Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 40



Editor: Fuurin
Tất cả xay đổi xảy ra chỉ trong chớp mắt, tất cả lều trại rung lắc dữ dội, hơn nữa còn phát ra tiếng vang "ầm ầm".
Sở Sở vừa đứng lên liền bị lắc cho lảo đảo ngã sang một bên, nhưng cô lập tức bật dậy, kéo theo Tiếu Minh Dụ còn đang choáng váng đi ra ngoài.
Đến khi cả hai chạy ra khỏi lều rồi thì mới phát hiện lều trại của hai người đang nhanh chóng sụp xuống.
Sở Sở và Tiếu Minh Dụ vừa thở hổn hển vừa hoảng sợ nhìn nhau.
Lúc này, mảnh sân trại nơi nơi đều là người, tiếng kêu hoảng sợ ồn ào ngút trời, Sở Sở đưa mắt nhìn một lượt, thấy trên mặt mọi người đều là vẻ sợ hãi hoảng hốt.
Cô tiếp tục nhìn quanh thì nhận ra, những chỗ đất đai nằm trong tầm mắt xung quanh đều đã thay đổi, mặt đất bằng phẳng nay nứt toác ra, các khe hở chằng chịt ghê người, cảnh tượng lều trại san sát nhau đã không còn, tất cả đều sụp lún hết cả, hơn nữa còn đè theo các thiết bị, khiến chúng hư hỏng nghiêm trọng. Khu vực trại nằm gần nguồn nước, những cách ngọn núi gần nhất cũng chỉ khoảng một trăm mét đổ lại mà thôi, hiện giờ sau khi trải qua rung động mãnh liệt, có một ít đá tảng đã bong ra khỏi vách núi, lăn xuống phía này, nện xuống một số lều trại phía ngoài cùng.
Có điều trận động đất này cũng chỉ có vẻ đáng sợ chút thôi, trên thực tế thì vẫn chưa xảy ra bất kỳ thương vong về người nào, vì các lều trại ngoài cùng không có người ở, hơn nữa mọi người đều đã nhận được chuông cảnh báo và kịp thời nhanh chóng chạy ra khỏi lều của mình.
Chờ cho động đất dần yếu đi rồi ngừng hẳn, sự sợ hãi củng mọi người cũng dần lắng xuống, tuy vẫn còn hơi hồi hộp, nhưng mọi người đã có tinh thần líu ríu thảo luận với nhau xem đến cùng là có chuyện gì đã xảy ra.
Tuy đây là lần đầu tiên sinh viên khoa Cơ Giáp tập huấn ở dã ngoại, nhưng nhờ luôn được tập luyện ở trường học, mà chỉ sau một lúc hỗn loạn, dưới sự điều khiển của các tổ trưởng, tất cả đã nhanh chóng xếp hàng đâu ra đấy, ngược lại, khoa nấu ăn lại trông có vẻ rời rạc lộn xộn.
May mà rất nhanh sau đó có một vài thầy cô giáo đi tới.
Nhờ có họ chỉ đạo, các sinh viên khoa nấu ăn cũng bắt đầu xếp hàng, không tiếp tục đứng túm tụm đây một đám kia một đám nữa.
Sở Sở và Tiếu Minh Dụ đứng sau một tổ, thầm phán đoán xem thật sự chuyện gì đang xảy ra, thật ra đối với cô mà nói, thì trận rung lắc này rất giống động đất ở kiếp trước, nhưng bây giờ, ở thời này, thì cô lại không chắc chắn lắm.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
"Các em sinh viên thân mến, mọi người không cần phải kinh hoảng, nguyên nhân sự cố đang được điều ra, sẽ có kết quả nhanh thôi, bây giờ các em hãy ở nguyên vị trí đợi lệnh, mặt khác, mời các tổ trưởng tổ cơ giáp và các tổ viên tổ mình lập đội ra bên ngoài trại tiến hành công tác hỗ trợ."
Là giọng nói của Trình Tiền Khởi! Giọng nói bình tĩnh, ẩn chứa sức mạnh an ủi lòng người, khiến cho các sinh viên nơi đây vốn còn đang thấm thỏm lo âu yên lòng hơn, để chờ đợi tin tức.
"Thưa thầy hiệu phó, tất cả các thiết bị bay đều đang trong trạng thái ngừng hoạt động!" Một người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh lam hốt hoảng chạy vội vào một lều dã chiến, nói với hiệu phó Trần Hiểu Đông đang ngồi ở chính giữa.
