Thụy Bích lo lắng đi tới đi lui, tay vo vo vạt áo đã cũ của mình, miệng thì cứ lẩm bẩm: " Sẽ không sao đâu, không sao đâu mà."
" Thụy Bích."
Vừa thấy Hoàng Duy đang chạy lại, Thụy Bích nóng vội lay lay tay hắn: " Thế nào rồi, huynh có hỏi thăm được gì không?"
Hoàng Duy hai tay chống đầu gối, thở hồng hộc vì mệt: " Ta chạy hỏi khắp nơi mới biết được, nhị hoàng tử... người quả thật vừa bị thích khách đả thương."
" Cái gì cờ? Ta phải đến đó."
Thấy Thụy Bích chưa gì đã muốn đi, Hoàng Duy lập tức kéo lại: " Khoan đã, ngươi muốn đi đâu?"
" Tần Di Cung."
" Ngươi điên sao? Đó là tẩm cung của hoàng tử, ngươi nghĩ mình được phép tự do đi vào à? Không khéo còn bị tống ra khỏi cung nữa."
" Nhưng mà ta thật không có an tâm, huynh để ta đi đi được không."
Hoàng Duy chảy cả mồ hôi: " Tiểu tổ tông của ta, ngươi tha cho ta đi. Ngươi là do ta đưa vào cung, nếu để quý phi nương nương và tứ hoàng tử biết được thì ta chết chắc có biết hay không?"
" Nhưng mà ta..."
" Ai da ngươi an tâm đi, ta cũng đã có hỏi qua tình hình của nhị hoàng tử, nghe nói chỉ là bị thương nhẹ không có nguy hiểm đến tính mạng, chờ khi hoàng tử tỉnh lại thì không sao nữa."
Nhớ tới nãy giờ mình quên mất một điều, Thụy Bích liền cúi đầu: " Xin lỗi Hoàng Duy, không những năng nỉ huynh cho ta theo vào cung mà còn bắt huynh chạy lung tung hỏi chuyện như thế ta... ta thật là..."
Nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu đang hối lỗi của Thụy Bích mà Hoàng Duy cũng chẳng muốn trách: " Ngươi đó, cứ chuyện gì liên quan đến nhị hoàng tử cũng nháo nhào lên mà không cần biết trời trăng gì, nhị hoàng tử người ta có còn nhớ tới cái tên ngu ngốc như ngươi không còn chưa dám nói, ngươi lại ngây thơ như vậy."
Giọng Thụy Bích chùng xuống: " Khi ta năm tuổi đã từng gặp được nhị hoàng tử, ta từ đó đã luôn cho rằng mình một ngày nào đó sẽ là người của nhị hoàng tử..."
" Đã qua bảy năm rồi, lúc đó nhị hoàng tử cũng mới có chín tuổi, ngươi cho rằng người sẽ còn nhớ lời nói vui của mình khi còn nhỏ như vậy hay sao?"
Thụy Bích lắc đầu: " Người không nhớ cũng không sao, chỉ cần ta vẫn nhớ là được. Ta cũng chỉ muốn từ xa mà nhìn người thôi."
" Ngươi..." Hoàng Duy đúng là muốn mắng cho cái tên này một trận, Thụy Bích lúc nhỏ bị bỏ trước cửa phủ thượng thư, nên phụ thân hắn để người làm trong phủ nuôi, Hoàng Duy là nhi tử của Hoàng Duệ thượng thư nhưng từ nhỏ lớn lên cùng Thụy Bích, xem y như huynh đệ.
Lần này hắn vào cung làm thư đồng cho tứ hoàng tử, y cũng muốn đòi đi theo, ai không biết quý phi là mẫu phi của tứ hoàng tử căm ghét nhị hoàng tử đến cỡ nào, thế mà hắn lại mang một tên cả ngày luôn miệng chỉ biết nhị hoàng tử rồi lại nhị hoàng tử bên cạnh, không rõ đến khi nào thì mạng cũng không còn: " Nói nhiều nữa cũng vô ích, ngươi phải chú ý đừng có hay nói mấy chuyện về nhị hoàng tử ra lung tung, xem chừng không chỉ ngươi mà ngay cả ta cũng sẽ gặp chuyện phiền toái."
" Thụy Bích biết rồi."
" Tuy đã từng nói qua với tứ hoàng tử về chuyện của ngươi, người không quan tâm lắm, cũng chẳng có ý là không cho phép ta mang theo ngươi cùng tiến cung, nhưng tốt hơn hết ta cũng phải đưa ngươi đi gặp người một lần. Cũng sắp tới giờ hoàng tử đọc sách rồi, hay đi với ta đi."
Thụy Bích lắc đầu: " Ta không đi đâu, dù gì cũng không có bị triệu gọi. Ta ở ngoài Tân Di Cung đợi xem tình hình của nhị hoàng tử thế nào, nếu người tỉnh lại chắc chắn thái y cũng sẽ trở ra ta cũng an tâm hơn. Huynh cứ đi đi."
