Thiên Vũ trầm mặt nhìn một gói nhỏ huân hương đã được mở ra trên bàn, một lúc lâu mới nghe thấy tiếng động như một vật nặng đang chuyển động, hắn trầm giọng: " Thế nào rồi?"
Tĩnh Thất cẩn thận đóng lại cửa mật thất phía sau Thiên Vũ: " Vương gia, thần đã bí mật dò thám qua Thiết Dương Phủ. Qủa nhiên tam hoàng tử cố ý mất cảnh giác để chúng ta tìm đến, tất cả mọi chứng cứ ở đó chỉ cần một
khi vương gia xuất hiện tại Thiết Dương phủ, chắc chắn đều sẽ tố cáo mọi tội trạng không có thật nhưng lại vô cùng thuyết phục."
" Hắn tìm trăm phương ngàn kế cũng chẳng qua là muốn bản vương thanh bại danh liệt." Thiên Vũ tựa người vào lưng ghế: " Nếu đã muốn ta tự mình chui vào lưới thì cũng không
cần làm hắn quá thất vọng."
" Người thật sự muốn đến đó?"
" Ta đương nhiên sẽ đến nhưng trước đó vẫn còn chuyện vẫn nên giải quyết đi thôi."
Trông gói hương nhỏ trước mặt Thiên Vũ, Tĩnh Thất làm lạ: " Đây không
phải là..."
" Đi thông báo một tiếng, tối nay ta sẽ đến chỗ của Lân My."
" Thần chỉ được lệnh bảo vệ công tử, công tử có chỗ nào muốn đi hay không?"
Y không phải chỉ vừa từ ngoài cung trở về? " Ta biết rồi!"
Tiêu Lũy lấy ra một cái lọ nhỏ: " À phải rồi, Vương gia còn bảo đưa thứ này cho công tử. Hình như là Tán dược, công tử bị thương ở đâu sao?"
" Cái này..." Thụy Bích phì cười cầm lấy, cái tát của Lân My tuy có dùng lực nhưng chỉ cần qua nữa ngày đương nhiên sẽ không sao nữa. Thiên Vũ lại mang thứ dược quý chỉ dùng những lúc bị thương tới gân mạch mà còn vô cùng đắng này cho y, còn không phải là muốn cảnh cáo hay sao? " Người thật là..."
" Thụy Bích công tử?"
" Ta không sao, hôm nay cũng đã định sẽ đến Vương phủ xem qua. Hay là chúng ta đến đó
đi."
" Vâng."
Thụy Bích muốn thay y phục nhưng nghĩ lại thì y vẫn nên đến chỗ Thiên Vũ nói qua một tiếng, cho dù y không bao giờ muốn hỏi hắn tại sao nhưng hành động hôm nay của Thiên Vũ cũng thật lạ.
Cho dù đã về nhưng cũng không có trở đến phòng gặp qua y mà tới thẳng thư phòng,
Thụy Bích tự hỏi có phải hắn đang tránh mặt y. Thụy Bích suy nghĩ, y vừa bước chân ra khỏi cửa thì đã đụng ngay Trung Viên: " Trung công công!"
" Thụy Bích công tử cùng Tiêu Lũy ra ngoài
sao."
" Ta định trước khi đi sẽ đến gặp vương gia."
Trung Viên lo sợ chặn lại Thụy Bích: " Không cần đâu ạ, Vương gia nói hôm nay khá bận
nên không thể ở cùng công tử mới bảo Tiêu Lũy đưa người ra ngoài chơi."
" Hay là công tử đợi một lát lão nô lập tức thông báo cho Vương gia?"
Hành động đáng ngờ của Trung Viên càng làm Thụy Bích ngạc nhiên hơn, y trước nay ở Tần Di cung đều rất tự do, cho dù là khi nào mỗi khi muốn gặp đều cứ tự tiện mà đến nhưng bây giờ nhất định phải thông báo qua?
Nghĩ ngợi hồi lâu vẫn là trách mình nghĩ quá nhiều rồi, bất kể Thiên Vũ muốn làm gì, đáng lý ra y chỉ cần làm theo mới phải: " Chắc là không cần phải như vậy, làm phiền Trung công công rồi. Bây giờ ta cùng với Tiêu Lũy ra ngoài."
" Vâng!" Trung Viên thở phào nhẹ nhõm, nếu để Thụy Bích nghe được tin tối nay thì không hay. Cũng may lão suy nghĩ chu toàn mới chạy đến cản kịp thời.
Thụy Bích tay cầm một xâu kẹo đường vừa mới mua cắn thử một miếng mới che miệng đánh một cái nhăn mày: " Ngọt quá!"
" Thụy Bích công tử không hảo ngọt hay là đừng ăn nữa, những thứ bán trên đường này có khi lại không tốt."
Thụy Bích cười xua tay: " Không sao đâu, ai cũng ăn được mà phải không?"
