Sống Lại Về Một Nhà

Chương 24



Quan niệm của bà cụ Chu tương đối truyền thống, kiên trì muốn hai người đính hôn trước khi khai giảng vào nhà trọ ở, nếu không ở chung sẽ danh bất chính ngôn bất thuận, Chu Bác Nghị cũng hiếm thấy mà tỏ thẳng thái độ của mình, mong có thể nhanh chóng đính hôn. Tuy những người khác trong nhà họ Chu đều cho rằng mới quen nhau có một tháng đã đính hôn thì tốc độ có phần hơi quá nhanh rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Bác Nghị bày tỏ rõ ràng ý muốn của bản thân kể từ sau khi ra tù đến giờ, bọn họ cũng không dám từ chối, cũng liền theo ý anh mà bắt đầu chuẩn bị lễ đính hôn.

Bởi vì tương lai sau khi kết hôn Hàn Duyệt phải ở nhà họ Chu, nên lễ đính hôn sẽ cử hành ở nhà họ Hàn. Cho nên mặc kệ trong lòng mẹ Hàn có vui lòng hay không, bà ấy đều phải cùng mẹ Chu quyết định việc bố trí của hội trường lễ đính hôn. Huống chi, tuy mẹ Hàn không có yêu thương gì Hàn Duyệt, nhưng chuyện này lại có liên quan đến mặt mũi của nhà họ Hàn và danh dự của bà ta, nên cũng đành làm chung với mẹ Chu, trả một cái giá cao mời mấy nhà thiết kế, tranh thủ thời gian quyết định cho xong việc bố trí hội trường, cùng nhau bàn bạc thực đơn món ăn và loại rượu trên bàn tiệc, phỏng vấn vài người dẫn chương trình khá nổi tiếng trong giới, cuối cùng còn cố nhịn xuống sự chán ghét trong lòng mà cùng nhau chọn mấy bộ lễ phục cho Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt.

Trong lòng bà thực ra luôn có một ít cảm giác chán ghét đối với Hàn Duyệt, chẳng qua Hàn Duyệt trong quá khứ chỉ là một kẻ đáng thương sống nhờ dưới mái nhà bà, cả ngày yên lặng trốn trong phòng không ra ngoài gây chuyện, đối với Hàn Duyệt luôn khúm núm, trong lòng bà cảm thấy cậu vừa đáng thương lại vừa buồn cười, nên cũng có thể trưng một cái dáng vẻ mẹ hiền ra được, để lấy một cái danh tốt là rộng rãi khoan dung.

Nhưng mà khó hiểu là, từ khi mùa hè bắt đầu, chỉ trong một đêm đứa bé trai luôn quỳ rạp dưới chân bà ước ao được nhận một chút yêu thương từ bà kia đã trở nên cứng cỏi hơn, giống như chỉ trong một đêm đã vùng lên từ trong cát bụi, giống như một cây gai đột nhiên trở nên cứng cáp hơn, cắm vào bên trong gia đình bà, làm đau mỗi một kẻ có ý định sỉ nhục hay thương hại cậu như trước kia. Bây giờ lại còn kết hôn với con của một gia đình lớn hơn nhà họ Hàn trước con của bà nữa chứ. Tuy bà luôn dùng việc Chu Bác Nghị từng ở tù và Hàn Duyệt chẳng qua là đi ‘nhặt’ một gã đàn ông không ai thèm để tự an ủi bản thân, nhưng mà trong lòng bà hiểu rõ, có hai người cầm quyền và người thừa kế tương lai của nhà họ Chu chăm sóc, thì Chu Bác Nghị sẽ không mãi ăn không ngồi rồi giống như lúc này đâu, vả lại xem thái độ của cha Chu và mẹ Chu đối với Hàn Duyệt thì tương lai cậu tới nhà họ Chu ở chắc chắc sẽ sống rất tốt.

