Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 47: Suýt nữa toang



“muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau”

Bầu trời còn mờ sương, cả Văn Thành, Lan Phương, và Bính Tâm đều đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho chuyến đi. Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua những tán lá, chiếu xuống khu vườn, tạo nên một khung cảnh yên bình và tươi mới.

Văn Thành và Lan Phương gặp nhau trước cổng nhà Bính Tâm. Cả ba người cùng nhau kiểm tra lại hành lý và những đồ đạc cần thiết cho chuyến đi. Văn Thành cẩn thận gọi điện xác nhận với nhà xe và họ bảo đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó, họ lên đường đến nhà ông bà Lân.

Khi đến nơi, ông bà Lân đã thức dậy và đang chuẩn bị những đồ đạc cần thiết cho chuyến đi xa. Ông bà mặc trang phục chỉnh tề, ánh mắt pha chút lo lắng và hồi hộp. Thấy Văn Thành, Lan Phương, và Bính Tâm đến, ông bà cảm thấy yên tâm hơn.

Lan Phương bước tới, nhẹ nhàng nói: “Ông bà, chúng cháu đến giúp ông bà thu dọn đồ đạc. Chuyến đi này sẽ dài, nhưng chúng cháu đã chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho ông bà.”

Ông Lân mỉm cười, ánh mắt ấm áp: “Cảm ơn các cháu. Ông bà già rồi, cũng ngại đi xa, nhưng có các cháu bên cạnh, chúng ta cũng thấy yên tâm hơn”

Bính Tâm nhanh nhẹn giúp ông bà thu dọn đồ đạc, cậu xếp gọn từng món đồ vào vali, kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo không thiếu sót gì.

Văn Thành đến gần, lời nói trầm ấm và chắc chắn: "Ông bà yên tâm, chúng cháu đã chuẩn bị một chiếc Limousine để đưa chúng ta đến Hà Nội. Chuyến đi sẽ thoải mái hơn nhiều so với đi máy bay.”

Bà Lân gật đầu, cảm thấy an lòng hơn: “Được vậy thì tốt, được vậy thì tốt.”

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, chiếc Limousine sang trọng tiến đến trước cổng nhà. Người lái xe lịch sự mở cửa, chào đón ông bà Lân cùng Lan Phương, Văn Thành, và Bính Tâm. Mọi người lên xe, không gian bên trong rộng rãi và thoải mái, giúp ông bà Lân cảm thấy dễ chịu hơn.

Chiếc Limousine lăn bánh êm ái qua những con đường dài, đưa mọi người từ vùng quê yên bình đến trung tâm Hà Nội sôi động. Khi xe đến quận Hoàn Kiếm, khu vực trung tâm của thủ đô, mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt. Đường phố nhộn nhịp, tấp nập người qua lại, ánh đèn lấp lánh từ các cửa hàng và tòa nhà cao tầng tạo nên một bức tranh đô thị đầy màu sắc và sức sống.

Văn Thành nhìn qua cửa sổ xe, rồi quay sang mọi người, giọng nói hào hứng: "Chúng ta sắp tới nơi rồi.”

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nằm trong một con ngõ yên tĩnh. Căn nhà khá rộng rãi, với kiến trúc hiện đại và tinh tế. Bên ngoài, tường sơn trắng tinh khôi, ban công được trang trí bằng những chậu hoa tươi thắm, tạo cảm giác ấm áp và chào đón.

Văn Thành mở cửa xe, bước xuống và giúp đỡ ông bà Lân, Lan Phương, và Bính Tâm mang hành lý vào nhà. Ông Lân nhìn quanh căn nhà, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên và hài lòng: “Nhà đẹp quá tề, các cháu thật chu đáo.”

Bà Lân chỉ vào tòa cao ốc bên đường, nụ cười hiền từ: “Lần đầu bà được thấy cái nhà nó cao như ri vậy đó.”

Cả năm người vào bên trong, căn nhà được bài trí đơn giản nhưng trang nhã. Phòng khách rộng rãi, với bộ sofa êm ái và bàn trà gỗ. Một chiếc kệ sách nhỏ đặt ở góc phòng, chứa những cuốn sách và tạp chí, tạo không gian thư giãn cho mọi người. Ánh sáng tự nhiên tràn ngập khắp căn phòng qua những ô cửa sổ lớn.

