Không rõ Tĩnh Thất vì cớ gì phải cẩn trọng như vậy, Thái An liền cho rằng việc này liên quan đến Đông Vương mới gật đầu đồng ý.
Chờ khi vào đến thư phòng ông mới lên tiếng: " Thông thường sẽ không có người đến gần, có việc gì ngươi cứ nói đi."
Tĩnh Thất ra ý bảo Thụy Bích nói nhưng y lại cứ lập lờ không dám mở miệng khiến hắn phải hối thúc: " Thụy Bích, đưa phụ thân xem ngọc như ý của đệ."
Thụy Bích nghe lời Tĩnh Thất, lấy ra ngọc như ý lúc nào cũng mang trên người ra, tay vẫn còn run run nhẹ đi đến trước mặt phụ thân.
Tĩnh Thái An không nói một lời, hắn nhận lấy ngọc như ý có khắc chữ "Mạn" từ tay Thụy Bích.
Mảnh ngọc mà ngày đó đã chính tay hắn mang vào cho hài tử chỉ vừa mới lọt lòng cất tiếng khóc đầu tiên, đôi mắt đã chuyển đỏ đánh giá tiểu tử trước mắt, một hồi giọng Thái An đầy chua sót: " Mạn nhi? Ngươi chính là Mạn nhi?"
Xuân Nương từ lúc biết Bình Phi đến đều cảm thấy trong người buồn bực không vui, nàng vẫn trách y không nói một lời mang Tĩnh Thất đi tận mười mấy năm, đúng là càng nghĩ lại càng giận. Vừa đúng lúc gia nhân báo Tĩnh Thất về phủ, trong lòng nàng mới vui vẻ hơn: " Lan Mị, thiếu gia đã về tại sao vẫn chưa đến gặp qua ta?"
" Phu nhân, thiếu gia vừa về phủ đã cùng với lão gia vào thư phòng rồi ạ."
Xuân Nương nhăn mày: " Hắn chỉ mới trở về đã bị lôi vào thư phòng? Ta đến đó xem qua, ngươi không cần đi theo."
" Vâng, phu nhân."
Thụy Bích nghẹn lời. thì ra cũng giống với Tĩnh Thất, chữ được khắc trên ngọc như ý là một từ trong tên của bản thân. Y không chừng chứ quỳ xuống dập đầu ba cái: " Phụ thân, hài nhi bất hiếu."
" Ngươi thật sự chính là Mạn nhi, Tĩnh nhi cuối cùng cũng tìm được ngươi. Ta cũng đã chờ được ngày này."
Tĩnh Thất mỉm cười vì thấy Thái An luôn nghiêm nghị lại có vẻ mặt tươi cười như lúc này: " Phụ thân người..."
" Lão gia vừa nói Tĩnh nhi tìm được cái gì?"
Giọng nói phía sau làm tất cả những người bên trong đều nhìn lại. Xuân Nương không
biết đã đến từ lúc nào, nàng vội vàng đi vào nắm cánh tay Tĩnh Thất: " Tĩnh nhi, ngươi tìm được ai? Phụ thân vừa nói ngươi..."
" Mẫu thân, sao người lại đến đây?"
" Phu nhân, không phải sức khỏe của nàng không tốt hay sao?"
Không quan tâm họ nói về gì khác, Xuân Nương vừa mừng vừa sợ đã muốn khóc ra nước mắt: " Nói mẫu thân nghe, có phải đã tìm được tiểu đệ của ngươi... hãy nói ngươi đã tìm được đi."
Thụy Bích nhìn dáng người tiều tụy của Xuân Nương mà không đành lòng, y nghẹn ngào lên tiếng gọi: " Mẫu Thân!"
Xuân Nương ngừng lại xoay đầu nhìn người vừa gọi hai tiếng " Mẫu Thân!".
Hài tử trước mắt làm lòng nàng rối như tơ, thậm chí không dám chớp mắt một cái vì sợ rằng mình nhận nhầm.
Y giống như những gì nàng luôn tưởng tượng, ngay cả trong mơ Xuân Nương cũng có thể xem ra hình dáng của tiểu hài tử của mình như thế nào khi lớn lên, đáng yêu, xinh đẹp, cái miệng nhỏ sẽ gọi nàng " Mẫu Thân", hiện tại lại quá thực như vậy.
" Mạn nhi?"
" Mẫu thân, là hài nhi."
" Mạn nhi..." Xuân Nương đi lại gần hơn, hai tay nàng run run ấm áp ôm lấy gương mặt nhỏ, đôi hàng lệ trào ra khỏi khóe mắt mà trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc: " Ngươi là Mạn nhi, ngươi thật sự là Mạn nhi của ta?"
Không ngăn nổi nước mắt của mình, Thụy Bích cũng bật khóc. Y gật gật đầu vội khẳng định: " Mẫu thân, là ta... là nhi tử của người... mẫu thân."
