Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 7



Thiên Vũ hứng thú nhìn tiểu bảo bối ngồi mà không yên, chốc chốc lại lén nhìn hắn rồi dời mắt ra cửa. Rõ là đang rất nôn nóng muốn gặp Tĩnh Thất, cũng không có tính kiên nhẫn.

Y rõ muốn hỏi khi nào thì người mới đến nhưng sợ gây phiền cho hắn lại thôi, đúng là rất dễ đoán mà: " Thụy nhi, qua đây ăn chút bánh điểm tâm đi."

" A... Thiên Vũ ca cứ dùng đi, Thụy Bích không đói."

" Thật là không muốn ăn sao?" Cầm lên mẫu bánh màu hồng phấn, hắn ra vẻ tiếc nuối: " Thật đáng tiếc, ta đã cố ý sai người tìm hoa đào để làm bánh cho ngươi, mặc dù không phải mùa hoa đào nở."

Bị lời nói của Thiên Vũ tác động, Thụy Bích liếc mắt lén nhìn hắn. Thiên Vũ lại tiếp: " Nếu Thụy nhi đã không thích ăn hay là thôi đi, ta gọi người mang bỏ chúng."

" Khoan đã..." Nhị hoàng tử đã vì y, như vậy làm sao có thể để thành ý của người bị mang đi bỏ hết được chứ: " Thụy nhi ăn... sẽ ăn mà."

Thiên Vũ thầm cười, bản hoàng tử lại không có cách nuôi ngươi béo lên hay sao? Hắn ngoắc tay: " Qua đây cùng ăn đi."

Mỗi lần Thiên Vũ gọi tới Thụy Bích liền chẳng chần chừ chạy lại, y cắn một mẫu bánh hắn đưa đến đã ngạc nhiên, bánh vừa miệng cảm thấy rất mềm mịn lại tỏa mát một mùi hương hoa đào, vị không quá ngọt cảm thấy rất ngon: " Thiên Vũ ca bánh này rất là ngon, Thụy nhi chưa từng ăn qua a."

" Thích thì ăn nhiều một chút."

" Vâng..." Không đợi Thiên Vũ uy bánh, y tùy ý trèo lên người hắn ngồi trên chân hắn. Cầm vài mẫu bánh nữa hí hửng cho vào miệng, Thụy Bích cũng không còn hồi hộp, lo lắng chờ Tĩnh Thất tới như vừa rồi nữa.

" Thiên Vũ ca, người cũng ăn một miếng đi." y tiện tay đưa đến môi Thiên Vũ một miếng.

" Ta..." Thiên Vũ hắn trước nay không có hảo ngọt, tuy nhiên tiểu bảo bối lại nhìn hắn với ánh mắt chờ đợi như thế, đành ăn để y vui vậy: " Được rồi!"

Thiên Vũ ăn một miếng cho qua không ngờ Thụy Bích tiếp tục đưa bánh tới: " Cái này..."

" Đúng không? Nó rất ngon đúng không?"

Thiên Vũ cười, đứa trẻ này thật biết cách làm hắn yêu thích mà: " Phải rồi thụy nhi nói đúng."

Hắn nắm cái cổ tay nhỏ đang giơ giơ mẫu bánh trước mặt kéo ra, rồi cúi người hôn xuống, đầu lưỡi lướt qua hai cánh môi hồng thuận khai mở chúng tiến vào trong.

Người Thụy Bích cứng lại chắc rằng vì bất ngờ với hành động thân mật này của Thiên Vũ, thế nhưng cũng không có phản kháng. hắn càng có lợi thế đắm mình vào đó mà chiếm tiện nghi của tiểu bảo bối.

Thụy Bích đứng hình một hồi mới mềm nhũn người ra, Thiên Vũ ca đây là đang ăn đậu hủ của y mà. Thụy Bích đến thở cũng không dám, Thiên vũ trong miệng y không an phận quấn lấy xăm chiếm, cứ như muốn mang y ăn hết đi vậy.

Tay bị Thiên Vũ giữ lấy bắt đầu buông lỏng, Thụy Bích để rơi mất mẫu bánh xuống đất, thế nhưng y làm gì còn tâm trạng để ý đến nó, có thứ gì đó trong lòng ngực cứ liên tục dao động, Thụy Bích còn có thể nghe thấy tiếng " Thình Thịch!" vang lên bên tai: " Thiên... ừm..."

Thiên Vũ vẫn chưa có ý ngừng lại, ôm y càng chặt thêm. Hắn vẫn còn nhớ rõ những ngày ngồi trên long vị, được người tung hô vạn tuế nhưng chưa một lần vui vẻ.

