Dàn ý của Hàn Duyệt chỉ là linh cảm sáng tác thoáng qua tức thời, đặc điểm lớn nhất là mới mẻ, vả lại trải qua sự trui rèn của ba triệu chữ tiểu thuyết và ba mươi năm trải đời, khi vừa xem dàn ý làm người ta cảm giác lo-gic xem như trôi chảy, cốt chuyện cũng tương đối hoàn chỉnh.
Nhưng mà chờ đến khi xem lại lần hai sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Những thứ viết ra trong một buổi tối vẫn là có hơi thô sơ, rất nhiều chỗ nhìn sơ qua thì dễ hiểu nhưng xem lại liền cảm thấy hơi có phần gượng gạo, còn có vài tình tiết xung đột lẫn nhau, có vẻ có chút cũ kỹ và máy móc.
Ba vị đạo diễn và biên kịch đều là bậc đàn anh đã làm công việc này ít nhất hai mươi năm rồi, tuy bọn họ cũng quay không ít tác phẩm thiếu tiếng tăm và đầy lời phê bình xấu, nhưng điều đó chẳng qua là thể hiện ra dưới hình thức thương mại, việc làm bất đắc dĩ vì nuôi gia đình sống qua ngày mà thôi, có lẽ năng lực của bọn họ vẫn có sự chênh lệch rất lớn so với các đạo diễn nổi tiếng nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ không có khả năng giám định hay thưởng thức tác phẩm, ít nhất chỉ bảo một bộ phim thần tượng thì năng lực của bọn họ đã quá thừa rồi.
Tuy lòng dạ mẹ Chu sâu đậm, phong cách làm việc hay thay đổi người khác khó mà nắm lấy, là người nham hiểm nổi danh trên thương trường, nhưng trên công việc cũng là phong cách cứng rắn nói một không hai, rất ít nói quanh co với cấp dưới, ghét nhất là cấp dưới tốn thời gian vào việc suy đoán suy nghĩ của bà. Bà bảo họ làm gì bọn họ sẽ đi làm cái đó. Từng có người tự cho mình thông minh muốn nhìn ra một hàm ý khác từ trong mệnh lệnh của mẹ Chu để nịnh bợ lấy lòng mẹ Chu. Cuối cùng cậu ta cũng quả thật đoán được suy nghĩ của mẹ Chu, nhưng chẳng những không có khiến mẹ Chu đối xử đắc biệt với cậu ta mà trái lại còn bị bắt lỗi rồi đuổi thẳng, không còn ngày để trở mình nữa. Tinh Hạo gần như được xem là xí nghiệp tư nhân toàn quyền của cha Chu và mẹ Chu cùng mở, bên trong rất ít tranh chấp cho nên không cần kết bè kéo cánh tranh quyền đoạt lợi, nhân viên công ty dùng ít suy nghĩ trong quan hệ giao tế thì có thể dồn càng nhiều tinh lực hơn vào công việc.
Cho nên mẹ Chu kêu bọn họ phân tích khách quan dàn ý mới một chút, chỉ ra chỗ viết không tốt, dạy bảo Hàn Duyệt thì chính là ý trên mặt chữ, tuy mọi người cảm giác rất khó xử sợ làm mích lòng một cậu ấm nhà giàu tới lúc đó bị người ta bắt rồi tính sổ, nhưng lời của bà chủ lớn đã nói đến mức này rồi bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì nói mà thôi. Có vị biên kịch xui xẻo vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ nhầm vào vó ngựa kia làm gương, bọn họ cũng không dám qua loa cho có hay là vì chừa mặt mũi cho Hàn Duyệt mà lằng nhằng ở trên mấy chi tiết hời hợt không đáng kể, mà là nghiêm túc chỉ ra từng cái từng cái lỗi chết người.
Chẳng qua ngay cả như thế khi vào lúc vừa mới bắt đầu ba vị đạo diễn và biên kịch vẫn kiềm chế không dám nói nặng, mỗi một câu đều đắn đo đủ kiểu trong bụng rồi mới dám nói ra. Cuối cùng là mẹ Chu không muốn nhìn cái bộ dạng rụt rè lo sợ, dò trước đoán sau của bọn họ nữa liền lựa một vấn đề về lo-gíc lớn nhất trong dàn ý ra, nói thẳng, dứt khoát, đánh trúng yếu điểm, nói đến mức mặt Hàn Duyệt đỏ rực.