Trần Hiểu Đông vừa nghe, cái trán liền bắt đầu đổ mồ hôi, ông ta vốn thầm cảm thấy may mắn vì tuy là xảy ra sự cố không rõ nguyên nhân, nhưng không hề có thương vong về người, ông ta vốn đang chuẩn bị mở cuộc họp khẩn cấp, thương lượng hướng giải quyết một số vấn đề tiếp theo, hơn nữa hạ quyết tâm kết thúc sớm đợt tập huấn, lập tức lên đường quay về, vậy mà bây giờ lại được cho hay rằng máy bay không hoạt động, đây chẳng phải là muốn ông ta đi đời sao?! Mỗi một sinh viên ở đây mà xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị truy cứu trách nhiệm chính là ông ta đó.
Trần Hiểu Đông rút khăn lau trán, sau khi nhìn quanh một lượt, thì hỏi Trình Tiền Khởi ngồi bên cạnh mình: "Thầy Trình, anh thấy sao?" Giọng nói ông ta lộ rõ vẻ hoảng loạn và gấp gáp.
Khuôn mặt Trình Tiền Khởi lúc này cũng lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, anh ta thoáng suy nghĩ rồi nói: "Tôi đề nghị lập tức phái nhân viên cấp tốc sửa máy bay, tranh thủ khôi phục lại bình thường nhanh nhất có thể, mặt khác, bố trí ngay người đi điều tra nguyên nhân xảy ra sự cố, và phải luôn theo dõi cảm xúc của các học sinh, tránh để xảy ra tình trạng hoảng loạn trên diện rộng."
"Đúng thế, chính là ý này!" Nghe thấy lời Trình Tiền Khởi nói, Trần Hiểu Đông cũng bình tâm một chút, quyết đoán nói với người đàn ông kia: "Tổ kỹ thuật của các anh hãy dốc toàn lực sửa gấp, cố gắng xong càng nhanh càng tốt." Sau đó quay sang nói với các giáo viên: "Công tác trấn an các sinh viên sẽ do mọi người phụ trách, nếu có vấn đề gì xảy ra tôi sẽ tìm mấy người tính sổ đấy."
Lúc này, người nhân viên đứng một bên mang vẻ mặt cầu xin nói: "Thưa hiệu phó, tất cả các nhân viên trong tổ kỹ thuật đều đã cẩn thận rà soát, nhưng hoàn toàn không tìm thấy bất cứ chỗ nào có vấn đề, tất cả các máy bay đều đột nhiên không thể khởi động sau khi xảy ra sự có động đất."
"Nói bậy! Chẳng lẽ tổ kỹ thuật mấy người không có lấy một ai có thể làm cho tốt được, vậy trường học nuôi các người có ích gì chứ?!" Trần Hiểu Đông nghe vậy liền giận dữ nói.
"Cái này... cái này chúng tôi cũng không còn cách nào mà." Người đàn ông vuốt mồ hôi, nói: "Thưa hiệu phó, mong ngày lập tức liên hệ phía trường học xin tiếp viện kỹ thuật."
"Không được!" Trần Hiểu Đông chối phắt ngay, nếu như phải liên hệ trường học xin chi viện chẳng phải là đang nói cho bọn họ biết ông ta lãnh đạo vô dụng sao!
"Vậy..." Nhân viên kỹ thuật gấp như kiến bò chảo nóng, vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu sang Trình Tiền Khởi.
Tất cả các thiết bị thông tin chỉ chớp lên rồi tắt, không thể dùng được, nhưng hình như mọi người vẫn chưa phát hiện ra vấn đề này. Trình Tiền Khởi thầm thở dài, từ từ nói: "Chẳng những máy bay, mà ngay cả toàn bộ thiết bị thông tin liên lạc cũng đều không nhạy."
Trần Hiểu Đông nghe vậy thì biến sắc, lớn tiếng nói: "Làm sao có thể chứ?! Vậy chúng ta đây phải làm sao bây giờ?!" Sau đó dường như nghĩ tới điều gì, cả người bỗng dừng xìu xuống, ngã ngồi trên ghế, không sử dụng được thiết bị liên lạc, chẳng phải là bọn họ sẽ kẹt lại chỗ này cho đến khi kết thúc tập huấn và nhà trường phát hiện ra có điều bất thường ư!
Cái tên ăn hại này! Trình Tiền Khởi cố kìm nén cảm xúc muốn đập bàn, nhẫn nại nói: "Thưa hiệu phó, vị trí của đoan địa chúng ta nằm ngay bên ngoài núi, dù không có máy bay, chúng ta vẫn có thể tốn thêm chút thời gian đi ra ngoài, hơn nữa gì có không đi, thì các cư dân chung quanh mỗi ngày tới đây bán nguyên liệu nấu ăn cũng sẽ phát hiện ra kỳ lạ, cho nên ngài không cần quá lo lắng về nó đâu, hiện giờ chúng ta phải tập trung tinh thần giải quyết vấn đề chỗ ăn ở đã."