Văn Thành dẫn mọi người lên lầu, chỉ từng căn phòng một cách chi tiết. Ông bà Lân được sắp xếp ở căn phòng rộng nhất, nằm ở cuối hành lang. Văn Thành mở cửa, mỉm cười: “Ông bà sẽ ở phòng này. Phòng rộng rãi và có cửa sổ lớn nhìn ra vườn. Cháu muốn ông bà cảm thấy thoải mái nhất có thể.”

Ông Lân nhìn quanh, ánh mắt đầy sự hài lòng: “Phòng ni thật đẹp, cảm ơn cháu, Văn Thành.”

Văn Thành gật đầu, rồi dẫn Lan Phương đến căn phòng đối diện phòng ông bà Lân. Anh mở cửa phòng và giới thiệu: “Lan Phương, đây là phòng của em. Phòng này đủ rộng và tiện nghi, có bàn làm việc nếu em cần.”

Tiếp theo, Văn Thành dẫn Bính Tâm đến căn phòng đối diện phòng anh. Mở cửa, anh giới thiệu: “Bính Tâm, đây là phòng của em. Phòng nằm ngay cạnh phòng anh, nếu cần gì em cứ gọi anh.”

Cuối cùng, Văn Thành dẫn mọi người đến căn phòng của mình. Anh mở cửa và nói: “Đây là phòng của anh. Nếu có gì cần, các em cứ đến tìm anh.”

Sau khi mọi người đã chia phòng xong, họ quyết định nghỉ ngơi một chút. Buổi chiều, trong căn phòng yên tĩnh, Văn Thành nhìn vào điện thoại, gõ từng chữ một cách cẩn thận: “Anh đã đưa cha mẹ anh ra Hà Nội rồi, khi nào chúng ta có thể gặp nhau để bàn bạc lại kế hoạch?” Màn hình điện thoại sáng lên một hồi lâu, phản chiếu đôi mắt đầy lo âu của anh.

Một lúc sau, điện thoại rung lên, phá tan sự im lặng. Văn Thành đọc tin nhắn mà Gia Hân trả lời lại: “Anh hiện đang ở đâu? Gửi cho em địa chỉ, tối em sẽ đến rồi chúng ta bàn bạc, vì mình không có nhiều thời gian nữa đâu.” Anh hít một hơi dài, gửi địa chỉ nhà và bắt đầu chờ đợi.

Khoảng bảy giờ tối, khi mọi người đã cơm nước xong và đang ngồi trò chuyện ở phòng khách, tiếng chuông cửa bỗng dưng reo lên, âm thanh lảnh lót như cắt ngang không khí ấm cúng của gia đình. Văn Thành cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn, đoán chắc là Gia Hân đến. Anh liếc mắt ra hiệu cho Lan Phương, cô hiểu ý ngay và lặng lẽ đi lên phòng. Bính Tâm thấy vậy, cậu đứng dậy chào Văn Thành và ông bà Lân, cẩn trọng: “Mọi người nói chuyện, em đi lên phòng trước.”

Văn Thành giữ tay cậu lại, thì thầm, giọng nói anh trầm ấm nhưng đầy quyết đoán: “Em cứ ở lại đây, để ông bà yên tâm.”

Bính Tâm gật đầu, ánh mắt dịu dàng như muốn trấn an ông bà Lân. Cậu ngồi xuống, đôi mắt nhìn họ đầy sự chắc chắn và yên tâm.

Văn Thành bước ra cửa, trong lòng anh là một cảm giác kỳ lạ, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Khi mở cửa, anh thấy Gia Hân đứng đó, ánh đèn đường hắt nhẹ lên gương mặt thanh tú của cô. Cô mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, vừa vặn với vóc dáng mảnh mai. Quần jean xanh dương nhạt ôm sát, tạo cảm giác thoải mái và năng động. Gia Hân nhìn quanh căn nhà một lượt, đôi mắt cô lấp lánh tò mò và hỏi: “Nhà anh thuê à?”