" Cho dù là như vậy công tử cũng đừng nên ăn nhiều quá."
" Ngươi đừng lo xa quá mà, hay là Tiêu Lũy cũng ăn đi."
Thụy Bích ngây thơ đưa sâu kẹo của mình cho Tiêu Lũy, hắn liền từ chối. Cho thêm hắn trăm cái lá gan cũng không dám: " Công tử cứ ăn tự nhiên là được rồi."
" Tiêu Lũy, chúng ta qua bên đó đi!"
" Công tử không phải nói muốn đi Vương phủ sao?"
Thụy Bích đến chỗ đám đông đang tụ tập lách người vào trong, thấy một ông lão đầu tóc bạc trắng rũ rượi, khắp từ mặt đến chân tay đều có đầy những vết bầm tím hiện rõ.
Lạ hơn là lão ánh mắt vô hồn như người chết còn ôm cứng thi hài của một cô nương trẻ, y khá giật mình vì cảnh tượng này mà thả rớt sau kẹo đường trên tay, chừng chừ một hồi
mới đi lại gần hơn rồi cúi người hỏi: " Lão bá, ông không sao chứ?"
Lão nhân vẫn bất thần khư khư ôm thi thể đã lạnh từ lâu không có tiếng trả lời, Thụy Bích thật muốn giúp cũng không biết phải giúp gì thì một người trong đám đông người đứng xem nói lại: " Công tử không cần hỏi đâu, lão đã cứ như vậy hết một ngày một đêm rồi."
Thụy Bích làm lạ: " Xin lỗi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
" Vị công tử này không biết sao? Lão ta muốn đòi lại công bằng cho nữ nhi của mình đấy." lại một người khác lên tiếng.
" Đòi lại công bằng?"
" Tiểu nữ của lão bị người ta hại chết nhưng không cách nào đòi lại công đạo mới nhất định ôm xác con ngồi đây. Ông lão muốn chờ người có thể giúp đỡ mình, cũng đã một ngày một đêm rồi."
" Thật đáng thương, chúng ta đã nói nên
mang cô ấy đi chôn cất để không phải làm ma vất vưởng nhưng ông ta lại nhất định không chịu nghe, có ngồi đó cũng được gì chứ."
" Mọi người chỉ có thể nói vậy, tại sao không ai chịu giúp?"
Những người xung quanh nghe nói đều ra vẻ lẫn tránh: " Công tử đừng đùa, dân thường như chúng ta làm gì được chứ."
" Đúng vậy, người lão muốn kiện có gia thế nếu làm mất lòng họ, chúng ta biết phải sống sao?"
Thụy Bích cảm thấy bất đồng nhưng nếu họ nói vậy chắc là cũng vì không có cách nào
khác, y nhìn lão nhân thân thể đầy thương tích
mà không thể bỏ mặc, mới cố nói chuyện một lần nữa: " Lão bá, hay là cùng ta đến gặp đại phu trước có được không?"
" Thụy Bích công tử. Ông ta không muốn trả lời thì có hỏi cũng vô ích thôi, trừ khi có thể làm gì đó đánh động lão ta."
Thụy Bích suy nghĩ mới ngồi xuống: " Ta có thể giúp lão bá, có thể nói cho ta chuyện gì xảy ra với vị cô nương này?"
Qủa nhiên cách của Thụy Bích có hiệu quả, ông lão cuối cùng cũng có phản ứng. Lão run run nhìn y, đôi mắt chứa đầy sự tan thương: " Công tử... ngài vừa nói có thể giúp ta... công tử nói thật chứ?"
" Là thật!" Tuy không dám chắc có thể giúp hay không Thụy Bích vẫn muốn ông lão trước tiên vẫn là cần một người có thể lên tiếng giúp mình. Mọi chuyện còn phải chờ xem cái người có gia thế kia là ai, y dù gì cũng không
thể mang rắc rối cho Thiên Vũ, tốt nhất vẫn là cùng hắn nói qua.
Vừa nghe Thụy Bích nói thì khóe mắt sâu của lão đã trào ra nước mắt, theo những nét nhăn trên khuôn mặt đáng thương thay nhau chảy xuống: " Ta... ta... "
Ông lão muốn động người quỳ xuống van xin thì Thụy Bích lập tức ngăn lại: " Lão bá đừng làm vậy..."
" Chỉ cần công tử chịu giúp đỡ, ta xin kiếp sau được làm trâu làm ngựa để báo đáp... làm ơn... làm ơn, công tử hãy giúp ta trừng phạt tên Xưng công tử đó và cứu mạng con gái út của ta..."
" Xưng công tử?" Thụy Bích và Tiêu Lũy nhìn
nhau đều cùng có chung một ý nghĩ, Xưng công tử có gia thế ở hoàng thành thì chỉ có thể là đệ nhất phú gia: " Là Xưng gia?"