Trần Hiểu Đông nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ nói: "Đúng vậy đúng vậy, tôi nhất thời quên mất, may mà trí nhớ thầy Trình tốt." Nói đoạn, quay sang nói với nhân viên kỹ thuật: "Xét thấy trước mắt sẽ không thể liên hệ nhà trường xin trợ giúp, các anh cứ cố gắng sửa chữa trước xem sao."
Người nhân viên nghe thế cũng thở phào.
Mặt khác, nên phái ai đi điều tra sự cố đây? Trần Hiểu Đông nhìn một vòng xung quanh vẫn không thấy ai phù hợp, sau đó ánh mắt quay trở về phía Trình Tiền Khởi thì lập tức sáng ngời, "Thầy Trình, việc điều tra nguyên nhân sự cố lần này tôi giao cho thầy, nhớ phải tra cho rõ ràng đấy nhé, sau khi thấy anh ta gật đầu, thì lại nhìn sang một giáo viên khác, nói: "Tả Lâm, anh phụ trách phối hợp làm việc với thầy Trình nhé."
"Hiệu phó, chuyện điều tra một mình tôi phụ trách là được, sự cố lần này khiến cho các thiết bị an ninh đã được bố trí trước đó bị hư hại gần hết, vấn đề cấp bách nhất hiện giờ chính là bảo đảm an toàn, tuy đã có tổ chức sinh viên đi trợ giúp, nhưng dù sao kinh nghiệm của bọn họ vẫn chưa nhiều, nhỡ đâu gặp phải tình huống khẩn cấp e rằng rẽ không xoay sở kịp, thầy Tả Lâm là người đứng đầu phụ trách dẫn đoàn Cơ Giáp đợt này, giờ phút này hẳn là nên ở bên cạnh giám sát và chỉ huy." Trình Tiền Khởi nhanh chóng nói.
Sau khi bố trí xong tất cả mọi người, cuối cùng Trần Hiểu Đông cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe những lời của Trình Tiền Khởi, tâm trạng lại bắt đầu thấp thỏm. Đúng thế, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là vấn đề an toàn! Vì thế Trần Hiểu Đông gật đầu nói: "Được, vậy cứ làm theo anh nói đi."
...
Sau khi cuộc họp giải tán, Tả Lâm và Trình Tiền Khởi cùng sóng vai đi ra khỏi lều, nhỏ giọng nói: "Lão mập kia thật là khôn lỏi, bản thân mình cái gì cũng không cần làm, ngay cả quyết sách cũng toàn do anh đề ra."
Trình Tiền Khởi cau mày, sự cố lần này xảy ra đột ngột, rất nhiều chỗ anh ta vẫn chưa thể cẩn thận suy nghĩ, nhưng giờ còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, anh ta cũng chỉ có thể tạm thời đè nó lại trong lòng, giải quyết xong chuyện trước mắt, trong đó tai họa ngầm lớn nhất chính là vấn đề an ninh chưa được xử lý. "Tả Lâm, anh bên kia phải nhanh một chút, ngàn vạn lần đừng để sơ sẩy."
"Yên tâm đi!" Tả Lâm nghiêm túc nói, anh ta cũng không phải kẻ ăn chay.
Tả Lâm là một người đàn ông có khuôn mặt thanh tú, thân hình có chút gầy yếu, thậm chí còn hơi suy nhược, nhưng một người có bề ngoài yếu ớt như vậy, khiến cho người ta khó mà tin anh ta lại là một vị Cơ Giáp Sư nổi tiếng, cả trường đại học Y Tây đều biết, chọc ai cũng được ngoại trừ Tả Lâm, bởi vì người này có đủ loại biện pháp có thể khiến bạn sống không bằng chết, tất cả học sinh khoa Cơ Giáp dưới tay anh ta đều ngoan ngoãn như cừu non vậy. Có anh ta lo lắng bên này, Trình Tiền Khởi cũng yên tâm hơn một chút.
Lúc này, ở bên ngòai khu trại.
"Tổ trưởng, cậu đoán xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy." Ánh mắt Hạ Minh nhìn chằm chằm phương hướng mà mình phụ trách, miệng vẫn lải nhải đặt câu hỏi không ngừng nghỉ.
"Cậu mau tập trung chú ý cho tôi, nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì?" Phương Tử Sênh vừa nghiêm túc canh gác, vừa không hề khách khí trách mắng.
Hạ Minh bĩu môi, còn định mở miệng nói tiếp, sau đó chợt nhìn thấy Tả Lâm từ phía sau Phương Tử Sênh đi tới đây, cậu ta rùng mình, im miệng ngay lập tức.
----- Hết chương 40 -----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.