Sau khi tan học, Gia Hào và Gia Hân cùng nhau đi về. Trời đã tối, ánh đèn đường le lói chiếu rọi con đường. Họ bước nhanh, trò chuyện vui vẻ về những bài học trong ngày.
"Anh Hào, hôm nay mình đi ăn xiên bẩn nhé," Gia Hân nói, mắt sáng rỡ. “Lâu rồi mình chưa đi cùng nhau."
“Được thôi, quán cũ nhé," Gia Hào đáp, mỉm cười. “Ai ăn ít hơn sẽ trả tiền nhé."
Gia Hân mừng rỡ, nhảy lên lưng Gia Hào và nhõng nhẽo. “Hôm nay chắc chắn anh sẽ phải trả tiền rồi.”
Khi Gia Hào đang cõng Gia Hân qua một con ngõ vắng, bỗng nhiên từ bóng tối, hai gã thanh niên lạ mặt xuất hiện. Một trong hai gã cầm dao, tiến lại gần với ánh mắt đe dọa.
“Này! Chú em có tiền cho anh xin ít," một tên quát lớn, giọng lạnh lùng.
Gia Hân run rẩy, tụt xuống khỏi lưng Gia Hào, nắm chặt tay anh, mắt tràn ngập sợ hãi. Gia Hào cố gắng giữ bình tĩnh, che chắn cho Gia Hân phía sau.
Gia Hào nghĩ, "Chắc mấy tên này cần tiền thôi, cứ đưa cho chúng mấy đồng rồi đi cho yên ổn."
Nghĩ đoạn, Gia Hào móc ví ra đưa cho tên cầm đầu và nói: “Chúng tôi không có nhiều tiền, nhiêu đây anh lấy đi, chỉ xin để lại giấy tờ tùy thân cho chúng tôi.”
Tên cầm đầu vội chộp lấy cái ví của Gia Hào, rồi quay sang phía Gia Hân nói: “Con bé kia, đưa ví của mày ra đây luôn!”
Gia Hân run rẩy móc cái bóp trong túi quần ra đưa cho Gia Hào, anh vội trao cho tên cướp.
Tên kia ra lệnh cho đồng bọn lấy hết số tiền trong ví, nhưng để lại giấy tờ tùy thân.
Bỗng có tiếng hô lớn: “Có cướp, có cướp!”
Một người dân đi ngang qua chứng kiến cảnh tượng đó đã sợ hãi kêu lên. Nhân lúc mấy tên cướp hoang mang, Gia Hào cố giật lại cái ví của mình, nhưng tên cướp trong lúc hoảng loạn vung dao về phía anh. Trong tích tắc, Gia Hào không kịp né, lưỡi dao cắt vào cánh tay anh. Máu chảy đầm đìa, nhuốm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng.
Gia Hân hét lên trong hoảng loạn, "Anh Hào! Anh có sao không?"
Gia Hào nắm tay Gia Hân ra hiệu đừng hoảng loạn. “Anh không sao đâu!"
Tên cướp thấy tình hình không ổn, quyết định bỏ chạy khi nghe tiếng bước chân người lại gần. Chúng biến mất vào bóng tối, để lại Gia Hào với vết thương trên cánh tay.
Gia Hân lập tức gọi cấp cứu, giọng run rẩy. "Alo, cứu giúp! Anh trai tôi bị thương, chúng tôi ở gần con ngõ số 62, đường Xuân Thủy. Làm ơn, nhanh lên!"
Chỉ vài phút sau, tiếng còi xe cấp cứu vang lên, nhân viên y tế nhanh chóng đến hiện trường. Họ sơ cứu cho Gia Hào và đưa anh đến bệnh viện.
Gia Hân ngồi bên cạnh, nắm chặt tay Gia Hào, nước mắt lăn dài trên má. "Anh Hào, em xin lỗi!"
Gia Hào yếu ớt mỉm cười, ánh lên sự kiên cường. "Không sao đâu, Gia Hân. Quan trọng là em an toàn."
Tại bệnh viện, các bác sĩ băng bó vết thương và kiểm tra sức khỏe của Gia Hào. Họ nói với Gia Hân rằng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần thời gian để hồi phục.