" Được rồi, được rồi ngươi cứ ở đó mà chờ đi. Thật hết cách với ngươi." Hoàng Duy thở dài rồi rời đi.
Thiên Vũ từ không còn ý thức gì lại dần cảm nhận được cái mùi thuốc khó chịu, hắn từ từ mở mắt thì quả nhiên điều đầu tiên thấy là Xuân Ny đang cầm trên tay một chén thuốc còn bốc hơi cạnh giường mình, vừa lúc đó hai vị Bình thái y và Chân thái y cùng lúc tiến lại gần: " Nhị hoàng tử, người tỉnh rồi."
" Người vừa rồi thật là làm chúng thần sợ chết khiếp, vết thương nhỏ ở ngực vốn chỉ là thương ngoài da không có gì đáng lo ngại. Không ngờ mới đây người lại đột nhiên có tình trạng không ổn, thần còn lo người sẽ..."
" Ngươi đừng nói bậy, hoàng tử đã tỉnh rồi thì xem như không có việc gì nữa."
Thiên Vũ không nói gì đưa tay sờ lên ngực mình, quả thật cảm thấy hơi đau, cũng đã được băng bó rất kỹ, nhưng vết thương này lại chẳng đáng là gì.
Ngồi dậy nhìn một lượt khắp nơi, đây chẳng phải là tẩm cung của hắn ở Tân Di Cung lúc vẫn còn là nhị hoàng tử ở hay sao? Ngay cả cung nữ Xuân Ny đã từng bị hắn ban tử lại đang ở đây. Bình, Chân hai vị thái y đời trước khi phụ hoàng hắn còn sống cũng đang đứng trước mặt hắn: " Các ngươi gọi ta là gì?"
Bình thái y cho rằng mới tỉnh lại nên nhị hoàng tử còn chút mơ hồ, bèn nhanh chóng trả lời: " Nhị hoàng tử, người vừa bị thương vì đỡ một kiếm cho hoàng thượng trong yến tiệc, vết thương cũng không sâu nhưng hoàng thượng lại vô cùng lo lắng, đã ra lệnh cho chúng thần thức trực ở đây cho đến khi người tỉnh lại."
" Ta đỡ kiếm cho phụ hoàng?" Thiên Vũ thầm cười, ta không nhớ mình đã từng làm vậy.
" Nhị hoàng tử, Xuân Ny đã nấu thuốc cho người, vẫn còn nóng người mau..." Xuân Ny chợt cứng người không thốt ra lời vì ánh mắt đáng sợ đầy chết chóc của Thiên Vũ nhìn mình, nàng vừa nói gì sai hay sao?: " Nhị... nhị hoàng tử?"
Thiên Vũ cười lạnh, ông trời quả nhiên toại nguyện hắn, đã cho hắn thêm một lần cơ hội. Làm lại một đời này, hắn sẽ mang tất cả mối nguy hại sau này của mình mà dẹp trừ tất cả, đường đường chính chính mang Thụy Bích cùng hắn ngồi trên long vị: " Người đâu."
Vừa nghe tiếng gọi hai tên lính canh phòng bên ngoài lập tức vào đến quỳ dưới chân Thiên Vũ: " Nhị hoàng tử."
" Mang cung nữ Xuân Ny xuống, ban cho một ly rượu độc, riêng thân nhân đuổi khỏi Vương Lân vĩnh viễn cũng không được trở lại."
" Xoảng."
Xuân Ny hốt hoảng làm rơi cả chén thuốc, nàng quỳ xuống dập đầu liên tục: " Nhị hoàng tử... nô... nô tỳ đã làm sai chuyện gì... xin người đừng đuổi nô tỳ, cầu xin người đừng đuổi nô tỳ đi mà."
" Ngươi làm gì sai sao?" Thiên Vũ thản nhiên chẳng cần một lý do, nếu có thì cũng chỉ là những chuyện cô ta sẽ làm sau này mà thôi, dám cùng Thiên Uy tư thông hạ thuốc vào đồ ăn của hắn, có trách chỉ trách người trước mặt ngươi bây giờ không phải một nhị hoàng tử mười sáu tuổi, mà lại là vị hoàng đế nổi danh tàn bạo Thiên Vũ về sau. Hắn nhếch môi: " Bản hoàng tử muốn giết một cung nữ như ngươi cũng cần phải có lý do hay sao?"
Xuân Ny tái mặt dập đầu càng mạnh hơn: " Hoàng tử tha mạng.... xin hoàng tử tha mạng... nô tỳ không muốn chết... hoàng tử."
Chân thái y đứng một bên cảm thấy không đúng, sao tính cách của nhị hoàng tử lại đột nhiên thay đổi, cả cách nói chuyện cũng như một người trưởng thành: " Nhị hoàng tử... sao lại...?"