Lại nhớ tới đứa con gái vừa nghe nói mình muốn đến nhà họ Chu liền quấn quýt đòi đi theo, còn sau khi nghe mẹ Chu muốn đến nhà làm khách thì trong lòng tràn đầy tính toán làm sao lấy lòng mẹ Chu, mẹ Hàn liền cảm thấy trong lòng nghẹn đến mức thở không nổi. Con gái bị mình chiều hư, cả ngày muốn gả cho cậu hai nhà họ Chu làm một bà chủ giàu có, khi nghe thấy Hàn Duyệt sắp đính hôn thì vừa ghen tị Hàn Duyệt nhỏ hơn mình 5 tuổi vậy mà đã có đối tượng kết hôn, lại vừa do dự có cần kéo gần quan hệ với Hàn Duyệt để tiếp cận Chu Bác Hạo hay không. Bất quá Hàn Duyệt cũng không thèm nhận lấy cái sự thân thiết có mục đích riêng bất chợt nảy lên của Hàn Tư Mộng này, khách sáo mà xa lạ từ chối hết thảy yêu cầu của chị ta, chờ đến khi Hàn Tư Mộng tức điên lên không nhịn được mà cãi nhau với cậu, thì không ngừng bắt lấy chỗ đau của Hàn Tư Mộng mà giẫm, làm chị ta tức giận tới mức suýt nữa đã đánh nhau với Hàn Duyệt.

Cái bộ dạng mất hết phẩm giá vì một người đàn ông căn bản không có chút thân quen nào này, khiến mẹ Hàn càng thấy hối hận với sự nuông chiều lúc trước của mình hơn, rốt cuộc cũng quyết tâm cứng rắn hơn với con gái, đem cô nàng đưa tới nhà mẹ đẻ của mình nhờ mẹ giúp đỡ trông chừng, lại tìm một ít sách về tính độc lập và lòng tự tôn tự trọng của phụ nữ cho cô nàng xem, còn bắt cô nàng phải viết cảm nhận mấy chục nghìn chữ nữa, chỉ mong là bây giờ mất bò mới lo làm chuồng vẫn còn kịp.

Lễ đính hôn được quyết định ngay trước khai giảng hai ngày, hầu như đã mời hết tất cả mọi người của các gia đình trong xã hội thượng lưu đến.

Từ khi bắt đầu chuẩn bị lễ đính hôn thì Chu Bác Nghị chưa từng gặp riêng Hàn Duyệt. Tuy bây giờ đã là xã hội hiện đại tự do yêu đương rồi, nhưng dù sao một khi có liên quan đến nghi lễ quan trọng thì phải dựa theo quy định cũ của truyền thống, trước lễ đính hôn, ở dưới tình huống khi không có bà mối, cũng chính là mợ của Chu Bác Nghị đi cùng, thì hai người không được gặp riêng nhau. Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị cũng không có quen với việc hẹn hò mà có người ngoài ở bên cạnh, lại cho rằng chẳng qua cũng chỉ mấy ngày mà thôi, nên bèn chịu đựng không đi hẹn hò nữa mà mỗi ngày đều ở trong nhà nói chuyện qua webcam. Webcam cũng chả có làm gì khác cả, chẳng qua là đem camera mở lên rồi tự ai làm việc nấy, bất quá thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đối phương trong màn hình, nhìn nhau cười, đó là vô cùng ấm áp rồi.

Tới ngày lễ đính hôn, người đưa lễ của nhà họ Chu tổng cộng sáu người, chính là bốn người nhà họ Chu, còn có một bà mối và một bậc cha chú của nhà họ Chu nữa, lái sáu chiếc xe cưới chạy về hướng nhà họ Hàn. Vốn bà cụ Chu cũng muốn tham gia, nhưng bởi vì lý do sức khỏe nên đành bỏ qua. Ngay khi đến cổng lớn nhà họ Hàn, người nhà họ Chu đốt một dây pháo ở trước cổng nhà họ Hàn trước, rồi sau đó người nhà họ Hàn cũng đốt một dây pháo để chào đón.

Xe chạy tới cửa của biệt thự nhà họ Hàn, Chu Bác Nghị mặc một bộ tây trang đen trước ngực có đính một đóa hoa hồng xuống xe, trong tay bưng mâm đặt táo và quýt tượng trưng cho bình an và đại cát đại lợi mời mở cửa. cậu lớn nhà họ Hàn – Hàn Tư Triết tự mình mở cửa cho anh, lại bưng một chậu nước mời anh rửa tay. Sau khi rửa tay xong Chu Bác Nghị lấy một bao lì xì ra đưa cho Hàn Tư Triết, trong miệng nói: “Cám ơn anh hai”.

