Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 8



Ninh Huệ bình tĩnh chăm chuốt đánh giá bàn tay mình: " Bản cung ngay từ đầu đã biết hắn sẽ dùng lần công lao này, để ra điều kiện được ở lại trong cung mặc dù đã thành niên với hoàng thượng."

" Không phải như vậy thưa nương nương."

" Không phải?" Nàng đổi tầm mắt sang Cang Chi: " Ngươi nói hắn không có ra yêu cầu như vậy?"

" Nô tỳ đã cho người điều tra rất kỹ, Nhị hoàng tử quả thật đã hướng hoàng thượng một yêu cầu, nhưng không phải để mình tiếp tục ở trong cung."

" Không thể nào, hắn không có vậy ý chỉ này là tự hoàng thượng ban ra, không phải người đã hứa với ta?"

Ninh quý phi lo lắng cắn hờ móng tay: " Lý nào hoàng thượng đã có ý muốn lập hắn làm thái tử rồi sao?"

" Rất có thể một kiếm nhị hoàng tử nhận lần này, giúp hắn có một bước đi rất quan trọng trong con đường tranh ngôi thái tử. Hoàng thượng ngay cả nhi tử của Thái An tướng quân cũng đưa đến bên cạnh nhị hoàng tử."

" Nhi tử của Thái An? Hắn có con trai sao bản cung chưa từng biết qua chứ?"

Cang Chi cũng thật nhanh tay lẹ chân, chỉ trong một thời gian ngắn đã biết được khá nhiều thông tin ờ Tần Di cung. Nàng ta thân cung nữ hầu hạ bên cạnh Ninh Huệ, cùng Ninh Huệ từ một trong vô số cung tần mỹ nữ trong hậu cung để leo lên được Qúy phi không phải chuyện dễ, đương nhiên sẽ tự biết mình nên làm gì: " Hắn từ bé đã được phụ thân mình giữ cho Bình Phi nuôi dạy thành tài, chỉ vừa trở về không lâu."

" Bình Phi? Bình Phi này không lẽ nào chính là người năm đó khiến cho hoàng thượng... Là hắn sao?"

" Chính là người này."

Loading...

" Thật đáng lo ngại nếu có một người do tên đó nuôi dạy dưới trướng tiểu tử đó, huống hồ còn là nhi tử của Thái An."

Cang Chi lại nói: " Nhưng lạ ở chỗ yêu cầu của nhị hoàng tử, hắn chỉ xin đòi hoàng thượng một tên thị nô trong phủ của Thượng thư đại nhân."

" Phủ thượng thư?"

" Vâng. Còn là tên thị nô mà Hoàng Duy công tử xin tứ hoàng tử để được phép đưa vào cung."

Ninh Huệ nhớ tới đứa trẻ cùng với Hoàng Duy vào cung, lúc đến bái kiến nàng, từ đầu đến cuối cũng chỉ cúi đầu không nhìn rõ hình hài thế nào, nhưng không có gì đặc biệt chú ý: " Thiên Vũ hắn đang nghĩ cái gì?"

Suy nghĩ tới lui nàng lại bảo Cang Chi: " Ngươi đi gọi Tứ hoàng tử đến gặp bản cung."

" Vâng thưa nương nương."

Thiên Uy cũng đã mười lăm tuổi, từ nhỏ được Ninh quý phi nuôi dạy khắc khe, hắn sớm đã có ý thức với việc tranh đấu hoàng vị nhưng chưa từng để lộ ra ngoài. Con người tuổi nhỏ đầy trí lược im lặng một bên, chịu yếu mình dùng ánh mắt xem kịch hay của các vị huynh đệ đấu đá lẫn nhau.

Trầm tĩnh ít nói, so với các vị huynh trưởng lại trưởng thành hơn rất nhiều: " Mẫu phi cho gọi Uy nhi không biết có việc gì?"

" Uy nhi, có biết phụ hoàng ngươi vừa ban thư đồng bên cạnh mình cho nhị hoàng tử?"

" Uy nhi biết."

" Ngươi đã từng gặp qua hắn?"

Thiên Uy thản nhiên nói: " Có nghe Hoàng Duy nhắc tới, nhưng chưa từng gặp qua."

Ninh qúy phi cũng không muốn cùng hài tử nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề: " Ngươi phải biết lần này hắn đòi một người từ chỗ của ngươi chính là muốn khiêu khích, ngươi hiểu chứ?"

" Khiêu khích sao? Nhi thần không nghĩ vậy."

Thiên Uy là do nàng nuôi lớn, Ninh quý phi cũng không rõ trong đầu hắn đang nghĩ gì, lúc nào cũng tỏ vẻ không màng đến những việc xảy ra xung quanh, nàng có thể dựa vào hắn sau này hay không? " Ngươi có suy nghĩ hôm nay hắn đòi chỉ là một thư đồng nhỏ nhoi của ngươi, nhưng ngày mai sẽ là thứ khác quan trọng hơn hay không?"

Thiên Uy trong mắt có ánh cười nhưng lại lộ ra trên mặt vẻ không quan tâm: " Nếu nhị ca muốn tỏ uy thế với nhi thần, thì cơ hội lần này không phải chỉ là để lấy một thư đồng nhỏ nhoi như mẫu phi đã nói."

" Ý ngươi là hắn đối với tiểu tử đó là có hứng thú."

" Nói đúng hơn thần nhi mới chính là người cảm thấy hứng thú. Dùng một lần được ra yêu cầu với phụ hoàng này, chỉ để lấy một tên tiểu nô. Người này quan trọng vậy sao? Thật đáng để tâm."

Ninh quý phi không tìm ra được một dụng ý nào trong câu nói của Thiên Uy, nàng thở dài: " Bản cung mỗi lúc lại không thể thể hiểu được ngươi."

