Sống Lại Về Một Nhà

Chương 30



Sau khi Hàn Duyệt thay một bộ đồ bình thường lại không quá thất lễ để đi ăn cơm thì đi xuống lầu, không đến hai phút xe mà mẹ Chu sai đến đón cậu đã đến Tú Giang Viên, đưa Hàn Duyệt chở đến một quán cơm món Quảng Đông ở cùng một con phố với Tinh Hạo. Chu Bác Nghị đã đợi sẵn ở cửa tự mình đón Hàn Duyệt đi đến phòng ăn.

Trên đường Hàn Duyệt kéo tay của Chu Bác Nghị, nhỏ giọng hỏi anh trên bàn cơm có những ai.

“Không có ai quan trọng” Chu Bác Nghị cho ra một lời tóm gọn đa nghĩa, Hàn Duyệt không hài lòng giật tay anh một cái, anh liền đưa ra một lời giải thích rõ ràng hơn, “Mẹ định để anh trong lúc làm thực tập sinh thì nhận một vai phụ của một bộ phim thần tượng đơn giản một chút, tích cóp từng chút nhân khí trước đã. Cho nên lần này cùng nhau ăn cơm chính là đạo diễn và diễn viên chính với biên kịch của bộ phim thần tượng đó. À đúng rồi, mẹ còn cố tình mời Mạc Tu Kiệt tham gia vào bộ phim thần tượng này nữa”.

“Mạc Tu Kiệt? Đóng phim thần tượng?” Hàn Duyệt không nhịn được mà chen miệng vào nói, “Ảnh đế đều tham gia, xem ra bộ phim truyền hình này cũng khá là có trình độ đó chứ”.

“Điều đó cũng không đúng lắm” Chu Bác Nghị cười cười, “Tuy vai của anh chẳng qua là một vai phụ, mục đích cũng chỉ là tích cóp một chút nhân khí, nhưng tốt nhất cũng nên thông qua diễn bộ phim truyền hình này ít nhiều cũng đạt được một ít thu hoạch và tiến bộ. Cho nên mẹ đặt biệt mời Mạc Tu Kiệt tham gia diễn chính là có ý để anh ta làm thầy của anh, nhân tiện nâng cao giá trị và ý tưởng của cả bộ phim. Đến đây, đi bên này, phòng ăn ở bên kia”.

Hàn Duyệt thấy không được vài mét sẽ đến phòng ăn, câu hỏi trong lòng lại có chút khó nhịn được liền giữ chặt Chu Bác Nghị dừng lại, nói nhỏ: “Thế Mạc Tu Kiệt đồng ý không? Nói thật, mấy bộ phim thần tượng trong nước hiện nay khá là rác rưởi, chỉ có thể lừa mấy cô gái thôi, từ trước đến giờ chỉ có người vừa mới ra mắt và mấy ngôi sao hạng 2, 3 hoặc là nghệ sĩ hết thời mới có thể chọn cái loại đề tài này, kêu một ảnh đế như Mạc Tu Kiệt vậy tham gia diễn xuất, đến lúc đó anh ta có thể hay không…”

“Em cứ yên tâm đi” Chu Bác Nghị nhìn trái phải không ai cúi đầu cắn cắn môi Hàn Duyệt, “Mẹ kêu anh ta đến làm thầy anh tất nhiên cho anh ta chỗ tốt khác rồi. Vả lại bây giờ đã tìm biên kịch khác đến chỉnh sửa kịch bản một lần nữa, nâng cao trình độ của bộ phim thần tượng này từ căn bản, cho nên đối với Mạc Tu Kiệt mà nói nhận bộ phim thần tượng này không có ảnh hưởng gì tới thanh danh và tiền đồ của anh ta cả, trái lại có thể moi được nhiều hơn từ chỗ của mẹ anh nữa”.

Hàn Duyệt thở phào một cái, giương mắt nhìn Chu Bác Nghị cong khóe mắt lên cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Đi thôi”.

