Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 49: Hành trình quay về



Editor: Fuurin
*Ed: chào mọi người, lại là mình đây, lâu lắm lắm mới có thể ngoi lên post chương mới, mình cảm thấy có lỗi lắm :(( mong mọi người đừng buồn mình nha. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ ❤️
Cuộc chiến kéo dài bấy lâu cuối cùng cũng đã hạ màn, bây giờ đã là đêm khuya.
Bầu trời tối đen như mực, gió thổi lạnh lẽo, mang theo mùi máu tươi nồng nặc, nhưng tất cả những thứ này đều không thể nào ngăn nổi nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của mọi người.
Mỗi một chiến sĩ tham gia vào trận chiến đều nhận được sự hoan nghênh theo nghi thức chào đón anh hùng từ các sinh viên.
Sau khi mừng rỡ một lúc, thì cuối cùng tâm trạng kích động của mọi người cũng dần lắng xuống. Phương Tử Vũ nhanh chóng bố trí kế hoạch phòng thủ tiếp theo, ngoài một nhóm chiến sĩ ở lại làm nhiệm vụ canh gác, thì những người còn lại đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sau đó thay phiên nhau gác đêm. Sau một trận chiến ác liệt, mọi người đều kiệt sức, gần như chỉ cần ngồi xuống đất là ngủ ngay. Còn một số sinh viên không tham gia chiến đấu thì đang vội kiểm tra không gian của bản thân, một số còn lại cũng lần lượt tiến vào mộng đẹp, đêm nay có thể nói là đêm mà bọn họ ngủ một cách thoải mái nhất từ khi sự việc không hay xảy ra đến nay.
Phương Tử Vũ chi các chiến sĩ ở lại canh gác thành bốn tổ, trong đó tổ một được bố trí tại cửa vào hang, tổ hai thì phòng ngự các đó khoảng một trăm mét, hai tổ còn lại thì đo Phương Tử Văn dẫn đầu, đi tuần tra qua lại ở các vùng lân cận.
Mặt khác, sau khi trải qua kiểm tra một cách cản thận, bọn họ phát hiện ra rằng, chẳng những cơ giáp đã có thể hoạt động bình thường, mà một vài thiết bị cảm ứng vốn bị ngưng hoạt động sau cơn động đất nay cũng đã khôi phục bình thường, trong đó bao gồm cả thiết bị liên lạc.
Phương Tử Vũ lập tức ra lệnh cho đội phó liên hệ cho phía Chính Phủ, yêu cầu bọn họ nhanh chóng phái phi thuyền và nhân viên cứu hộ đến núi A Tư Thước Cát, bằng tốc độ nhanh nhất phải đưa được các sinh viên đến khu an toàn, mặt khác còn phải cố gắng tìm kiếm cứu hộ một số các nhà thám hiểm khác hiện vẫn đang bị mắc kẹt trong núi do trận động đất nữa.
Ngoài ra, Phương Tử Vũ còn tự mình gửi cho họ các báo cáo tổng kết kĩ càng về việc cứu hộ cũng như về tình hình hiện tại của núi A Tư Thước Cát.
Phía bên này, Trình Tiền Khởi cũng không ngơi nghỉ, khi phát hiện máy liên lạc đã có thể bắt sóng, anh ta lập tức liên lạc ngay với đại học Tây Y để báo cáo tình huống khẩn cấp với bộ phận thông tin liên lạc của trường.
Sau khi mất liên hệ với các sinh viên trong chuyến tập huấn, đại học Y Tây lập tức khởi động cơ chế khẩn cấp, nhưng khi tin tức về cơn động đất mạnh truyền đến nơi, thì toàn bộ trường đại học như rơi vào mây mù tăm tối. Tin vui được truyền đến vào lúc này, các sinh viên đi tập huấn, không có một ai bị thương, không có một ai tử vong hết! Bọn họ đã sinh tồn một cách mạnh mẽ qua được tai họa, tất cả mọi người trong ban liên lạc đều mừng rỡ, sau khi cơn vui sướng qua đi, thì toàn bộ các bộ phận lập tức di chuyển đi cứu hộ.
Còn ở trong hang động…
Là bầu không khí yên tĩnh, đại bộ phận mọi người đều đã ngủ say, Sở Sở hâm mộ nhìn Tiếu Minh Dụ đang ngủ ngon lành, không hiểu sao từ sau khi tỉnh lại, cô lại cảm thấy tinh thần vô cùng sung sức dồi dào, tỉnh táo không hề buồn ngủ, nên cuối cùng chỉ có thể tựa vào vách hang mà ngẩn người ra.
Nhớ tới cơn đau bất thình lình xảy ra lúc trước, Sở Sở vội giơ tay phải của mình lên nhìn cẩn thận, chỉ thấy Linh Tuyền nơi lòng bàn tay, thứ mà chỉ có cô mới có thể nhìn thấy không còn giống như trước nữa, mà trở nên vô cùng sống động và sáng lấp lánh, tỏa ra nguyên tố Thổ và Mộc đậm đặc.