Ba người thấy cậu thiếu gia nhà họ Hàn này tuy bị mẹ Chu phê bình không chút nể nang khiến đỏ bừng cả mặt nhưng không có một chút không vừa ý hay không nhịn được, cũng không có chút nào không phục hay là ấm ức gì, cần giảng giải thì nghiêm túc giảng giải quả thật là lỗi của mình cũng không hề ngụy biện, cực kỳ khiêm tốn nhận hết tất cả lời phê bình lại còn nghiêm túc ghi chép lại thì cũng nghĩ thoáng ra một chút, không còn khúc mắc về thái độ cư xử với Hàn Duyệt nữa mà bắt đầu nghiêm túc chỉ dạy.
Mẹ Chu thấy bọn họ từ từ đi vào trạng thái thì trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc của mình. Hàn Duyệt cũng không vì mẹ Chu đi khỏi mà có thái độ cư xử khác với đạo diễn và biên kịch, ba người thấy thế thì trong lòng không thể không so sánh cậu với một số nghệ sĩ mới gia nhập công ty.
Mấy nghệ sĩ mới vào này ỷ vào mình có chút tài năng liền xem thường đám đàn anh bọn họ suốt mấy mươi năm cũng chưa đạt được thành quả lớn gì, tuy e ngại mình là đàn em không thể để lại nhược điểm kiêu căng ngạo mạn thiếu tôn trọng đối với bậc đàn anh được, nhưng nếu trong lòng thật sự có xem thường đối phương thì trên thái độ khi đối mặt với bậc đàn anh ít nhiều gì cũng có vẻ có chút thiếu lễ độ, cũng không muốn nhờ đối phương chỉ dạy. Công ty an bài người mới tiếp xúc với những người như bọn họ trước, tham gia diễn xuất phim điện ảnh và truyền hình bọn họ chế tác, để họ hợp tác với mấy nghệ sĩ không mấy nổi tiếng thậm chí vẫn luôn không có chút tiếng tăm gì này thật ra là có lý do cả, đó tương đương với ý giáo viên dạy bảo cho học trò thôi.
Giới giải trí tuy rằng xem như lĩnh vực nửa nghệ thuật nhưng mà chỉ là nửa thôi, so với diễn xuất ca hát còn nhiều thứ xen lẫn bên trong nhiều lắm. Tuy đám người bọn họ này không có thành tích lớn gì nhưng dù sao cũng đã lăn lộn mấy mươi năm trong giới giải trí, dư sức dẫn dắt nghệ sĩ mới. Chỉ tiếc là có một số người không nhận rõ thân phận của mình, vừa mới thoát khỏi thân phận thực tập sinh trở thành nghệ sĩ thì cho rằng mình đã hết khổ, mỗi ngày mơ cao ước xa muốn móc nối quan hệ với mấy minh tinh và đạo diễn lớn sau đó được người ta nhận ra tài năng của mình rồi một bước lên trời.
Còn cậu chủ nhà họ Hàn này tuy là con cháu nhà giàu có nhưng không có vì thân phận của mình mà xem thường họ một chút nào cả, thái độ khiêm tốn chân thành, là một người bằng lòng nghe lời chỉ dạy.
Một buổi chiều trôi qua, dưới sự thảo luận dần dần kịch kiệt của bốn người dàn ý mới bị cắt đi tới một phần năm tình tiết không thích hợp chế tác thành phim truyền hình, lại sửa chữa một phần ba nội dung kịch bản trên diện rộng để chúng nó hợp lý hơn, đồng thời phù hợp với yêu cầu của đại chúng về tác phẩm phim truyền hình và điện ảnh hơn.
Đối với mấy tình tiết bị cắt bỏ đáng thương này Hàn Duyệt cũng không có tiếc mà chỉ cảm thấy bản thân nhận được rất nhiều lợi ích. Cậu bây giờ đã biết thì ra viết kịch bản phim và viết tiểu thuyết vẫn là khác nhau nhiều lắm, với lại nhu cầu của người xem đối với tiểu thuyết internet và phim truyền hình điện ảnh cũng có xu hướng khác biệt. Tuy dàn ý cậu viết bị sửa hơn phân nửa nhưng cậu lại không hề cảm thấy chán nản. Trước kia cậu chưa từng tiếp xúc qua việc sáng tác kịch bản phim, lần đầu viết sáng ý có thể được người ta chấp nhận và có một nửa nội dung được người ta chọn dùng thì loại thành tích đó đã không tệ rồi. Hàn Duyệt rất có hiểu biết về bản thân mình.
