" Công tử, người không sao chứ?" Thụy Bích tựa đầu vào bức tường lạnh ngắt ở nhà lao, y từ đầu đến cuối cũng không nói gì, nghe Tiêu Lũy hỏi cũng chỉ nhẹ gật đầu một cái, hắn lại càng thêm lo lắng hơn. Có lẽ công tử vẫn còn bị ảnh hưởng vì việc đó: " Tên khốn như hắn chết không có gì đáng tiếc, công tử không có làm sai."
" Hắn quả thật đáng chết!" Giọng y thật nhỏ: " Nhưng ta lấy quyền gì để phán xét điều đó chứ?"
" Công tử.”
Thụy Bích cảm thấy mệt mỏi, y trước nay cho dù giết gà cũng không dám lại có dũng khí cầm kiếm giết người. Bây giờ thì ta đã hiểu vì sao ngày đó Thiên Vũ ca lại trở nên mất bình tĩnh như vậy.
Y tự cười nhạo mình, còn cho rằng chỉ cần an ổn sống dưới sự che chở của Thiên Vũ, được ở cạnh hắn đều đã khiến mình không còn mong gì thêm nữa, nhưng y cũng nhận ra như vậy là chưa đủ.
Không chỉ riêng bản thân, y muốn tất cả phải nhìn nhận hắn, ta muốn tất cả những ai có thể gây bất lợi cho hắn đều phải biến mất, y muốn nhìn thấy hắn bước lên nơi cao nhất của thiên hạ này: " Tiêu Lũy... ngươi có cảm thấy ta thật đáng sợ hay không?"
" Công tử đang nói gì vậy, nếu chỉ giết một người thì đã trở nên đáng sợ thì dưới kiếm của thần từng vương bao nhiêu máu cũng trở thành cầm thú hay sao?"
Tiêu Lũy lại nói: " Thần giết người không phải vì thú vui của bản thân, cũng không phải vì lợi ích của mình. Tất cả là vì lòng trung thành đối với Vương gia. Giống như một khi trên chiến
trường muốn bảo vệ quốc gia của mình chúng ta không thể chùn tay, nếu họ không chết thì ta chết."
" Họ không chết thì ta chết?"
" Công tử đừng suy nghĩ nhiều nữa, thần nghĩ chắc không lâu nữa Vương gia sẽ đến thôi." Nếu lúc đó Thụy Bích không ngăn lại thì đám lính kia cũng không có khả năng bắt được họ, nhưng tình hình trước mắt vẫn là nên chờ Thiên Vũ ra mặt thì hơn.
Bên ngoài có tiếng mở cửa cùng nhiều tiếng bước chân, kiếm đã bị thu đi nên Tiêu Lũy có phần lo lắng nếu chúng cho người giết người trong ngục, hắn đứng dậy hết sức đề phòng thì ngừng lại.
Người vào đến một thân trang y màu ngọc thạch dáng người uy nghị lặng lẽ nhìn Thụy Bích bên trong song sắc, hắn trầm mặt mới lên tiếng: " Ngươi thế nào rồi?"
" Tứ hoàng tử?" Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Thụy Bích ngước đầu nhìn Thiên Uy rồi chống tay đứng lên: " Làm cách nào ngài biết được ta đang ở đây?"
Thiên Uy không trả lời câu hỏi của y mà ra lệnh cho Quan Chân phía sau: " Mở cửa."
Cửa vừa được mở hắn mới tự mình đi vào trong, vừa muốn tiến gần lại Thụy Bích lại bị Tiêu Lũy chặn phía trước: " Tránh ra."
" Tiêu Lũy, không sao đâu." Nghe Thụy
Bích nói Tiêu Lũy mới tránh sang một bên, y lại tiếp: " Thật ra ngài muốn gì ở ta?"
" Không phải ta đã từng nói qua rồi sao?"
" Ta cũng đã có câu trả lời cho ngài không phải?"
Thiên Uy không những không giận vì những lời nói không thiện ý của Thụy Bích, ngược lại còn mỉm cười nhìn y: " Ngươi vì hắn như vậy thì có ích gì chứ? Ngươi không biết hiện giờ hắn đang làm gì?"
" Hắn có lẽ vẫn còn đang vui vẻ cùng thị thiếp của mình, làm sao còn thời gian chú ý đến ngươi đang ở trong đại lao này?"
Tiêu Lũy lo lắng nhìn Thụy Bích: " Công tử đừng nghe vào những lời nói vô căn cứ."
" Không tin cũng không sao, dù gì ngoài các
ngươi ra thì ở Tần Di cung của hắn ai không biết điều này cơ chứ."
" Thụy Bích, ta lập lại một lần nữa. Hãy theo ta đi!"
" Ta nói rồi, cả đời này ta không cách nào rời khỏi Vương Gia. Tứ hoàng tử không cần tốn công vô ích nữa."
Thụy Bích nhanh chóng như vậy trả lời, cũng không bị những lời nói của hắn làm ảnh hưởng, Thiên Uy nhăn mày: " Tại sao ngươi vẫn ngu muội như vậy?"
" Ta tin tưởng Vương Gia!"
Thụy Bích khẽ cười: " Ngài nghĩ những năm qua ta ở bên cạnh Vương gia sẽ không thể hiểu được người như thế nào hay sao? Cho dù người có thật sự như lời tứ hoàng tử nói thì đã sao chứ? Đừng nói chỉ là nghe qua cho dù chính mắt nhìn thấy Thụy Bích cũng sẽ tin tưởng người mà thôi."
