" Ư... " Thụy Bích thoáng mở mắt khi nghe tiếng gọi, ngay lập tức đã có thể nhìn thấy Thiên Vũ bên cạnh mình: " Thiên Vũ ca "
" Chịu dậy rồi sao?"
Chống tay ngồi dậy, y dụi dụi hai mắt, còn nghe thấy tiếng lộc cộc của xe ngựa di chuyển. Có thể Thiên Vũ đã đưa y vào xe khi đang ngủ: " Thụy nhi đã ngủ quên từ lúc nào không hay."
ta đã cho thuốc vào đồ ăn, ngủ một giấc rồi có phải thấy khỏe hơn hay không?"
"A..." Đúng là sau khi dùng bữa thì đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, y chợt nhớ đến hai người kia: " Thiên Vũ ca, Hạ Uyên cô nương và Trí Phát họ đã đi rồi sao?"
" Sau khi dùng cơm xong đã rời khỏi."
Đi rồi? Thụy Bích đánh giá thái độ của Thiên Vũ không khác so với bình thường, cuối cùng lại ngập ngừng: " Ngươi... sẽ không sao chứ?"
" Chuyện gì?"
" Hạ Uyên cô nương...Thiên Vũ ca, huynh không phải quan tâm cô ấy?"
Loading...
Hai chân mày Thiên Vũ chợt chùng xuống, Thụy Bích liền quay mặt đi hướng khác: " Thật ra thì người không cần phải vì Thụy nhi mà... người là nhị hoàng tử của Vương Lân, cho dù có một hai thê thiếp cũng là lẽ đương nhiên..."
" Ngươi muốn ta lấy nàng ta?"
Tim Thụy Bích đập thật nhanh, đương nhiên
y không muốn... làm sao có thể mong muốn có một người khác ở bên cạnh nhị hoàng tử mà không phải là mình chứ, nhưng nếu là ý của người... nếu người muốn như vậy thì...."
" Được rồi, làm như ngươi nói đi."
" Ư..." Vừa nghe câu trả lời của Thiên Vũ thì mọi cảm giác đau thương trong Thụy Bích lại vỡ òa, y hy vọng điều gì chứ?
Chỉ mới vừa rồi còn khuyên Thiên Vũ không
cần phải vì mình, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà trào ra khỏi khóe mắt, y cảm thấy đau... rất đau.
" Thụy nhi!" Thiên Vũ muốn chạm tới thì tiểu bảo bối lại tránh ra khiến hắn hụt hẵng: " Ngươi..."
" Đừng nhìn Thụy Nhi."
" Thụy nhi!"
" Thụy nhi là kẻ xấu xa, là một con người ích kỷ."
" Ngươi không phải."
" Phải!" Thụy Bích dùng hai tay che lại mặt mình: " Thụy nhi không muốn người nhìn thấy con người tệ hại của mình lúc này.... cảm giác của Thụy nhị, suy nghĩ của Thụy nhi. Nếu người biết được sẽ chán ghét đến đâu."
" Nói đi, ta muốn nghe."
Hắn giọng ôn nhu: " Thụy nhi, nói đi!"
" Thụy nhi chỉ muốn Thiên Vũ ca nhìn mình mình mà thôi, lúc thấy người dùng ánh mắt từng chỉ dành cho ta để nhìn Hạ Uyên, ta đã ước gì không có cô ấy, phải chi chúng ta không gặp cô ấy... rõ ràng đã tự nói với bản thân sẽ không sao, nhưng chỉ nghĩ tới người
bên cạnh Thiên Vũ ca là một người khác ta lại đố kỵ không thể chịu nổi... Thụy nhi ghê tởm chính bản thân mình..."
" Thụy Nhi!" Thiên Vũ nắm mạnh hai tay Thụy Bích kéo ra rồi đè y nằm xuống, hắn đang cảm thấy gì đây?
Khi nhìn thấy tiểu bảo bối của mình rơi nước mắt trong lòng lại có thể thống khoái như thế sao? " Ngươi không xấu xa, cũng không ghê tởm!"
" Thiên Vũ ca!" Tưởng rằng Thiên Vũ sẽ rất
tức giận khi nghe mình nói nhưng tại sao người vẫn dịu dàng như vậy!
Cúi người hôn lên chóp mũi Thụy Bích hắn mỉm cười: " Ngươi không thoải mái, ngươi đố kỵ, điều đó gọi là ghen có biết không?"
" Ghen?"
" Ngươi có biết ta đang hạnh phúc đến nhường nào khi nghe những lời ngươi vừa nói?"
" Ghen sao?"
