Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 34



" Đây là chuyện gì?"

Thụy Bích đứng nép một bên, nhìn hai vị cô nương lạ mặt đi tới đi lui xem y như cái bình

phong.

Khi vừa thấy Thiên Vũ trở về, các nàng lại

lập tức im lặng đứng đó, Tịnh Thất lúc ở cổng thành lại quên bén đi phải thông báo việc này mới nói cùng Thiên Vũ: " Vương gia, lúc người chưa về đến, Ninh quý phi đã cùng hoàng thượng thưa chuyện, nói muốn ban thưởng cho người một hai thị thiếp. Hoàng thượng vì không muốn bị làm phiền trong thời gian này nên đồng ý."

" Lại muốn mang mấy thứ phiền phức đẩy đến cho ta cũng không phải việc tốt lành gì."

" Vậy phải làm sao Vương Gia?"

" Chờ thêm một thời gian xem bọn chúng tính làm gì sau đó trục xuất khỏi cung."

" Nhưng trong mắt người khác đó là thành ý của quý phi, nếu làm vậy chính là đối kháng trực diện với Ninh quy phi."

" Ngươi thấy bản vương cần quan tâm đến chuyện đó sao?" Nói rồi Thiên Vũ đi vào

trong.

Vừa thấy người đến Ôn Như và Lân My, là nhị vị tiểu thư của Xưng gia lập tức chỉnh chu lại y phục mà diện kiến. Họ cho dù là con gái của bật nhất phú gia ở hoàng thành, cũng đừng mong có chuyện được trở thành thiếp thị của hoàng tử, không ngờ cách đây vài ngày lại có chiếu chỉ. để họ lập tức vào cung đến Tần Di cung của nhị hoàng tử, họ nghe đồn về nhị hoàng tử rất nhiều và được biết hoàng tử tài mạo song toàn lại vừa được phong làm Đông Vương, cuộc sống sau này của họ không phải lo lắng nữa: " Thần thiếp bái kiến Vương Gia."

" Được rồi."

Lần đầu được tận mắt nhìn thấy nhị hoàng tử, Ôn Như chợt nghĩ lời đồn nói người anh tuấn khí khái hơn người quả nhiên không sai, muốn mở lời tìm gì đó để gây chú ý lại không nhanh bằng muội muội của nàng.

Lân My từ nhỏ thông minh lanh lợi đã nhanh miệng: " Vương gia, thần thiếp là Xưng Lân

My, từ nay sẽ làm tròn bổn phận chăm lo cuộc sống thường nhật của người."

" Chăm lo?" Thiên Vũ bước vài bước đến gần hơn Lân My: " Ngươi biết bánh hoa đào chứ?"

Ở khoảng cách gần với Thiên Vũ như vậy, tim Lân My đập mỗi lúc lại nhanh thêm, nàng đỏ mặt ngại ngùng: " Lân My biết, nếu Vương gia muốn ăn thần thiếp sẽ tự tay làm cho người."

" Cũng tốt." Thiên Vũ nhếch môi quay sang Thụy Bích đang đứng im lặng trong một góc: " Không phải Thụy nhi thích ăn nhất là bánh hoa đào sao? Ở Gia Biên không thể làm cho ngươi bây giờ không cần thế nữa."

" Cái... cái này!" Lân My giống như được cho một viên kẹo xong lại bị tát một bạt tai, nàng bây giờ ít nhiều cũng là thiếp thân của Vương gia lại phải làm đồ ăn cho tên thị nô thấp kém này?

" Phiền ngươi làm nhiều một chút nhưng đừng quá ngọt, y không thích ngọt đâu."

" V... vâng thưa Vương Gia."

Chán ghét cái thái độ giả tạo của loại người này, Thiên Vũ không nói thêm gì lại đi tới cạnh Thụy Bích: " Thụy nhi, ngươi đến ôn tuyền đi."

Thụy Bích từ đầu đến cuối cũng chưa nói câu

nào, một là bất ngờ vì sự xuất hiện của hai vị tiểu thư này hai là muốn biết Thiên Vũ sẽ làm thế nào với họ: " Ôn tuyền?"

" Ngươi còn mệt, đến ngâm mình một chút đi, Trung Viên."

" Vương... vương gia." Trung công công nước mắt ngắn nước mắt dài mừng rỡ nhìn Thiên Vũ, trên mặt lão công công cũng xuất hiện thêm vài nét nhăn: " Vương gia cuối cùng cũng trở về rồi, lão nô... lão nô ngày đêm đều

cầu phúc cho người, hai năm qua luôn ở Tần Di cung chăm lo mọi chuyện chờ ngày Vương gia trở về."

" Trung Viên, hai năm nay vất vả cho ngươi rồi."

" Không vất vả, chính là không vất vả."

" Lão đưa Thụy Bích đến ôn tuyền đi, chuẩn bị cho y vài bộ y phục mới."