Sau khi vào cửa những vị khách có mặt đều vỗ tay nghênh đón, còn bà mối thì mang giỏ lễ đem tiền mừng; nến đỏ; lá khoai môn tượng trưng cho con cháu đầy đàn; khóa trường mệnh tượng trưng cho sống lâu trăm tuổi; cọ thư pháp tượng trưng cho công thành danh toại; than đá tượng trưng cho sự nồng nàn và lúa mạch tượng trưng cho cuộc sống đầy đủ giao cho cha Hàn mẹ Hàn nạp chinh. *(nghi thức đưa sính lễ)

Sau đó, Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị cùng với cha mẹ hai bên tiến hành nghi lễ tế tổ ở từ đường phía sau nhà họ Hàn. Người nhà họ Hàn chuẩn bị đồ lễ gồm gia cầm gà vịt, nến thơm, pháo lễ, bánh hỉ và kẹo bốn màu các thứ vân vân… trên bàn thờ để cúng, cha Hàn thì báo cho tổ tiên là chuyện cưới hỏi đã được quyết định rồi, xin tổ tiên phù hộ cho cuộc hôn nhân được thuận lợi, hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn.

Sau khi tế tổ xong, bà mối dắt Hàn Duyệt đi vào trong phòng khách nơi cử hành nghi lễ đính hôn, ngồi trên ghế cao chân, đạp chân lên cái ghế nhỏ, tiến hành nghi lễ trao nhẫn với Chu Bác Nghị.

Khác với bộ tây trang màu đen của Chu Bác Nghị, hôm nay Hàn Duyệt mặc chính là một bộ lễ phục nam màu đỏ thẫm kiểu Trung Quốc. Bởi vì là lễ đính hôn theo kiểu Trung nên nếu mặc tây trang màu trắng sẽ là điềm xấu, màu đen thì đụng với màu của Chu Bác Nghị, tây trang màu đỏ thì thực sự là rất khó xem, cho nên mới mặc kiểu áo dài thời Đường của Trung Quốc.

Áo dài trong hôn lễ của nam bình thường đều là màu đỏ thẫm, như vậy sẽ thêm phần mạnh mẽ chín chắn, nhưng mà Chu Bác Nghị lại có ý đồ riêng mà cố tình đem bộ lễ phục này đặt thành màu đỏ tươi, cái áo ngắn trên người là hoa hồng đỏ trên nền đen, có thêu hoa văn uyên ương đùa giỡn bên hoa sen.

Hàn Duyệt da trắng, mặt mày vốn đã thiên về hướng nữ tính, lại là một thiếu niên vừa mới trưởng thành chưa phân rõ được giới tính nữa, một thân áo dài màu đỏ tươi in vào mắt không ngờ đem cậu tôn lên cực kỳ quyến rũ mê người. Chu Bác Nghị nhìn vào Hàn Duyệt đang ngồi trên ghế cao chờ trao nhẫn với mình, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô ran, hai luồng hơi nóng vọt lên, một luồng vọt tới trong đầu còn một luồng khác thì phóng xuống phía dưới.

Lần đầu tiên anh cảm thấy Hàn Duyệt quá nhỏ tuổi, nói cách khác bây giờ là đã có thể kết hôn rồi, đâu cần phải đau khổ chịu đựng bốn năm, chờ đến khi 22 tuổi đủ tuổi kết hôn hợp pháp cơ chứ.

Trên nhẫn đính hôn bằng kim cương có cột dây đỏ tượng trưng cho vĩnh kết đồng tâm. Chu Bác Nghị nâng tay Hàn Duyệt lên từ từ đem nhẫn đeo vào ngón giữa tay cậu, trước khi buông tay ra thì lén lút nhéo nhẹ vào lòng bàn tay Hàn Duyệt, khẽ nói: “Bà xã”.