Thụy Bích mắt vẫn còn ngập nước, nhưng vừa suy nghĩ đến ý nghĩa của từ ghen này thì mặt lại mắt đầu chuyển hồng trông vô cùng đáng
yêu, hắn thầm cười nhạo mình, nếu ghen bị gọi là xấu xa thì hắn phải xấu xa đến mức nào đây?
Hắn hận không thể giấu Thụy Bích đến một nơi không ai có thể nhìn thấy, ngoài hắn ra tiểu bảo bối sẽ không thể gặp được ai khác, chỉ hắn mà thôi: " Thật quá ngây thơ, trên đời này còn có người thứ hai khiến ta điên đảo như ngươi?"
" Thiên... ân!" Thiên Vũ bất ngờ hôn xuống đôi môi mềm của Thụy Bích, làm lời của y bị nuốt trở lại vào trong, hành động này của người cũng không phải chỉ mới một hai lần, Thiên Vũ luôn thật dịu dàng nhấn chìm y trong hạnh phúc.
Nhưng y tự hỏi cái hôn này lại không giống
với thường khi, vẫn chưa thể lý giải được thì Thụy Bích giật mình khi nhận ra Thiên Vũ đang cởi ra y phục của y. Hoảng hốt muốn chặn lại thì hai tay lại nhanh chóng bị Thiên Vũ cố định trên đầu: " Thiên Vũ ca... người!"
Không ngừng tay Thiên Vũ luồn vào trong y phục của tiểu bảo bối: " Thụy nhi!"
" Khoan đã, người đang làm...."
" Ta định sẽ phải chờ ngươi lớn thêm chút, nhưng biết làm sao đây? Thụy nhi, lửa là do ngươi đốt lên nên ngươi cũng phải tự dập tắt
nó phải không?"
" A..." Thụy Bích vô tình cảm nhận được thứ gì đó trên người Thiên Vũ đang bị tác động, thì mặt đỏ như bị nấu chín: " Cái.... cái đó Thụy
nhi... không phải là cố ý đâu!"
" Không cần biết ngươi có cố ý hay không nhưng ta đợi cũng đủ lâu rồi."
" Ah...!" Tay Thiên Vũ chạm tới đóa hồng anh trên ngực làm Thụy Bích giật mình.
Tiếng của y làm Thiên Vũ càng thêm bị kích thích, hắn nhếch môi: " Thụy nhi, có thể phản ứng như vậy sao?"
" Ư.... người bắt nạt ta?" Nước mắt tưởng như đã ngừng lại dâng lên vì sự xấu hổ, Thụy Bích chỉ muốn ngay lập tức có thể tìm nơi nào đó trốn kỹ.
Ghé lại thì thầm bên tai Thụy Bích, hắn trêu đùa: " Đúng vậy, ta là đang bắt nạt ngươi." Nói
rồi hắn cắn nhẹ lên vành tai đã đỏ ửng của
y, hai tay cũng bắt đầu vân ve đóa hồng anh.
" A...Thiên Vũ ca, đừng..."
" Cộc, cạch!" Có tiếng gõ vào vách cỗ xe, kèm theo sau đó là tiếng của Tiêu Lũy vọng vào: " Nhị hoàng tử, chúng ta đã về tới hoàng thành rồi."
" Ư!" Thụy Bích như muốn nín thở vì sắc mặt đen và sát khí tỏa ra từ kẻ đang nằm trên người mình, y tuy có thể trốn được việc khiến bản thân quá đỗi xấu hổ này, nhưng cũng lo lắng không biết Thiên Vũ sẽ phạt Tiêu Lũy thế nào đây.
" Nhị hoàng tử, người có nghe không ạ?"
Thiên Vũ suy nghĩ có phải nên đầy tên khốn Tiêu Lũy về lại Gia Biên hay không, hắn ngồi dậy cũng đỡ Thụy Bích lên rồi tự tay chỉnh lại y phục cho y, buộc lại nút thắt dây áo hắn trầm giọng: " Trở về Tần Di cung rồi chúng ta
sẽ lại tiếp tục chuyện này, ngươi cũng đừng mong chạy trốn."
" Ư!" Thiên Vũ vừa đứng lên ra khỏi xe, Thụy Bích lập tức nằm úp xuống mà vùi mặt mình vào gối. Phải làm sao... làm sao đây, Thiên
Vũ ca thật sự muốn làm chuyện đó. Đương nhiên mình không ghét, người đó là nhị hoàng tử nên chắc chắn cũng sẽ tới lúc.... nhưng
phải làm mấy chuyện đó đó thật rất ngại... ây da cũng là tại Minh Tô phải ở lại sắp xếp vài hôm mới rời Gia Biên sau, nếu không cũng có thể hỏi ý kiến của tỷ ấy: " Đến đâu thì đến vậy."