Văn Thành gãi đầu cười, nụ cười của anh nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều tâm trạng: “Nhà anh thuê, cũng khá đắt đỏ đấy.”

Anh dẫn Gia Hân vào phòng khách, nơi ánh sáng ấm áp từ đèn chùm tỏa ra, tạo nên một không gian gần gũi. Khi cô thấy hai người trạc tuổi tầm cha mẹ mình, cô ngầm hiểu đây là cha mẹ Văn Thành. Văn Thành giới thiệu: “Đây là cha mẹ anh, còn kia là cậu em họ. Khi cha mẹ đi, muốn có cậu đi theo cho có người bầu bạn.”

Gia Hân khom người lễ phép, giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng không kém phần tự tin: “Cháu chào hai bác, cháu là bạn gái của anh Văn Thành, tên là Gia Hân.” Rồi cô quay sang Bính Tâm, nụ cười thân thiện hiện rõ: “Chào em, chị là Gia Hân.”

Bính Tâm nhìn Gia Hân một lượt, đôi mắt cậu sáng lên vì ngạc nhiên và vui mừng, giọng nói cậu hồ hởi: “Chị… chị Gia Hân, con gái Thủ tướng Chính phủ?”

Gia Hân cũng hết sức ngạc nhiên khi có người nhận ra mình, cô hỏi, giọng nói pha lẫn tò mò: “Sao em biết được hay vậy?”

Bính Tâm cười rạng rỡ, nụ cười của cậu như tỏa ra niềm vui: “Tất nhiên là biết rồi, chị thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh mà. Chị là một nhà khởi nghiệp trẻ đầy tài năng, em đọc nhiều tạp chí về chị lắm. Thật không ngờ nay được gặp chị ngoài đời thật.”

Gia Hân mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp: “Ồ, chị nổi tiếng vậy hả? Cảm ơn em đã quan tâm.”

Bính Tâm quay sang nhìn Văn Thành, vẻ mặt cậu tràn đầy ngạc nhiên và thán phục: “Nãy nghe chị giới thiệu là bạn gái anh, vậy chị Gia Hân đây là người yêu của anh?” Lời nói của cậu như thể không tin vào mắt mình, sự ngạc nhiên hiện rõ trong ánh mắt.

Ông bà Lân nãy giờ nghe họ nói chuyện, không hiểu mô tê chi cả, liền hỏi, giọng nói của họ pha chút bối rối: “Mấy đứa nói cái chi rứa?”

Gia Hân nghe giọng Nghệ An đặc sệt, cảm thấy có chút thoải mái trong lòng. Cô vội đỡ ông bà Lân ngồi xuống ghế, ánh mắt cô tràn đầy sự quan tâm và dịu dàng: “Hai bác ra đây, thấy không khí thế nào ạ?”

Khi mọi người đã yên vị, ông Lân nhìn quanh căn phòng, cảm nhận sự mát mẻ lan tỏa từ máy điều hòa. Ông nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự ngạc nhiên: “Ở đây có vẻ mát mẻ hơn, có lẽ do có máy điều hòa.”

Bà Lân thì nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tòa nhà cao tầng vươn mình lên bầu trời. Bà không giấu được sự kinh ngạc trong giọng nói: “Có mấy cấy nhà cao quá tề, nhìn chóng mặt.”

Gia Hân cầm tay bà Lân, đôi bàn tay ấm áp của cô như truyền đi sự an ủi. Cô dịu dàng nói: “Dạ, nếu hai bác cần cái gì, thì cho cháu biết nha, cháu sẵn sàng giúp đỡ.”

Bà Lân nhìn Gia Hân rồi lại quay sang nhìn Văn Thành, giọng nói của bà dịu dàng nhưng có chút ngượng ngùng: “Con kiếm được cô người yêu xinh xắn dễ thương quá tề, mẹ vui lắm.”

Gia Hân nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cô sáng lên như phản chiếu niềm hạnh phúc: “Cảm ơn bác đã khen.”

Văn Thành nhìn Gia Hân, trong lòng anh tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Anh nói, giọng nói của anh trầm ấm nhưng không giấu được sự lo lắng: “Vậy khi nào chúng ta tính đến chuyện đó?”