Bài báo cáo phân tích nhân vật thứ hai Chu Bác Nghị viết đã giao cho mẹ Chu trước bữa cơm chiều. Sau khi mẹ Chu nhận được bài báo cáo cũng không có vội xem, lặng lẽ bỏ vào trong ngăn kéo rồi đề nghị mọi người tan tầm đi ăn cơm chiều.
Dù sao cũng là đối mặt với con trai ruột của mình, cho dù mẹ Chu là nữ cường nhân ý chí sắt đá như thế cũng không cách nào đối xử nghiêm khắc với con mình giống như đối xử với những nghệ sĩ khác được. Nếu là đối mặt với những nghệ sĩ bình thường khác, cho dù bản thân mẹ Chu bây giờ không muốn xem cũng sẽ giao cho người khác xử lý, sử dụng trọn khoảng thời gian buổi tối kêu đối phương giao lên tiếp phần thứ ba, tóm lại chính là không hề buông thả. Nhưng khi nghệ sĩ này biến thành con trai mình mẹ Chu sẽ thương cho anh vất vả cả ngày, cơm trưa cũng ăn không yên, không chừng đêm qua còn nhịn đêm hôm nay đương nhiên phải nghỉ ngơi cho thật tốt, còn chuyện báo cáo thì để ngày mai nói sau.
“Hôm nay về nhà ở một đêm được không?” Ở trong thang máy mẹ Chu nắm tay con trai nói, “Đêm qua thức tới mấy giờ? Lúc trưa tới mắt cũng sưng cả, sắc mặt cũng không tốt. Hôm nay trở về nhà ăn cơm chiều đi, mẹ bảo phòng bếp nấu cho con chút canh an thần, buổi tối đi ngủ sớm một chút”.
Chu Bác Nghị cúi đầu liếc nhìn Hàn Duyệt ở bên cạnh, nói: “Dạ được. Nhưng con không phải là người cực nhất đâu, Tiểu Duyệt đêm qua đã thức đến hơn ba giờ sáng còn con thì trái lại không chịu nổi, hơn mười hai giờ đã ngủ rồi. Sắc mặt không tốt chẳng qua là do hôm nay thức dậy quá sớm thôi”.
Hàn Duyệt không nhịn được liếc mắt nhìn Chu Bác Nghị, bỗng nhiên rất muốn hôn anh một cái, nếu không phải mẹ Chu đang ở bên cạnh thì rất có thể là cậu đã nhào lên rồi đấy.
“Biết rồi, cực cho Tiểu Duyệt” mẹ Chu xoay về phía Hàn Duyệt, duỗi tay xoa xoa mặt cậu rồi nói với Chu Bác Nghị, “Biết con thương Tiểu Duyệt, yên tâm đi canh an thần không có thiếu phần thằng bé đâu”. Lại nói, “Thanh niên cùng đừng ỷ lại mình còn trẻ liền thức đêm, thức hư thân thể, bây giờ còn chưa thể hiện ra nhưng không cần chờ mấy con già đâu, vào lúc ba mươi tuổi sẽ cho mấy con biết việc tổn hao sức khỏe của mình vào lúc hai mươi tuổi sẽ có hậu quả gì ngay. Ngày hôm qua cũng là mẹ nói thiếu một câu, bài báo cáo kia nếu viết không xong thì viết không xong, không cần thế nào cũng phải giao vào hôm nay, thân thể quan trọng nhất…..”
Hai người dọn tới Tú Giang Viên thực ra còn chưa tới một tuần, Chu Bác Nghị chẳng qua mới dời ra ngoài ở mấy ngày mà thôi, Hàn Duyệt thì bởi vì trước đó phải tuân thủ quy định trước khi đính hôn không thể gặp riêng nên cũng đã có hơn nửa tháng không đến nhà họ Chu, nhưng giờ trở lại nhà họ Chu hai người cùng có một loại cảm giác giống như đã cách mấy đời, dường như đã dọn ra ngoài nhiều năm rồi chứ không phải chỉ mới có mấy ngày.
Bởi vì ý định nhất thời cho nên cha Chu và Chu Bác Hạo cũng không biết hôm nay hai người về nhà, một người còn đang tăng ca ở công ty còn người kia thì đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Nhận được tin nhắn của mẹ Chu đều vội vàng bỏ việc trong tay chạy về nhà ăn cơm chiều.
Tình trạng thân thể bà cụ Chu có nhiều chuyển biến tốt, biết được tin đứa cháu nhỏ dẫn người yêu về nhà ăn cơm tối thì tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, khăng khăng đòi xuống dưới ăn cơm với người nhà. Trên bàn cơm Chu Bác Nghị vì chọc cho bà cụ vui nên cố ý làm rất nhiều chuyện mập mờ với Hàn Duyệt, gắp thức ăn rồi đút cho nhau, đôi lúc thân mật một cái chọc bà cụ vui lại ăn thêm nửa bát cơm, sau khi ăn xong còn ngồi xem tivi một lúc với người nhà trong phòng khách.