" Ngươi..." Thiên Uy tức giận nắm lấy tay Thụy Bích: " Mặc kệ hôm nay ngươi muốn thế nào, bản hoàng tử nhất định sẽ mang ngươi đi."
" Thụy Bích công tử."
Tiêu Lũy vừa muốn động thủ thì bên ngoài đã có bóng người nhanh hơn vụt vào trong siết chặt lấy tay Thiên Uy đang nắm cổ tay Thụy Bích: " Buông ra cho ta."
" Vương Gia?"
" Thiên Vũ ca?" Không đợi Thiên Uy buông, Thụy Bích thật mạnh vung ra tay Thiên Uy rồi lập tức nhào vào trong lòng ngực Thiên Vũ: " Người đến rồi."
" Thụy nhi, không sao nữa. Đừng lo!" Thiên Vũ vòng tay ôm tiểu bảo bối trong lòng nhưng đôi mắt muốn giết người kia vẫn không rời khỏi Thiên Uy.
Thụy Bích lúc này mới cảm thấy thật an tâm, chỉ mỗi khi ở bên Thiên Vũ y mới khiến mình trở nên thật yếu đuối thế này mà nức nở: " Thụy nhi giết người rồi, thật sự đã giết người. Nhưng không phải Thụy nhi cố ý... không phải."
" Ta biết, đừng lo. Nếu hắn chưa chết ta cũng sẽ tự tay phanh thay hắn ra."
Thụy Bích cao chỉ đến ngực hắn rất dễ để có thể bế gọn y lên trong tay mà dỗ dành, y úp mặt trong lòng ngực hắn thì thào: " Về thôi, Thụy nhi mệt lắm. Thụy nhi muốn về Tần Di cung."
" Được, chúng ta về Tần Di cung." Hắn chuyển
hướng sang Tĩnh Thất tay còn đang nắm cổ áo tên Cao đại nhân ở trước cửa ngục chặn lại người của Thiên Uy lên tiếng: " Những việc ở đây ngươi xử lý đi."
" Thần hiểu, xin người an tâm."
" Hy vọng chúng ta không cần gặp lại ở một
nơi giống thế này nữa nhị ca à."
Thiên Vũ nhếch môi cười: " Ngươi nên
hy vọng lúc đó kẻ bị treo lên không phải là ngươi đi." Nói rồi hắn mang theo tiểu bảo bối bám cứng trong lòng mình rời đi.
Tên Cao đại nhân mặt tái mét kêu gào khi thấy Tĩnh Thất rút ra kiếm đeo bên hông: " Đại nhân tha cho ta... đại nhân....Tứ hoàng tử cứu ta, người nói gì đi. Làm ơn cứu ta..."
" Có la cũng không ai cứu nổi ngươi đâu."
" Aaa!"
Sau khi thẳng tay chém chết tên quan Tĩnh Thất ném lại thanh kiếm bị thu cho Tiêu Lũy: " Lần sau đừng hành động nông nỗi như thế nữa. Đi thôi!"
Chụp lấy kiếm của mình Tiêu Lũy cười sảng khoái: " Ha ha, cảm ơn. Ngài cũng biết nếu công tử muốn ta không có cách phản đối mà."
Đi ngang Thiên Uy hắn đấu hai tay: " Tứ hoàng tử, chuyện lần này ít nhiều chắc hẳn cũng liên
quan đến ngài đi, Thụy Bích công tử đương nhiên sẽ nhận ra thì sẽ không có thiện ý gì với ngài. Nếu muốn người không biết trừ khi mình đừng làm, thất lễ rồi."
Thiên Uy lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy hắn đen mặt nói lớn: " Quan Chân, chúng ta đi."
" Vâng tứ hoàng tử."
Thiên Vũ, để xem ngươi còn có thể đắc ý đến lúc nào. Cuối cùng Thụy Bích cũng sẽ là của ta mà thôi.
Tiêu Lũy thấy hắn như vậy bỏ đi lại càng hả dạ cười ha hả, không nghĩ lại bị Tĩnh Thất đánh cho một chưởng muốn hộc máu: " Ngài làm gì
vậy?"
" Nên biết thân phận của mình đi."
" Phải rồi, ta còn phải đi cứu vị cô nương đó."
" Tiểu nữ của lão nhân đó ta đã đưa trở về, người còn lại cũng đã chôn cất."
Tiêu Lũy ngạc nhiên: " Không hổ là hộ vệ cận
thân của Vương gia, ngài làm việc gì cũng mau lẹ gọn gàng như vậy."
Tĩnh Thất lạnh lùng: " Ta thật không biết có nên để ngươi ở chỗ vương gia thay vì Thụy Bích hay không?"
Vừa nghe Tiêu Lũy đã thất kinh: " Đừng nha, không như ngài nếu cả ngày đối mặt với bộ mặt đáng sợ của vương gia ta thà chết còn hơn."
" Có cần ta phải dạy lại ngươi cách hành xử hay không? Nếu không thể ngăn cản thì chỉ việc đánh ngất Thụy Bích đi rồi đưa người trở về không đúng sao?"
" Ngài đừng có đùa, nếu ta làm thế với công tử thì đảm bảo ta cũng sẽ không thấy được ánh sáng mặt trời của ngày hôm sau đâu."