Gia Hân nhìn Văn Thành một cách trìu mến, đôi mắt cô như muốn nói lên tất cả: “Ngày mai, anh thấy sao?”

Nghe vậy, Văn Thành quay sang ông bà Lân, giọng nói của anh pha chút phấn khởi: “Ngày mai chúng ta qua nhà của Gia Hân nha cha mẹ.”

Bính Tâm nghe vậy thì nghi ngờ, cậu chen vào, giọng nói không giấu được sự lo lắng: “Ngày mai qua nhà chị Gia Hân, vậy có phải gặp bác Thủ tướng không ạ?”

Gia Hân mỉm cười đáp, lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự tự tin: “Tất nhiên là có rồi, nếu em ngưỡng mộ cha chị thì mai em đi cùng luôn nè.”

Lúc này, Bính Tâm lo lắng, ra hiệu cho Văn Thành đến đằng kia nói chuyện riêng xíu. Văn Thành hiểu ý, đi theo. Cậu hỏi, thấp giọng nhưng đầy sự nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy em?”

Bính Tâm bắt đầu phân tích, cậu chậm rãi nhưng rõ ràng: “Nếu ngày mai anh dẫn hai bác đến gặp cha mẹ chị Gia Hân, mọi chuyện sẽ lộ tẩy hết.”

Văn Thành ngạc nhiên, ánh mắt phản chiếu sự lo lắng: “Nghiêm trọng vậy sao?”

Bính Tâm tiếp tục phân tích, đôi mắt cậu lấp lánh sự thông minh: “Anh nghĩ thử xem, bác Thủ tướng Chính phủ là ai chứ, không phải khi không bác ấy lại làm đến chức vụ đó đâu, đầu bác ấy sành sỏi hơn chúng ta nhiều.”

Văn Thành gật đầu đồng ý, anh nói đầy sự nghiêm túc: “Được rồi, em nói tiếp đi.”

Bính Tâm nói tiếp, cậu phân tích tỉ mỉ và chi tiết: “Giờ ngày mai anh đưa ông bà Lân qua đó giới thiệu là cha mẹ anh, thì kiểu gì cũng phải cho bên đó biết họ tên rồi nhà ở đâu đúng không? Với một người có quyền lực cao như vậy, không lẽ bác ấy không sai người đi điều tra thân phận của họ chút sao, nhất lại là cha mẹ của người yêu con gái mình nữa. Lúc đó chắc sẽ lộ tẩy.”

Văn Thành nghe Bính Tâm phân tích, anh bắt đầu hiểu ra vấn đề, anh trầm lắng: “Quả thật là sơ suất quá, anh không tính đến đoạn này. May có em nhắc nhở không thôi là công cốc hết.”

Rồi Văn Thành thở dài, giọng nói của anh đầy sự phiền muộn: “Thật ra anh và Gia Hân chẳng phải người yêu gì đâu, chỉ là hai người có quen biết nhau thông qua bạn bè. Cô ấy bị gia đình thúc ép lấy chồng dữ quá nên nhờ anh đóng giả. Giờ mọi chuyện thành ra thế này đây.”

Bính Tâm bật cười, nụ cười của cậu trong trẻo nhưng không giấu được sự ngạc nhiên: “Nếu là vậy thì yên tâm rồi. Giờ anh nói với chị Gia Hân về ông bà Lân là ai đi, nói thật cho chị ấy biết. Còn việc gặp mặt gia đình hay gì đó cứ để em tính tiếp cho.”

Văn Thành gật đầu đồng ý, lời nói của anh đầy sự biết ơn: “Được rồi, tạm thời như vậy đi.”

Văn Thành và Bính Tâm quay trở lại phòng khách, nơi Gia Hân đang ngồi trò chuyện với ông bà Lân. Ánh đèn phòng khách chiếu rọi gương mặt cô, làm nổi bật vẻ đẹp thanh thoát và sự tự tin trong từng cử chỉ. Văn Thành tiến đến gần cô, lòng anh trĩu nặng bởi những điều sắp nói ra.

“Gia Hân, anh có chuyện muốn nói với em,” Văn Thành mở lời, giọng nói của anh trầm lắng nhưng đầy quyết tâm.