" Mạn nhi!" Xuân Nương ôm hài tử mà nàng đêm ngày mong nhớ vào lòng: " Là mẫu thân
không tốt, không thể chăm sóc cho ngươi thời gian qua... là lỗi của mẫu thân."
" Xin người đừng nói như vậy, hài nhi mới
chính là kẻ bất hiếu. Đã khiến mẫu thân phải đau lòng, không thể ở bên cạnh làm tròn bổn phận... hức..."
" Mạn nhi của ta, hài tử mệnh khổ của ta..."
Thái An xem cảnh trùng phùng mẫu tử này mà cũng không thể thành lời, đến cuối vẫn là để Tĩnh Thất lý trí hơn lên tiếng: " Thụy Bích, Mẫu thân vẫn là nên thận trọng là hơn, không
nên để người ngoài nghe thấy."
" Tiểu đệ của ngươi đang ở đây, ngươi nói
làm sao ta có thể không vui mừng... tại sao ngươi không nói sớm hơn với ta chứ." Xuân Nương trách mắng.
" Mẫu thân có thể không biết, hiện tại nếu để lộ chuyện Thụy Bích chính là tiểu đệ của ta sẽ mang lại nguy hiểm cho đệ ấy."
" Nguy hiểm?" Xuân Nương lo lắng ôm chặt hơn Thụy Bích: " Tại sao Mạn nhi lại có nguy hiểm, việc này là thế nào?"
Thái An cũng có thắc mắc mới hỏi: " Mẫu thân của ngươi nói đúng, sự việc là như thế nào vẫn là cần nói rõ. Mạn nhi tại sao lại ở trong cung rồi trở thành thị nô của Nhị hoàng tử?"
Trung công công một bên mài mực, lão nhìn sắc trời bên ngoài đã không còn sớm mới ngừng tay đi ra phía ngoài: " Các ngươi."
Hai cung nữ nghe gọi liền cúi đầu: " Trung công công."
" Tại sao vẫn chưa thấp nến lên, có biết đã là giờ nào rồi hay không?"
Hai cung nữ nhìn nhau rồi một người cẩn thận trả lời: " Trung công công, không phải lỗi của chúng nô tỳ. Đây là ý của Vương gia."
" Vương Gia?"
" Dạ vâng, Vương gia nói tâm trạng không được tốt nên bảo chúng nô tỳ không cần đốt nến ở Tần Di cung đêm nay, hoạt động vì vậy cũng rất khó khăn."
Trung Viên im lặng hồi lâu rồi mới thở dài: " Được rồi, không còn việc của các ngươi nên
lui đi."
" Vâng."
Lão mắt già đã không tốt nay lại càng khó nhìn đường, phải đụng tới đụng lui vài lần mới đến được tẩm phòng của Thiên Vũ.
Nơi này tốt hơn rất nhiều vì hướng phòng đón trăng, đêm nay trăng cũng rất sáng khiến tầm nhìn rõ ràng hơn. Lão nhìn thấy Thiên Vũ tĩnh mịch ngồi trên khung cửa sổ, chiếc bóng in trên nền đất cô độc khiến lão cảm thấy đau lòng: " Vương Gia!"
" Là ngươi sao Trung Viên?"
" Là lão nô, Vương gia có tâm sự?"
Thiên Vũ nhếch môi không nhìn lão, hắn vẫn ngước đầu lên cao: " Ngươi không cảm thấy trăng chỉ sáng hơn khi ở trong bóng tối? Nếu không có bóng tối, liệu chúng ta có nhận ra rằng trăng sáng hay không?"
" Lão nô ngu muội!"
" Thôi vậy, ngươi không hiểu cũng không sao."
" Vương Gia là đang nhớ Thụy Bích công tử?"
Thiên Vũ lúc này mới có một chút động tĩnh, hắn nhảy xuống khỏi khung cửa: " Như vậy ngươi cũng nhận ra?"
Trung Viên cười ôn hòa: " Bình thường lúc nào cũng có Thụy Bích công tử bên cạnh cười nói làm người vui vẻ, công tử vừa đi cả lão nô cũng cảm thấy quá cô đơn rồi."
" Ngươi chừng như rất hiểu bản vương đi."
" Lão nô nhìn Vương gia từ nhỏ lớn lên, lẽ dĩ nhiên phải rõ phần nào lòng người."
" Chỉ mới một ngày!" Thiên Vũ cảm thấy nực cười, hắn tự hỏi có phải vì ngày trước vẫn chưa từng có cơ hội được ở cạnh y, thế nên mới có khả năng sống được trong những đêm cô đơn sầu bi đó những hai mươi năm.
Từ lúc sống lại sau khi tưởng như mình đã mất hết tất cả đó, hắn vẫn còn chưa thể xác định được đâu mới là thật còn đâu lại là mộng: " Đêm nay quả thật quá dài rồi."