Dáng vẻ hơi quệt miệng thở phào của cậu nhóc làm trong lòng Chu Bác Nghị thấy nóng rần, anh đưa tay đặt ở trên bờ eo của Hàn Duyệt nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, khom người xuống áp sát vào môi của cậu nhóc nói: “Nhà văn lớn, đến tối em cũng giúp anh sửa lại kịch bản nhé, được không?”.

“Em cũng không phải nhà văn lớn mắc gì phải giúp anh chứ”. Hàn Duyệt né ra sau, Chu Bác Nghị lập tức lại sát qua, Hàn Duyệt bị cái dáng vẻ vô lại này của anh chọc tới mức bật cười, nói, “Đừng quậy nữa, mau đi vào nhanh thôi, bác gái chắc chờ sốt ruột rồi”.

“Cả một buổi sáng không có gặp em anh còn sốt ruột hơn đó”. Nói xong Chu Bác Nghị mở cửa một phòng ăn phía sau ra, nửa ôm Hàn Duyệt chui vào, sau khi đóng cửa lại lập tức đem cậu nhóc áp vào tường cúi đầu hôn lên.

Mạch máu trên môi nhỏ lại nhiều, bị ép rất nhanh thì sẽ sưng lên, tuy Chu Bác Nghị không ngại người ta biết bọn họ đã thân mật nhưng lại rất phản cảm với ánh mắt đánh giá của người khác, cho nên không có chà đạp môi của Hàn Duyệt quá mức mà chỉ dụ cậu nhóc há miệng ngậm lấy lưỡi cậu vừa mút vừa cắn, khiến Hàn Duyệt có một loại cảm giác đầu lưỡi sắp bị ăn mất vậy.

Hai người ở trong phòng ăn trống ‘xơi’ nước miếng của đối phương một hồi, nhưng Chu Bác Nghị cảm thấy lửa của bản thân không những không có dịu đi mà ngược lại còn bốc mạnh hơn nữa, động tác vuốt ve Hàn Duyệt cũng càng ngày càng thô bạo hơn. Nhìn thấy lại sắp cướp cò, Chu Bác Nghị góp nhặt lại từng tia lý trí cuối cùng khẽ đẩy Hàn Duyệt đã hoàn toàn mềm nhũn ngã vào trên người mình ra, thấy trên cổ và cằm của cậu đều ướt đẫm, tất cả đều là nước miếng do vừa rồi chưa kịp nuốt tràn ra, lửa tình trong lòng vừa mới có chút kiềm chế xuống đùng cái đốt càng mạnh hơn, động tác thô lỗ đem Hàn Duyệt ôm mạnh lên vùi đầu lau đi chiếc cằm và cái cổ ướt đẫm cho cậu.

Chờ sau khi hai người đều bình tĩnh lại mới lần nữa sửa soạn lại bên ngoài rồi rời khỏi phòng ăn. Vừa mở cửa thì nhìn thấy một người trẻ tuổi nhìn qua trông khá quen ngay trên hành lang. Người nọ vốn đang đi về phía bên kia hành lang, sau khi nghe thấy phía sau có âm thanh liền quay đầu lại nhìn lướt qua theo phản xạ, lại thấy được Chu Bác Nghị, vội vàng đứng lại vừa quay trở lại vừa nói: “Cậu ba, tổng quản lý đang tìm cậu đấy”.

Chu Bác Nghị gật gật đầu, nghiêng đầu nói với Hàn Duyệt: “Còn nhớ cậu ta chứ? Khi lần đầu tiên em đến Tinh Hạo cậu ta đúng lúc đi chung một thang máy với chúng ta đó”.

Hàn Duyệt đang sửa cổ áo của mình, nghe thấy lời giới thiệu của Chu Bác Nghị ngẫm lại một hồi thì sực nhớ ra, gật đầu: “Có chút ấn tượng”.