Gia Hân ngước nhìn anh, ánh mắt cô thoáng chút ngạc nhiên và lo lắng: “Chuyện gì vậy anh?”

Văn Thành hít một hơi sâu, rồi từ từ nói: “Ông bà Lân không phải là cha mẹ anh thật sự. Họ chỉ là người đóng giả để giúp anh và em trong chuyện này. Bính Tâm cũng không phải em họ anh, cậu ấy là một người bạn anh quen biết ở Nghệ An.”

Căn phòng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong không gian. Gia Hân nhìn Văn Thành, đôi mắt cô dần chuyển từ ngạc nhiên sang thất vọng. Cô cảm thấy như bị lừa dối, niềm tin bị lay động.

“Vậy ra tất cả chỉ là giả dối?” Gia Hân nói, giọng cô lạnh lùng, đôi mắt nhìn thẳng vào Văn Thành như muốn tìm kiếm sự thật trong lời nói của anh.

Văn Thành không né tránh ánh mắt cô. Anh bước tới gần hơn, ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt anh tràn đầy sự hối lỗi: “Gia Hân, anh xin lỗi vì đã không nói sự thật ngay từ đầu. Nhưng anh làm vậy vì muốn giúp em. Em bị gia đình ép buộc, và anh nghĩ rằng nếu có người đóng giả cha mẹ anh, chúng ta sẽ dễ dàng thuyết phục họ hơn.”

Gia Hân quay mặt đi, cố giấu đi cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Văn Thành nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng nói của anh trở nên dịu dàng và âu yếm: “Gia Hân, anh biết em không vui, và anh hiểu điều đó. Nhưng anh thật sự muốn giúp em. Em là người bạn mà anh quý mến, và anh không muốn thấy em phải chịu áp lực từ gia đình.”

Gia Hân cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Văn Thành. Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt dịu đi phần nào: “Văn Thành, em hiểu anh muốn giúp em, đáng lẽ ra ngay từ đầu anh phải nói cho em biết chứ.”

Văn Thành siết chặt tay cô, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương: “Anh hứa với em, từ giờ trở đi có chuyện gì anh đều cho em biết hết.”

Những lời nói đầy tình cảm và sự chân thành của Văn Thành làm Gia Hân cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cô nở nụ cười nhẹ, nụ cười mang theo sự tha thứ và niềm hy vọng: “Được rồi, em tin anh.”

Trong khi đó, ở trên tầng hai, Lan Phương đứng bên cửa sổ phòng mình. Ánh mắt cô dõi xuống dưới, quan sát từng cử chỉ, từng biểu hiện của Văn Thành và Gia Hân. Cô thấy rõ ánh mắt âu yếm của Văn Thành khi anh nhìn Gia Hân, và thấy sự dịu dàng trong cử chỉ của anh khi nắm tay cô ấy. Một cảm giác hụt hẫng chợt trào dâng trong lòng Lan Phương, như một làn sóng ngầm đánh mạnh vào bờ cát tĩnh lặng.

Cô đứng đó, tay nắm chặt khung cửa sổ, cảm nhận từng cảm xúc đang trào dâng. Lòng cô cảm thấy mất mát, như vừa đánh mất một điều gì đó quý giá mà cô không thể gọi tên. Sự chân thành và tình cảm của Văn Thành dành cho Gia Hân khiến cô nhận ra khoảng trống trong trái tim mình, một khoảng trống mà cô không hề biết đến cho đến khi chứng kiến cảnh tượng này.

Gia Hân vội quay sang ông bà Lân, ánh mắt chân thành và tràn đầy lòng biết ơn: “Cảm ơn hai bác đã dành thời gian đến đây. Hãy ở lại đây ít hôm để chúng cháu chăm sóc hai bác, tròn chữ hiếu khi hai bác đồng ý làm cha mẹ anh Văn Thành.”

Ông Lân, đôi mắt ngạc nhiên và hơi lo lắng, nhìn Văn Thành giọng run run: “Vậy rứa là, tụi bác làm sai chuyện chi răng cháu?”