Đối với hiện tượng kì dị này, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ đến việc Linh Tuyền đã thăng cấp. Nói đi cũng phải nói lại, cô tu luyện tâm pháp cũng đã được một khoảng thời gian rồi, tất cả đều đã thuộc làu làu, lực khống chế đối với tinh thần lực cũng ngày càng thành thạo. Bởi vậy, không phải là vô căn cứ khi cô nghĩ đến điều này.
Để chứng minh cho suy đoán của bản thân, Sở Sở lập tức nhắm mắt, tiến vào ý thức, gọi A Hắc.
A Hắc và A Hồng nhanh chóng xuất hiện trước mắt cô.
"Chị Sở Sở, chúc mừng chị nha, Linh Tuyền của chị đã thăng cấp rồi.” Khong chờ Sở Sở len tiếng hỏi, A Hồng đã nhanh nhảu nói.
"Thật vậy ư? !" Sở Sở nghe vậy quả thực vô cùng vui mừng.
A Hắc và A Hồng đồng loạt gật đầu.
"Đúng vậy ạ, hơn nữa tinh thần lực của chị cũng có bướ nhảy vọt, khiến cho em và A Hắc cũng được lời rất nhiều, trong tương lai sẽ có một khoảng thời gian bọn em phải bế quan tu luyện.” A Hồng tiếp tục nói.
Tất nhiên là Sở Sở luôn nhớ nguyên nhân mình được cả hai cứu sống, đối với việc chỉ mới một khoảng thời gian ngắn mà đã có thể giúp cả hai người có sự tăng tiến trong tu vi, trong lòng cô cũng vô cùng vui vẻ: “ Ừ, hai đứa cứ tu luyện cho tốt, chị sẽ ở ngoài chờ cả hai."
Sau đó Sở Sở chợt nhớ ra một chuyện, cô vỗ đầu, hỏi: “Đúng rồi, hai em có biết, sau cơn động đất này, hướng phát triển của đại lục Vô Sắc sẽ như thế nào không?"
A Hồng lắc đầu, nói: "Chỉ có thể nói, trận động đất lần này đã làm thay đổi vận mệnh vốn có của cả đại lục, về phần phát triển ra sao, thì xin lỗi chị, em thật sự tính không ra, vì em và A Hắc đã tham gia vào, và trở thành một phần của lịch sử nơi đây, nên đối với những sự việc có chung quan hệ với chúng em, thì chúng em sẽ không tài nào đoán trước được ạ."
"Nhưng mà chị cũng thấy đấy, sau cơn động đất này, trạng thái của của năm loại nguyên tố đã có sự thay đổi, đang dần dần có xu thế phát triển theo hướng cân bằng, cho nên chị cũng đừng lo lắng quá nha.” A Hồng bổ sung.
Sở Sở gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy hai em khi nào thì chuẩn bị bế quan, thời gian bế quan có lâu lắm hay không?"
"Bây giờ luôn ạ, nếu nhanh thì là một tháng, còn chậm thì cũng phải nửa năm, chị có vấn đề gì thì nên hỏi ngay lúc này đi nha.” A Hắc trả lời gọn lỏn.
"Vậy chuyện đám trùng thú kia là như thế nào vậy?” Sở Sở hỏi ngay.
"Thực ra có đôi khi giác quan của thú vật còn mẫn cảm hơn cả con người, cho nên chúng cảm giác được thiên nhiên thay đổi sớm hơn. Trong cơ thể trùng thú có vô số luồng nguyên tố hung bạo, nếu như trước khi núi A Tư Thước Cát xảy ra động đất thì chẳng có vấn đề gì, nhưng sau khi động đất, thì các loại nguyên tố có biến đổi, nguyên tố hệ Mộc vì sự thay đổi này mà xâm nhập vào trong cơ thể trùng thú, gây nên sự xung khắc giữa hai loại nguyên tố, làm cho bọn chúng trở nên điên cuồng.” A Hắc chậm rãi giải thích.
Thì ra là vậy, Sở Sở bừng tỉnh.
A Hắc và A Hồng cùng nhau giải thích kĩ càng từng câu hỏi của cô, dặn dò cô sau này phải cẩn thận sau đó liền biến mất.
Cả hai vừa đi thì Sở Sở cũng thoát ra khỏi ý thức, vừa tỉnh lại liền cảm giác được có người đang đi về phía mình, cô vội mở mắt ra, chỉ thấy một người đàn ông mà cô vô cùng quen thuộc đang chậm rãi bước tới, thân hình cao lớn chiếu ra cái bóng thật dài dưới ánh đèn vàng, thấy Sở Sở nhìn sang, anh mỉm cười, bước nhanh hơn.
Không hiểu sao, nhìn nụ cười dịu dàng của anh, Sở Sở bỗng cảm thấy tim đập dồn dập, thậm chí cô còn có thể nghe được từng tiếng thùng thùng như trống từ lồng ngực mình dội tới.