Người nọ nghe thấy Hàn Duyệt nói thế vội bước nhanh lại, hơi hơi khom người vươn tay nói: “Không ngờ cậu Hàn thế mà có thể nhớ rõ tôi, thật sự là vinh hạnh quá. Tôi tên là Kiều Tranh, bây giờ thuộc nhóm nhạc nam Marvelous, may mắn được tổng quản lý chọn tham gia vào bộ phim thần tượng mà tương lai cậu ba sẽ diễn kia”.

“Xin chào” Hàn Duyệt có chút không quen mà vươn tay bắt tay của Kiều Tranh, tuy Kiều Tranh nhìn qua có chút niềm nở quá độ nhưng lại cực kỳ biết quan sát, chỉ dám cầm hờ tay của Hàn Duyệt vả lại gần như là chưa đến một giây liền buông ra ngay.

Kiều Tranh lại chuyển về phía Chu Bác Nghị hỏi: “Cậu ba, cậu muốn tôi đi vào chung với cậu hay là….”

“Vào chung đi” vẻ mặt Chu Bác Nghị thờ ơ nói, lại nghiêng đầu nhìn Hàn Duyệt lấy ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt tóc cậu xong liền dắt cậu và Kiều Tranh cùng nhau vào phòng ăn.

Trong phòng ăn, mẹ Chu ngồi ở vị trí đối diện cửa phòng ăn, thấy Chu Bác Nghị đón một người liền biến mất cả buổi dắt Hàn Duyệt đi đến, bà mắt sắc chỉ liếc sơ qua một cái thì lập tức biết vừa rồi bọn họ làm gì ngay, hé miệng cười cũng không có hỏi hai người đi đâu làm gì, chỉ nhiệt tình tiếp đón Hàn Duyệt ngồi xuống rồi kêu người phục vụ ở bên cạnh dọn món ăn lên. Không đến một phút người phục vụ liền bưng mâm lên.

Nói trắng ra Hàn Duyệt chính là tới đây ăn chực cơm, vả lại trên bàn cơm ngoại trừ mẹ Chu và Mạc Tu Kiệt, nói từ thân phận thì không phải nhân vật cấp quan trọng gì, lấy thân phận vị hôn phu của Chu Bác Nghị của cậu không cần phải phiền phức làm quen. Vì thế, sau khi mẹ Chu giới thiệu sơ qua mọi người trên bàn cơm xong thì đụng đũa đầu tiên ra hiệu ăn cơm, Hàn Duyệt đã đem lực chú ý của bản thân đều dồn hết lên trên đồ ăn. Cậu quả thật có hơi đói bụng, vả lại Chu Bác Nghị còn không ngừng gắp những món cậu không gắp tới cho cậu, vì thế rất nhanh phần lớn thức ăn trong hai mâm thức ăn lớn trang trí đẹp đẽ kia đều vào bụng Hàn Duyệt cả.

Mẹ Chu đang trò chuyện với đạo diễn và hai vị biên kịch, mấy diễn viên đi theo khác vừa không nói chen vào được lại không dám đụng đũa, cả trên mâm cơm chỉ có bên Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị là ăn đến vui vẻ.

Trên bàn cơm có hai nữ diễn viên trẻ đều còn chưa tới 20 tuổi, ngay từ đầu còn có thể tập trung nghe mẹ Chu nói chuyện, nhưng chưa được vài phút lực chú ý đã bị Hàn Duyệt thu hút mất. Các cô ấy phải giữ dáng, mỗi ngày chỉ có thể ăn rau cải luộc lại còn không bỏ muối, lại thêm mấy loại huấn luyện cơ thể cường độ cao nữa cho nên lúc nào cũng luôn bị dồn trong trạng thái cực kỳ đói khát, thậm chí còn bị đói đến mức nửa đêm ôm nhau khóc. Bây giờ thức ăn đặt trước mặt không thể đụng mà còn có người ở trước mặt các cô ấy ăn thả cửa như vậy, ánh mắt liền hơi không kiềm được mà lướt về phía Hàn Duyệt bên kia, nước bọt trong miệng cũng bắt đầu điên cuồng tứa ra.