Văn Thành nắm lấy tay ông Lân, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn và tôn kính: “Hai bác không có làm sai chuyện gì cả. Nhiệm vụ của hai bác đến đây là đã xong rồi. Hãy ở lại đây chơi với cháu ít hôm rồi hãy về, cả Bính Tâm nữa.”

Bà Lân, đôi mắt ân cần và ấm áp, nhìn Văn Thành rồi nhìn Gia Hân, bà nói: “Vậy hai đứa bây không có xảy ra chuyện chi trái ý là mừng rồi.” Rồi bà quay sang ông Lân, ánh mắt lấp lánh niềm vui: “Ta ở lại đây chơi ít hôm nữa hè. Tui muốn đi lên cái nhà cao cao kia.” Bà chỉ tay vào tòa cao ốc phía bên kia đường, giọng nói tràn đầy sự háo hức.

Gia Hân nghe hai ông bà nói chuyện vui vẻ, lòng cô mừng ra mặt: “Ngày mai cháu đưa hai bác lên cái tòa nhà cao đó chơi nha.”

Ông bà Lân gật đầu thích thú đồng ý. Lúc này, Văn Thành quay sang Bính Tâm hỏi: “Vậy tiếp theo đây, bọn anh phải làm gì?”

Bính Tâm ngồi xuống bên cạnh, giọng nói trầm lắng nhưng rõ ràng: “Giờ chị Gia Hân nói với cha mẹ chị là, cha mẹ anh Văn Thành đi lại khó khăn nên không thể ra Hà Nội để gặp mặt được. Nếu hai bác không ngại thì vào Nghệ An để gặp mặt.”

Văn Thành lắc đầu, ánh mắt đầy sự hoang mang: “Nhưng mà làm gì có ai để gặp?”

Gia Hân nghe vậy thì hết sức ngạc nhiên: “Vậy cha mẹ anh ở đâu ạ?”

Văn Thành bối rối, giọng anh lạc đi: “Cha mẹ anh họ… đã… không…”

Bính Tâm nghe vậy, liền ngăn lại, nói thay cho Văn Thành: “Chị Gia Hân, cha mẹ anh Văn Thành hiện định cư bên Mỹ. Bây giờ mà cho cha mẹ chị biết chuyện này e là cha mẹ chị sẽ không chịu, vì hai bác sẽ nghĩ nếu lỡ hai người cưới nhau kiểu gì chị cũng phải theo chồng, lúc đó anh Văn Thành qua Mỹ định cư luôn thì chị phải đi theo. Cho nên nếu chị muốn vượt qua chướng ngại này thì chỉ còn cách để người khác đóng giả làm cha mẹ anh Văn Thành.”

Văn Thành nghe vậy, thầm nghĩ: “Cậu Bính Tâm quả thực là người thông minh, sắc sảo.”

Gia Hân lúc này cũng đã hiểu chút vấn đề, cô hỏi lại: “Vậy sao không để hai bác đây đóng giả luôn?”

Bính Tâm lắc đầu, lời nói chắc nịch: “Không được, nếu hai bác đóng giả, lúc đó cha chị là người có quyền lực, bác có thể nhờ sự trợ giúp của chính quyền địa phương thì mọi chuyện sẽ bung bét hết.”

Gia Hân tò mò hỏi tiếp: “Thế sao lúc nãy em nói là kêu cha mẹ chị về Nghệ An gặp mặt, vậy lúc đó không sợ bị lộ tẩy à?”

Bính Tâm mỉm cười, một nụ cười mang vẻ đắc chí: “Tất nhiên lúc đó chúng ta có chuẩn bị trước chứ. Thứ nhất, nếu gia đình chị đồng ý đi gặp mặt thì chúng ta có ít nhất ba ngày nữa để chuẩn bị. Thứ hai, nếu gia đình không đồng ý thì chúng ta cũng có ít nhất cả tuần để chuẩn bị.”

Văn Thành nhìn Bính Tâm lo lắng hỏi: “Liệu có chắc ăn không?”

Bính Tâm vỗ ngực tự tin: “Anh chị cứ việc diễn tròn vai của mình đi, còn người mà đóng giả làm cha mẹ anh cứ để em lo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.