" Vâng Vương gia!" Trung công công trong lòng vui mừng khôn xiết, vị tiểu hoàng tử ngày nào đã trưởng thành thật rồi, hiện giờ còn trở thành Đông Vương uy nghi.

Lão từ tốn cúi chào Thụy Bích: " Thụy Bích công tử đã lâu không gặp, sức khỏe của công tử vẫn tốt chứ ạ?"

" Trung công công, ta khỏe lắm!"

" Vậy thì tốt quá, Thụy Bích công tử mời đi theo lão nô."

" Vâng."

Thụy Bích vừa đi cùng Trung Viên thì Thiên vũ cũng chẳng nói lời nào cùng với Tĩnh Thất đi vào thư phòng.

Lân My tức đến khó thở, nàng vò chiếc khăn tay: " Gì chứ, ta lại phải đi làm bánh cho tên thị nô đó dùng. Ngay cả Trung công công chăm sóc vương gia từ nhỏ, ngay đến chúng ta cũng không dám đắc tội lại cũng phải cúi người khi nói chuyện với hắn?"

" Muội muội, muội tức giận thì làm được gì? Không phải lúc nào muội cũng luôn tự tin vào tài nấu bếp của mình sao, bây giờ có cơ hội thể hiện với Vương gia rồi."

Ôn Như che miệng cười: " Vương gia có nói

qua là làm nhiều một chút, muội phải vất vả một phen rồi."

" Tỷ đừng nói như không phải chuyện của bản thân, với tỷ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu."

" Sai rồi, không tốt chỉ có muội không phải tỷ đâu. Khuyên muội một câu, nếu muốn công kích cũng phải chọn người, nhớ đừng tự nhiên lại đi gây hấn với tên thị nô đó."

" Có gì hay ho chứ? Tỷ cứ để rồi xem, một khi muội trở thành Vương phi rồi thì một hay hai tên thị nô như hắn có là gì chứ!"

" Được rồi, vậy chúc muội nhanh chóng đạt thành ước nguyện vậy." Ôn Như lúc nào

cũng bị so sánh với vị muội muội này, dù là nhan sắc hay cầm kỳ thi họa đều kém hơn.

Muội muội nàng luôn chìm trong hào quang của một người lúc nào cũng là kẻ chiến thắng, đương nhiên sẽ không chấp nhận được việc mình sẽ thua kém ai.

- -----------------------------------------------------------------

Thụy Bích theo sau Trung công công, cuối cùng vẫn là không nén nổi tò mò mới lên tiếng hỏi: " Trung công công."

" Vâng Thụy Bích công tử?"

" Hai vị tiểu thư đó... họ là...?"

" Họ là nhị vị tiểu thư của Xưng gia, là một đại phú gia ở hoàng thành. Cách đây vài ngày được hoàng thượng ban cho Vương gia làm

tiểu thiếp."

" Tiểu Thiếp?"

Trung Viên cười hiền: " Công tử cũng không cần lo lắng đâu, tuy nói là ban làm tiểu thiếp nhưng cũng phải chờ Vương Gia đồng ý để họ trở thành người của mình, nếu Vương gia không ưng ý họ sẽ vẫn chỉ là một cung nữ trong cung mà thôi."

" Ra là vậy." Thụy Bích giống như tháo được một nút thắt trong lòng, Thiên Vũ ca trông

cũng không có vẻ gì là hứng thú với họ.

" Thụy Bích công tử an tâm đi, Vương gia trước nay ngoài công tử ra sẽ không để mắt đến người khác."

Bị Trung Viên nhìn trúng, Thụy Bích bối rối: " Ý của ta không phải như vậy, trung công công đừng hiểu lầm... Nhị hoàng tử... à không là Vương gia đường đường là Vương gia, đương nhiên cần phải có thêm... ta không có cảm thấy khó chịu!"

Cái này rõ ràng là khó chịu mà, có phải gần đây mình nghĩ hơi nhiều rồi không? Thụy Bích chợt ngừng lại: " sao đột nhiên hoàng thượng lại ban người?"

" Cuối cùng công tử cũng nhìn ra vấn đề rồi, đây không phải ý của hoàng thượng mà là Ninh quý phi."

" Ninh quý phi?" Thụy Bích nghiêm mặt mất đi vẻ ngây thơ thường có: " Là ý của Ninh quý phi?"

" Vâng!"

Nếu Ninh quý phi muốn đưa người đến bên cạnh Thiên Vũ ca thì chắc chắn không phải chuyện tốt, huống hồ Thiên Vũ ca cũng có thể không tiếp nhận họ chỉ cần người không thích, đơn giản như vậy không lý nào quý phi lại làm cả: " Bọn họ có vấn đề."

Thụy Bích lẩm bẩm: " Ta không an tâm...."

" Công tử cũng không cần lo quá nhiều, Vương gia sẽ tự có cách của mình để điều tra họ mà thôi."

" Hy vọng là vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.