Một thành viên của nhóm nhạc nam Marvelous ngồi ở bên cạnh một nữ diễn viên trong đó, thấy hành vi nhìn lén của cô ấy quá rõ ràng liền dùng tay huých nhẹ cô ấy một cái bảo cô ấy kiềm chế chút. Nữ diễn viên giống như vừa bừng tỉnh từ trong mơ, cười biết ơn với cậu ta, vội vã làm ra vẻ hết sức tập trung nhìn mẹ Chu và đạo diễn vẫn còn đang trò chuyện.

Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng rì rầm do bao tử mấp máy vang lên rõ ràng trong phòng ăn, tất cả mọi người trong phòng ăn nghe thấy rất rõ, ngay cả mẹ Chu cũng ngẩng đầu ngừng nói chuyện.

Mọi người trên bàn cơm khựng lại vài giây, cô nữ diễn viên kia nhanh chóng đứng lên, sắc mặt cô ấy tái nhợt, mắt đỏ ửng, cả người đều đang run rẩy: “Tổng… Tổng quản lý…. rất xin lỗi…”

Mẹ Chu ngạc nhiên nhìn cô ấy, sau một giây đồng hồ thì xì một tiếng bật cười. Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt cũng cười theo, những người khác trên bàn cơm thấy dáng vẻ bà chủ lớn cũng không để ý mà trái lại còn bị chọc rất vui vẻ thì cũng vội vã cười ha ha theo. Không khí ngay lập tức dịu xuống.

“Trái lại là tôi sơ ý, ăn cơm ăn cơm, xem đem mấy đứa nhỏ đói thành bộ dạng gì đây”. Mẹ Chu cười đưa tay gắp một đũa thức ăn, sau khi nếm còn nói thêm, “Tôi từng nghe Ethan bên bộ phận giao tiếp nói món Quảng Đông của tiệm ăn này làm rất có nghề, đã sớm muốn tới nếm thử rồi. Xem ra nói không sai. Phải biết rằng hương vị của món ăn làm có vừa vặn hay không thì từ thức ăn nguội là có thể nhận ra được ngay”.

Thấy mấy nghệ nhân bên bàn cơm vẫn là bộ dạng không dám đụng đũa thì giọng điệu cười nhẹ nói: “Nào nào, hôm nay các cô cậu đều ăn nhiều hơn chút đi, tôi cũng là đi lên từ con đường này của các cô cậu, biết các cô cậu bình thường đều ăn không đủ no nhưng thỉnh thoảng ăn một ít cho đã cũng không phải chuyện lớn gì, sống trên đời có hai chữ ăn – uống, ăn ngon mà cũng không thể ăn thế thì đời người chẳng phải rất u ám rồi ư. Yên tâm đi, sẽ không nói cho chủ của các cô cậu đâu”.

Mọi người thấy mẹ Chu cũng đã nói tới nước này, vội vàng cầm lấy đũa vài cái liền đem đồ ăn trên mâm đều cướp sạch, người phục vụ vội vàng bưng món ăn nóng và canh lên. Canh là món canh bắp hầm xương mà trong điện thoại Hàn Duyệt đã chỉ đích danh, mỗi người một chén nhỏ. Chu Bác Nghị thấy Hàn Duyệt xem ra có vẻ chưa đã miệng liền lấy chén canh của mình để đến trước mặt cậu, Hàn Duyệt cũng không khách sáo vét sạch sẽ bắp, canh cũng uống hơn phân nửa chỉ còn lại có mấy khúc xương cốt không có hứng thú lắm, Chu Bác Nghị là động vật ăn thịt bèn thay cậu đem mấy khúc xương cốt trong hai chén canh đều chén sạch. Hàn Duyệt cảm thấy có chút xấu hổ nhỏ giọng kêu anh gọi cái khác, vừa dứt lời vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mẹ Chu ở đối diện bàn cười đầy ẩn ý nhìn bọn họ, cảm thấy trên mặt nóng bừng vội vàng vùi đầu tiếp tục gặm bắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.