" Không nghe ta nói gì?" Thiên Vũ gắt giọng: " Kéo cô ta xuống."
" Vâng nhị hoàng tử."
Một trận ồn ào chỉ kéo dài thời gian của hắn, Thiên Vũ cảm thấy không dễ chịu lại liếc mắt qua hai vị thái y khiến cả hai rùng mình: " Hiện tại bản hoàng tử đã không việc gì, các ngươi không phải nên đi rồi sao?"
" Chúng... chúng thần cáo lui."
" Trước khi đi nhân tiện gọi Trung công công vào đây cho ta."
" Vâng."
Trung công công chăm sóc cho Thiên Vũ từ khi mới sinh ra, lão xem Thiên Vũ hơn cả một vị hoàng tử. Cũng giống như ruột gan mình, lúc hay tin hắn bị thương lòng lão cứ thót lên thót xuống mấy lần, lại không thể vào trong xem thế nào chỉ có thể chờ bên ngoài. Khi hay hắn đã tỉnh còn cho gọi mình thì ba chân bốn cẳng chạy vào: " Hoàng tử... nhị hoàng tử."
Trông Thiên Vũ tỉnh táo ngồi đó, cũng chẳng nhìn ra có chỗ nào sai sót, lão quỳ dưới chân Thiên Vũ nước mắt nước mũi tèm lem, còn không biết mình đang cười hay đang khóc: " Người không sao... tạ ơn trời, hoàng tử làm lão nô lo đến chết mất thôi, nếu người có mệnh nào lão thần phải làm sao để ăn nói với nương nương đây."
Với lão công công này ngày trước là người bên cạnh hoàng hậu, mẫu hậu của hắn, sau khi hoàng hậu mất lại xin ở lại chăm sóc hắn. Thiên Vũ cho rằng lão khá phiền phức, lúc nào cũng bên tai mình mà lãi nhãi dè chừng đủ điều.
Năm đó khi Thiên Uy lộng quyền cho người đến Đông Vương phủ lùng bắt, lão cũng vì bảo vệ hắn mà mất mạng, đến nay hắn đối với lão cũng vài phần thân nhớ: " Trung Viên, đứng lên nói chuyện."
" Nhị hoàng tử!" Trung công công ngẩng đầu ngạc nhiên, tiểu hoàng tử cũng chưa từng gọi tên lão như vậy.
" ta nói ngươi đứng lên, quỳ như vậy không thấy mệt sao?"
" Vâng vâng..." Lão vội vàng đứng dậy
Thiên Vũ chống tay lên đầu: " Ta muốn ngươi nhanh chóng tìm cho ta một người."
" Tìm người?" Tại sao cách nói chuyện và khí chất của nhị hoàng tử lại trở nên kỳ lạ như vậy: " Người muốn tìm ai?"
" Là một tiểu hài tử tên Thụy Bích, hắn bây giờ chắc cũng mười một, mười hai gì đó."
" Tiểu hài tử, nếu chỉ biết tên và tuổi thì thật sự sẽ không dễ để tìm ra ở Vương Lân rộng lớn như vậy. Nếu hoàng từ muốn tìm một thư đồng thì lão nô sẽ đích thân đi chọn lựa." Trung công công từng nhiều lần muốn tìm cho nhị hoàng tử một thư đồng lanh lợi bên cạnh, nhưng hoàng tử lại chẳng nói gì, cho rằng lần này người vì vậy mà muốn tìm tiểu hài tử đó nên vui vẻ gợi ý.
Thiên Vũ nhếch môi: " Không cần nhọc công làm gì, tìm ở đây ý của ta cũng chỉ là muốn ngươi tới Quỳnh Tư cung của quý phi điều tra một phen xem hắn đã tiến cung chưa và lúc nào. Còn nếu Thụy Bích đã vào cung thì nghe tin ta bị thương hắn chắc chắn đang chỉ đâu đó quanh đây mà thôi."
Trung công công nhìn tới nhìn lui: " Xung quanh đây?"
Nhớ tới mình vừa rồi bên ngoài chờ có nhìn thấy một tiểu tử thập thò đứng bên tường Tần Di cung, vì đang lo cho Thiên Vũ nên lão cũng chẳng có thời gian để ý, bấy giờ mới " à" lên: " Phải rồi, bên ngoài lão nô thật đã nhìn thấy một tiểu tử khoảng mười một, mười hai tuổi. Liệu có phải là Thụy Bích người muốn tìm?"
Ánh mắt Thiên Vũ chợt trở nên dịu dàng: " Qủa nhiên chỉ ở quanh những nơi ta từng đi qua."
Nói rồi hắn tự khoác lên mình lớp áo choàng rộng bước nhanh ra ngoài: " Lần này ta tuyệt đối không để mất ngươi nữa."