gì của
hắn đây?"
" Thật... thật ra thì."
"??"
Thụy Bích ngập ngừng lấy ra cái túi y hay đeo
bên mình ra: " Nếu là tóc thì, ta cũng có của huynh ấy. Là Thiên Vũ ca làm cho ta một cái túi bình an."
" Vậy ngươi không nói sớm?" Linh Phi
lấy luôn sợi tóc bên trong cho vào hộp: " Nhưng không cần xem ta chắc rằng tên ai sẽ....!"
" Linh Phi ca?" Linh Phi đột nhiên ngừng lại khiến Thụy Bích lo lắng: " Huynh sao vậy?"
Linh Phi lắc đầu một cái rồi đậy nắp hộp lại: " Không có gì, đúng là chẳng có gì ngạc nhiên cả. Hắn cả ngày chỉ biết có ngươi thôi thì làm sao có thể hiện lên cái tên khác được chứ, đúng là không có gì thú vị."
"...."
" Hộp này ngoài việc đó cũng không có tác
dụng gì khác, mặc kệ nó chúng ta ra ngoài
thành chơi đi." Linh Phi vừa nói vừa tiện tay ném luôn chiếc hộp gỗ lên nóc tủ.
" Nhưng Thiên Vũ ca đã nói ta không được tự ý ra ngoài thành."
" Hoàng thượng cũng có nói ta như vậy không phải bây giờ ta vẫn đi hay sao?"
Nhớ lại Thụy Bích liền phì cười, lúc Linh Phi còn ở đây lúc nào cũng sẽ có người cùng y nói chuyện, bây giờ lại cũng không còn người ở đây nữa cảm giác thật trống vắng: " Không biết huynh ấy có khỏe không."
" Công tử lại nhớ tới Linh Phi công tử sao?"
" Chỉ là nhìn vật nhớ người thôi, cái này là của huynh ấy. Chắc là lại bỏ quên ở đây luôn rồi, tỷ biết không nó rất thần kỳ. Chỉ cần..."
Thụy Bích vừa mở nắp hộp thì chợt im lặng, tay y khẽ run nhẹ rồi đánh rơi nó xuống đất.
Nhìn sắc mặt trở nên kỳ lạ của Thụy Bích, Minh Tô lo lắng: " Công tử làm sao vậy, người cảm thấy không ổn chỗ nào sao?"
" Không...." Thụy Bích nhẹ lắc đầu: " Không phải là ta."
" Cái gì không phải người?"
" Thì ra... không phải là ta."
Không hiểu lời Thụy Bích, Minh Tô nghĩ là do chiếc hộp kia mới hướng mắt tới, bên trong còn hiện lên hai chữ " Mạn Hoa!".