"Sao vẫn chưa ngủ thế này, em sao rồi, người vẫn đau à?" Phương Tử Văn đi đến trước mặt Sở Sở quỳ một gối xuống, vô cùng tự nhiên mà đặt tay xoa lên trán cô.
Cảm giác hơi man mát từ trán truyền tới làm cho Sở Sở bị ngây người trong phút chốc, cả nửa ngày sau mới tìm về được giọng nói của mình, cô lắp bắp trả lời: “À thì, thì…tôi..không đau nữa, do..do..giờ không buồn ngủ nên mới không ngủ được thôi.” Cô còn nghĩ thầm, không biết vì sao Phương Tử Văn lại biết được chuyện này.
Phương Tử Văn lưu luyến rút tay về, cảm giác mềm mại trơn láng kia dường như vẫn còn đọng lại nơi đầu ngón tay anh: “Bây giờ không sao là tốt rồi, chờ khi ra ngoài em nên đến bệnh viện kiểm tra lại một lượt mới tốt.” Anh đứng lên, sau đó ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.”
"Cái này…cái này…chắc không cần đâu.” Nghe nói là phải tới bệnh viện, kẻ sợ bệnh viện như Sở Sở bắt đầu hoảng lên.
"Vì tốt thân thể của em, nhất định phải đi kiểm tra một chút, tìm xem nguyên nhân do đâu khiến em bị đau như vậy.” Phương Tử Văn dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Thấy anh như vậy, Sở Sở chỉ có thể gật đầu đồng ý, nói sao thì đề nghị của anh cũng xuất phát từ việc muốn tốt cho cô, nếu cứ thế mà từ chối người ta thì có vẻ không hay cho lắm.
"Vậy em nên ngủ trước một lúc, để có tinh thần tốt, ngày mai tiếp tục di chuyển.” Phương Tử Văn tự tay giúp cô đắp chăn nhỏ lên, vừa nói vừa di chuyển vị trí của mình một chút, dùng lưng che đi phía có ánh đèn, bóng dáng cao to lập tức che khuất ánh sáng hắt tới.
Sở Sở ngẩn người nhìn phía mình ngồi vì được anh che chắn mà tạo thành một vùng tối nhỏ, trong lòng như bị một thứ gì đó đâm vào, cảm động trào ra. Chỉ một động tác như vậy, mà cô lại có thể cảm giác được rất nhiều thứ, sự dịu dàng, cẩn thận và cả quan tâm của anh đến bản thân mình...
Không biết do đâu, Sở Sở vốn không cảm thấy buồn ngủ, bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, cô nhắm mắt lại lần nữa.
Phương Tử Văn nhìn cô gái bắt đầu tiến vào mộng đẹp trước mắt, lặng lẽ nở nụ cười.
Một đêm bình yên trôi qua, sáng sớm sau khi mọi người đã tập trung lại, Phương Tử Vũ tuyên bố một tin tức khiến tất cả các sinh viên đều kinh ngạc - rằng phi thuyền sẽ đến đây vào giữa trưa.
Anh vừa nói dứt lời, các sinh viên liền hoan hô vang dội, từ cơn động đất đến nạn trùng thú đã mang lại cho bọn họ quá nhiều sợ hãi, cuối cùng bây giờ bọn họ đã có thể rời khỏi nơi đây. Đương nhiên cũng có một số ít sinh viên sau khi trải qua cuộc chiến với trùng thú thì lại sinh ra chút luyến tiếc, chỉ vì lần ngoài ý muốn này, năng lực ứng biến, thích nghi với hoàn cảnh cũng như khả năng chiến đấu của họ được tăng lên nhiều lắm.
Vị trí của hang động bọn họ ở cách bờ bên kia của vách núi đen rất là xa, nếu muốn đi bộ giống như trước đó đại khái sẽ phải đi cỡ ba tiếng, nhưng điều khiển cơ giáp rồi trực tiếp bay qua thì chỉ cần một tiếng mà thôi. Bởi vậy khi Phương Tử Vũ tuyên bố với mọi người quyết định sẽ dùng cơ giáp bay qua bờ bên kia của vách núi, thì mọi người vốn vui nay lại càng vui hơn.
Mỗi một cơ giáp có thể chở thêm một người, nhưng mà sinh viên khoa nấu ăn vốn tương đối ít, nên nói cách khác, hoàn toàn không cần phải lo đến chuyện thiếu cơ giáp để chở.
Một tiếng sau, khi bọn họ điều khiển cơ giáp sang đến bờ bên kia, đi ra khỏi cơ giáp để đến chỗ tập họp liền bị khung cảnh mà mình nhìn thấy làm cho giật mình, cảnh tượng trước mắt vừa bình yên vừa đẹp đẽ, thảm thực vật từng bị hủy hoại bởi cơn động đất nay một lẫn nữa đã mọc lên chồi non, cả một vùng đất hoang vu rộng lớn nay bừng bừng sức sống. Đâu còn nhìn ra thảm cảnh sau cơn địa chấn nữa đâu.
----- Hết chương 49 -----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.