Một lúc sau, gia đình của Gia Hào và Gia Hân đều có mặt tại bệnh viện. Bà Nguyễn Thu Cúc, mẹ của Gia Hào, nhìn con trai với ánh mắt lo lắng, trong khi ông Nguyễn Văn Hùng, cha anh, nắm chặt tay con, cố giữ bình tĩnh.
"Con trai, con cảm thấy thế nào?" bà Thu Cúc hỏi, giọng nghẹn ngào.
"Con ổn, mẹ ạ," Gia Hào đáp, mỉm cười yếu ớt. "Chỉ là vết thương không nặng lắm."
Bà Lý Thu Hương, mẹ của Gia Hân, bước tới nhìn con gái và nói: "Mẹ đã dặn các con rồi, để bác tài đưa đón, sao các con không nghe?”
Gia Hân ôm mẹ, nũng nịu. “Mẹ à, bọn con biết rồi mà, mẹ đừng la nữa.”
Lý Thu Hương dúi trán con gái. “Cũng tại con ham vui, chắc anh Hào chiều con nên không về luôn, để cả hai lang thang ngoài đường đêm tối chứ gì?”
Gia Hào nghe vậy vội phân bua. “Dạ không phải đâu bác, đó là ý kiến của cháu ạ.”
“Cháu đừng bao che cho nó, làm nó hư đi,” Thu Hương vừa nói vừa gọt quả táo.
Mẹ Gia Hào quay qua nói với chồng: “Anh làm thủ tục xuất viện cho con đi, để về nhà em chăm.”
“Đúng đó, cho cháu nó về nhà đi, ở đây bất tiện,” Thu Hương bồi thêm.
“Để anh đi ngay,” Ông Văn Hùng nói rồi đi ngay.
Trong đêm hôm đó, gia đình Gia Hào vội vàng hoàn tất thủ tục xuất viện và đưa anh về nhà. Về đến nhà, Gia Hân ngay lập tức chạy đi chuẩn bị nước ấm và thuốc men cho anh. Thanh Mai, em gái của Gia Hào, cũng không rời anh nửa bước, luôn ở bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng.
Gia Hân cẩn thận thay băng cho Gia Hào, không quên hỏi han xem anh có đau nhiều không. Cô pha một ly sữa ấm, dịu dàng đưa cho anh uống để giúp anh dễ ngủ hơn. Gia Hào mỉm cười nhìn Gia Hân, rồi nhìn em gái cảm nhận được tình cảm ấm áp từ mọi người.
Thanh Mai cũng không kém phần chu đáo, cô giúp Gia Hân dọn dẹp và chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho anh trai. Mỗi khi thấy Gia Hào nhăn mặt vì đau, cô lại dỗ anh trai như cái cách mà anh hay làm với cô trước đây khi bị mẹ đánh.
Đêm khuya, khi Gia Hào đã dần chìm vào giấc ngủ, Gia Hân và Thanh Mai vẫn ngồi bên cạnh giường anh. Gia Hân quá mệt mỏi nên đã ngủ gục bên cạnh giường, đầu tựa vào tay anh. Thanh Mai nhẹ nhàng đắp chăn cho cả hai, rồi ngồi xuống ghế cạnh giường, đôi mắt trĩu nặng cô bé cũng ngủ thiếp đi.
Bà Nguyễn Thu Cúc, mẹ của Gia Hào, bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng ấy, lòng bà chùng xuống. Bà nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Gia Hân và Thanh Mai, rồi ngồi xuống bên giường, nắm tay Gia Hào, cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh vẫn đều đặn. Bà thầm cầu nguyện cho con trai mau chóng hồi phục, lòng tràn đầy yêu thương và lo lắng.
Ông Nguyễn Văn Hùng, cha của Gia Hào, cũng không ngủ được, ông bước vào phòng và thấy vợ cùng các con đang yên bình bên nhau. Ông đặt tay lên vai vợ, nhẹ nhàng nói: “Em nghỉ ngơi đi, để anh trông con cho. Cả ngày em đã vất vả rồi.”
Bà Thu Cúc khẽ gật đầu, rời khỏi phòng để ông Hùng ở lại với các con. Ông ngồi xuống ghế, nhìn Gia Hào và mấy đứa nhỏ lòng tràn đầy niềm tự hào và thương yêu.