Hàn Duyệt chợt đỏ mặt lên, đợi đến khi tới cậu đeo nhẫn cho Chu Bác Nghị, cũng học theo dáng vẻ của anh mà nhéo vào lòng bàn tay anh, nói: “Bà xã ngoan”.

Chu Bác Nghị mỉm cười ‘ừ’ một tiếng, không có chút khó chịu nào, ngược lại Hàn Duyệt nghe thấy mà bực tức một hồi, lại nhéo mạnh vào ngón giữa anh một cái mới buông ra. Chu Bác Nghị không cảm thấy đau gì cả, ở trong mắt anh hành động của Hàn Duyệt giống như là một chú mèo đang xù lông dùng móng vuốt nhỏ cào người ta vậy đó, càng nhìn càng đáng yêu. Nếu không phải có người ngoài ở đây, anh thực sự rất muốn đem cậu trai thuộc về mình này ôm vào lòng ra sức hôn một trận thì tốt quá.

Sau khi trao nhẫn xong, mẹ Chu đeo vòng vàng vào tay Hàn Duyệt. Đây vốn là quà gặp mặt mà mẹ chồng tương lai chuẩn bị cho con dâu, bởi vì cả hai bên đính hôn đều là nam, quy trình này lại không thể bỏ, cho nên sau đó mẹ Hàn cũng đeo vòng vàng vào cho Chu Bác Nghị.

Tiếp theo, Hàn Duyệt được mẹ Hàn dẫn theo bưng trà lễ mời trà từng người trong sáu người đi đưa lễ của nhà họ Chu, ly cuối cùng thì dâng cho Chu Bác Nghị. Chu Bác Nghị nâng ly trà lên, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào Hàn Duyệt vừa chầm chậm uống trà lễ, những vị khách trong sảnh nhìn thấy lại bắt đầu vỗ tay ầm ĩ.

Dâng trà xong nhà trai đem tiền lì xì đặt lên dưới bệ ly trà, sau khi làm xong mấy việc này chính là nghi thức trả lễ cuối cùng. Hàn Duyệt đem sáu bộ quần áo đã chuẩn bị trước giao cho cha Chu và mẹ Chu, sau đó bà mối chắn tầm mắt của mọi người lén lút đem hai quả nhãn nhét vào miệng Hàn Duyệt, tỏ ý tương lai trong mắt Chu Bác Nghị chỉ có một mình Hàn Duyệt mà thôi. Nghi thức này phải tiến hành lén lút mới được, bất quá tất cả mọi người đều biết là có chuyện gì, đều che miệng cười lén nhìn Hàn Duyệt đưa lưng về phía mọi người cố gắng ăn nhãn.

Chu Bác Nghị thì đường hoàng nhìn, đợi đến khi Hàn Duyệt nhả hột nhãn ra thì giành trước bà mối đưa tay để ở bên miệng Hàn Duyệt đỡ lấy hột nhãn mà cậu vừa mới nhả, để ở trước mặt kiểm tra một lát rồi đem một hột trong đó đưa trở lại, nói: “Còn một ít chưa xong này”.

Toàn bộ khách trong sảnh đều cười rộ lên. Hàn Duyệt đỏ mặt định lấy hột nhãn từ trong tay anh qua nhưng mà Chu Bác Nghị kiên trì muốn tự tay đút cho cậu, cậu cũng chỉ có thể há miệng để cho Chu Bác Nghị đem hột nhãn bỏ vào trong miệng mình, suýt nữa đã cắn trúng ngón tay của đối phương rồi.

Chu Bác Nghị cố ý đem ngón tay cầm hột nhãn đưa đến miệng Hàn Duyệt, nhìn thấy Hàn Duyệt bối rối cắn hột nhãn, răng đụng tới ngón tay mình, cảm giác ẩm ướt từ nơi đó vọt thẳng tới đáy lòng, lại cảm thấy nửa người dưới căng chặt, nhìn vào môi của Hàn Duyệt, không khỏi nuốt nhanh một cái.

Nghi lễ đính hôn tiến hành đến đây xem như đã xong, người nhà họ Hàn đang đốt pháo trong sân tỏ ý chúc mừng. Tiếp theo chính là tiệc mừng của lễ đính hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.