Hắn cho dù muốn lừa dối Thụy Bích chưa chết và sẽ trở về cạnh mình, nhưng mỗi đêm đều gặp mộng, thấy gương mặt bị che khuất dưới dải băng che mắt trắng còn vương màu đỏ của máu, khiến hắn vĩnh viễn nhớ rằng người này đã chết dưới tay mình.

Nếu đã có được một lần nữa để ôm y trong tay, hắn sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Thụy Bích cố gắng phát ra vài tiếng: " Ư... Thụy... không thở được."

Nghe vài tiếng phát ra từ cổ họng Thụy Bích, Thiên Vũ nhẹ nhàng tách khỏi môi y. Tiểu vật nhỏ mặt đỏ ửng phì phò hít thở mạnh, đôi mắt còn hiện lên một tầng nước mờ ảo trông vô cùng khả ái, càng khiến hắn lại thêm muốn bắt nạt y mà nâng khóe môi: " Thụy nhi, ta chính là thích ăn theo cách này hơn."

Thụy Bích phát hoảng che lại miệng: " Không cần... chắc Thiên Vũ ca không thích bánh đâu, để Thụy nhi tự mình ăn thì hơn."

" Tùy ý ngươi vậy." Thiên Vũ phì cười.

" Nhị hoàng tử, Tĩnh Thất công tử phủ tướng quân đã đến."

" Để hắn vào đi."

Thụy Bích vừa nghe người bên ngoài thông báo, đã nóng lòng trèo xuống chạy ra cửa. Đại ca của y, y có người thân, Thụy Bích không phải đứa trẻ bị bỏ đi mà còn sắp gặp được ca ca của mình.

Nhìn Thụy Bích háo hức như vậy Thiên Vũ lại đột nhiên cảm thấy không vui, tiểu bảo bối đang vì muốn gặp một nam nhân khác mà bỏ mặc hắn?

Cho dù kẻ đó là Tĩnh Thất, là đại ca của y cũng làm hắn khó chịu đi lại bế tiểu bảo bối lên.

" A...Thiên Vũ ca?"

" Người cũng đã tới rồi, ngươi nóng vội cái gì?"

Tĩnh Thất đi vào một thân anh khí, bận y phục xanh ngọc hòa nhã quỳ xuống: " Thần Tĩnh Thất, tham kiến nhị hoàng tử."

Thiên Vũ nhớ ngày trước khi gặp lần đầu, Tĩnh Thất tại chỗ này chỉ cảm thấy hắn là một tên thư sinh mặt trắng không thể cầm nổi kiếm. Tính tình Tĩnh Thất lại khá chín chắn, cũng chẳng màng tới nhị hoàng tứ là hắn nhìn mình thế nào.

Tĩnh Thất một thân đầy mưu lược lại tài võ tinh anh khó kiếm, ban đầu theo cạnh hắn chẳng qua cũng là làm tròn bổn phận chứ không có lòng phò trợ, nhưng một khi đã nhận định, Tĩnh Thất sẽ đánh cược bằng mạng sống của mình để đưa hắn lên ngôi.

Năm đó Ninh quý phi lo ngại Thái An tướng quân, một khi để hài tử quy phục Thiên Vũ sẽ nguy hại đến con đường tranh vị của nhi tử.

Nàng bèn lập kế ám hại phủ tướng quân mưu nghịch, Thiên Vũ lúc đó cũng không phải vì Tĩnh Thất. Hắn chẳng qua hiều thằng, luôn muốn đối chọi với Ninh quý phi mà điều tra ngọn nguồn trả lại sự trong sạch cho Tĩnh Thái An, cứu sống trên dưới hai trăm ba mươi mạng chủ tớ phủ tướng quân, từ đó Tĩnh Thất hết lòng vì hắn mà trung thành tận tâm. Hắn cũng hiển nhiên thu về tay một vị tướng tài ba: " Đứng lên đi."

Tĩnh Thất đứng dậy nhìn thẳng Thiên Vũ không ngần ngại dò xét, phụ thân từng nói qua nhị hoàng tử là người thông minh tài trí, cũng có sức ảnh hưởng rất lớn đối với các thế lực ở triều chính hiện tại.

Người này có xứng đáng để hắn xưng thần hay không thì lần gặp mặt đầu tiên này có sức ảnh hưởng rất lớn. Tĩnh Thất khá ngạc nhiên khi vị hoàng tử này lại có đôi mắt sắc bén như vậy, giống như có thể đọc rõ những ý nghĩ trong đầu hắn, thần thái uy nghi không giống của một thiếu niên vẫn còn bất đồng ở độ tuổi này.