- ----------------------------------------------------------------

Tĩnh Thất lúc này đầy ngạc nhiên và lo nghĩ, hắn không ngờ có thể dễ dàng như vậy đã tìm được tiểu đệ, mà còn ngay trong cung của nhị hoàng tử.

Chỉ là có một chút rắc rối nhỏ: " Nhị hoàng tử, có thể nào đừng dùng ánh mắt muốn giết người đó để nhìn thần?"

Thiên Vũ ôm trong tay Thụy Bích lại khó chịu không thôi, hắn biết họ là huynh đệ, Tĩnh Thất về sau cũng chính là cánh tay phải đắc lực của mình. Nhưng hai huynh đệ vừa nhận nhau đã ôm chầm lấy mà mừng rỡ khiến hắn không vui: " Chuyện này chưa thể để tướng quân biết được."

Tĩnh Thất ngạc nhiên: " Tại sao? Người cũng biết phụ thân thần đã tìm kiếm đệ ấy suốt mười hai năm, tại sao không thể để người biết đã tìm được tiểu đệ chứ?"

Thụy Bích cũng ngần ngại ngước đầu nhìn Thiên Vũ, nhị hoàng tử không muốn để y gặp phụ thân sao?

Thiên Vũ lạnh giọng: " Tĩnh Thất, ngươi vì cớ gì đồng ý quy phục bản hoàng tử?"

Tĩnh Thất không rõ ý của hắn là gì nên chỉ im lặng chờ đợi, Thiên Vũ lại nói tiếp: " Là vì chiếu chỉ của phụ hoàng ta, hay vì ngươi cảm thấy đi theo một vị hoàng tử là đích tử của hoàng hậu sẽ có lợi hơn?"

Tĩnh Thất nghiêm mặt, nhị hoàng tử đang muốn thử hắn sao?

Nhưng cho dù là vậy, khi đã hỏi hắn cũng không muốn nói trái ý mình: " Nếu người đã hỏi thần cũng xin nói thật, Tĩnh Thất tuy tài cán không gì đáng nhắc tới, nhưng trí lớn vẫn chưa từng quên. Ý chỉ của hoàng thượng với thần không hề liên quan đến nhau, nhị hoàng tử là một người có khí chất đế vương, Tĩnh thất sẽ nguyện trung thành, ở phía sau diệt trừ những mối nguy hại trên con đường ngồi lên ngai vàng của người."

" Nói hay lắm."

Không đợi Thiên Vũ nói hết Tĩnh Thất lại tiếp: " Nhưng nếu người vẫn chỉ là một thiếu niên ham muốn quyền lực của ngôi vị đó, cho rằng đây chỉ là cuộc tranh giành theo thời gian của các hoàng tử thì người cũng chỉ là một kẻ bất tài không thể làm nên chuyện lớn, thần không cần đến một chủ tử như vậy để liều mạng phò tá."

" Ca... đại ca?" Thủy Bích có chút lo lắng nhìn Tĩnh Thất.

Thiên Vũ cười nữa môi. Hắn hiểu Tĩnh Thất rất rõ, chỉ cần người này không muốn thì cái thánh chỉ kia hắn xem ra gì chứ: " Ngươi nói được điều đó, cũng đã biết đấu đá hoàng cung có bao nhiêu nguy hiểm?"

" Ngươi cũng biết dùng hai chữ " liều mạng" vậy một ngày ngươi thất thế. Tĩnh Thất, ngươi cho rằng một khi về dưới tay bản hoàng tử những kẻ khác sẽ chỉ nhắm vào một mình ngươi mà bỏ qua tướng quân phủ?" Thiên Vũ lạnh giọng.

Tĩnh Thất không do dự trả lời: " Đương nhiên sẽ không, người làm chuyện lớn sẽ không e ngại việc tiểu tiết."

" Vậy một khi phụ thân ngươi và Thụy Bích nhận lại nhau, Thụy Bích cũng sẽ trở thành mục tiêu trong những âm mưu toan tính này."

Qủa thật là như vậy, nếu biết quan hệ giữa họ, Thụy Bích tự nhiên sẽ trở thành một điểm yếu lớn của hắn và Thái An: " Nhị hoàng tử nói phải, nhưng nếu để đệ ấy bên cạnh người, cũng sẽ nguy hiểm như vậy không phải

sao?"

" Tĩnh Thất, để ta nói cho ngươi một điều."

Tĩnh Thất chợt cảm thấy lạnh sống lưng, vẫn bế Thụy Bích trên tay, nơi y không thể nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Thiên Vũ: " Bản hoàng tử không cho rằng đây là một cuộc tranh đấu mà là một trò chơi đầy hứng thú, và ta sẽ là người điều khiển những con rối trong trò chơi này."

Luôn bình tĩnh trong bất cứ hoàn cảnh nào, Tĩnh Thất cũng nhận ra cái cảm giác chết chóc vừa rồi mà nuốt xuống, nhị hoàng tử không hề đơn giản chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi: " Thần đã hiểu."

Thiên Vũ nâng lên cằm Thụy Bích, nhìn vào đôi mắt trong sáng ngây thơ của y, khiến hắn nhớ đến đôi mắt này đời trước đã vì hắn mà không còn nhìn thấy vạn vật nữa, vì hắn chấp nhận về trong vòng tay của Thiên Uy: " Bản hoàng tử sẽ cho chúng biết ngươi không phải là điểm yếu của ta, mà là sự phẫn nộ, sự tàn ác. Nếu muốn dùng ngươi để phản công với ta chỉ càng khiến một con ác thú càng thêm khát máu mà thôi."

" Thiên... Thiên Vũ ca, làm sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.