Hắn thầm nhận xét, người này rất có khí chất cao lãnh của một vị quân vương, xem chừng hắn chọn đúng người rồi: " Tĩnh Thất ở đây nguyện trung thành với nhị hoàng tử quyết không từ nan."

Thiên Vũ xem chẳng ra biểu tình gì, chỉ mới như vậy đã nắm bắt được Tĩnh Thất?

Vậy trước kia hắn tốn nhiều thời gian cứu toàn gia của người này mới khiến hắn phục tùng, chẳng phải là đi một vòng quá lớn hay sao?

" Vì câu nói này của ngươi, bản hoàng tử muốn ngươi giữ chức hộ vệ thân cận của ta, tùy y ngươi mang kiếm ở Tần Di cung ngươi thấy thế nào?"

Tĩnh Thất không nghĩ tới nhị hoàng tử ngay lập tức nhìn ra hắn có thực lực, chỉ một câu liền đồng ý để hắn thành hộ vệ thân cận, người này quả nhiên không tầm thường: " Tĩnh Thất tuân lệnh.”

Thiên Vũ trông Thụy Bích trên tay hắn không ngừng vo hai bàn tay của mình lại với nhau, y không dám chen vào lúc Thiên Vũ đang cùng Tĩnh Thất nói chuyện, chỉ có thể im lặng nhìn ca ca.

Thiên Vũ mỉm cười: " Thụy nhi, gặp cũng đã gặp rồi, không có gì muốn nói sao?"

" Muốn... Thụy nhi muốn." Thụy Bích lo lắng nhỏ giọng: " Thụy nhi chỉ sợ..."

" Thụy nhi sợ hắn không muốn nhận một cái tiểu đệ như ngươi?" Sau câu nói của hắn chỉ thấy Thụy Bích cúi đầu im lặng không trả lời.

Hắn biết tiểu bảo bối đang là suy nghĩ qúa nhiều mà thôi, Thụy Bích không biết rằng Tĩnh Thất lúc nào cũng cố gắng tìm kiếm vị đệ đệ bị mất tích của mình. Chỉ vì một tin tức về mảnh ngọc như ý có khắc chữ "Mạn.", Tĩnh Thất đã từng kháng lại mệnh lệnh của Thiên Vũ chỉ để biết tiểu đệ mình ở đâu, cuối cùng vẫn chỉ là tin không xác thực.

Không rõ vì sao mảnh ngọc đó về sau rơi vào tay của Thiên Uy, ngày đó Thiên Uy vì muốn Tĩnh Thất ngăn cản Thiên Vũ giết Thụy Bích ở Trữ Lan cung mà mang ngọc ra nói hết sự thật, chỉ là Tĩnh Thất đến cũng đã đến quá muộn rồi.

Dời mắt sang tiểu tử trong tay Thiên Vũ, Tĩnh Thất thật lạ cảm thấy thân thuộc khó nói: " Nhị hoàng tử, đây là?"

Không trả lời, Thiên Vũ lại tiếp tục nói với Thụy Bích: " Thụy nhi, ngươi có hay không muốn nói với hắn?"

Thụy Bích vẫn còn lo lắng, vừa sinh ra y đã bị bỏ trước cửa Thượng thư phủ, liệu có phải vì phụ mẫu không cần đứa con này cho nên mới...?

" Ta và ngươi có từng gặp qua hay chưa?" Đột nhiên nghe Tĩnh Thất hỏi vậy Thụy Bích tròn mắt nhìn, hắn lại tiếp: " Ta cứ cảm thấy rất thân thuộc, có phải đã từng gặp qua ta?"

Thụy Bích ngập ngừng một hồi rồi ngước đầu nhìn Thiên Vũ, hắn gật đầu một cái ra ý không sao, y lúc này mới an lòng hơn, từ trong người lấy ra một ngọc như ý nhỏ có sâu đeo, giọng run run nói: " Thụy... Thụy Bích là..."

" Ngọc như ý?" Tĩnh Thất cầm lấy rồi cũng mang ra cái của mình so lại, đúng là không khác biệt, trên đó còn có chữ " Mạn " theo như lời phụ thân nói: “ Ngươi vì sao lại có vật này, từ đâu ngươi có được nó?”

“ Ta…” Thụy Bích ngập ngừng: “ Từ khi ta được tim thấy lúc vẫn còn trong khăn, nó đã luôn ở bên cạnh.”

Tĩnh Thất im lặng nhìn Thụy Bích, hắn sau một hồi mới không dám tin mà lên tiếng: " Đệ không lý nào… chính là tiểu đệ của ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.