Trong tivi đang chiếu một bộ phim là sản phẩm của Tinh Hạo, nam chính gầy yếu nhợt nhạt đứng trong mưa, áo sơ mi hơi mỏng dính vào trên người ôm ra dáng lưng cong xinh đẹp, giọng đau thương hét to về phía một nam chính cao lớn khác: “Nếu anh muốn kết hôn với phụ nữ vậy tại sao anh còn đi trêu chọc em chứ!”.
Bà cụ Chu thay kính cận, phân biệt kỹ càng một hồi rồi nói: “Thằng bé này hình như mẹ đã từng gặp, có phải là cái đứa đến nhà đánh đàn vào lúc tết âm lịch kia hay không?”.
“Chà, trí nhớ của mẹ tốt thật, con cũng đã quên mất lúc đó có kêu cậu ta tới đây” mẹ Chu cười nói nịnh nọt.
“Thằng bé đó đàn dương cầm không tệ, ít nhất cũng khổ công mất mười năm, bề ngoài lại đẹp miệng cũng ngọt, mẹ cũng không phải già cả loạn trí sao lại quên được chứ?” Bà cụ Chu hừ một tiếng rồi nói tiếp, “Mẹ nghe nói Tiểu Nghị sắp quay phim, khi nào thì chiếu?”.
“Nếu như nhanh thì mùa xuân tới ạ” mẹ Chu cầm táo bắt đầu gọt, tuy bà không biết nấu ăn cho lắm nhưng kỹ thuật dùng dao rất tốt, một sợi vỏ táo vừa mỏng vừa nhỏ rất nhanh đã chất đầy trong mâm, “Suýt nữa đã quên nói với mẹ, kịch bản kia cũng là Tiểu Duyệt viết đấy ạ”.
Hàn Duyệt nghe mẹ Chu nói thế thì trong lòng thấy xấu hổ, cậu chẳng qua viết một cái dàn ý mới còn bị sửa lại một nửa, làm sao tới miệng của mẹ Chu liền trở thành tất cả đều là cậu viết thế. Nhưng cậu cũng biết đó là mẹ Chu chọc cho bà cụ vui nên cũng không có sửa lại.
Quả nhiên bà cụ Chu nghe xong lại càng cười vui vẻ hơn, vội vã ngắc kêu Hàn Duyệt qua đó ngồi sau đó nắm chặt lấy tay cậu nói: “Bà biết ngay hai đứa rất hợp mà, cuộc sống ăn nhịp công việc cũng ăn nhịp, một đứa viết một đứa diễn, cái này gọi là ông trời tác hợp, ngàn dặm cũng không chọn ra được một đôi đâu”.
Sau đó bà cụ giống như lại nhớ ra thứ gì xoay đầu nói với mẹ Chu: “Không thì dứt khoát để vai chính cho Tiểu Duyệt và Tiểu Nghị diễn đi, ngoài phim làm vợ chồng trong phim cũng làm vợ chồng”.
“Bà nội, kịch bản bà còn chưa có xem mà, sao lại biết có vai diễn thích hợp với Tiểu Duyệt chứ ạ?” Chu Bác Hạo cười nói.
“Phim truyền hình không phải đều là lối diễn kia hay sao? Bà xem liền năm bộ phim truyền hình Tinh Hạo quay, không phải là hai vai chính, một đôi nam hay là một đôi nữ hoặc là một nam một nữ, hai người cãi nhau rồi lại hiểu lầm nhau, rồi ghen tuông rồi không cẩn thận đụng chạm tới đối phương, gây tới gây lui cuối cùng vẫn là ở bên nhau. Bà cảm thấy Tiểu Duyệt diễn, ấy, liền diễn vai này là rất hợp”. Bà cụ Chu chỉ chỉ cái cậu trai xinh đẹp trên màn hình kia, cậu ta còn đứng ở trong mưa, chẳng qua đã cùng với nam chính kia ôm nhau rồi, “Bề ngoài lại không thua cậu ta, cũng không phải là vai diễn đặc biệt phức tạp gì, để cho đạo diễn và diễn viên khác chỉ dạy nhiều một chút là được, chắc chắn có thể đảm nhiệm được”.
Nghe mẹ chồng nhận xét phim thần tượng sản xuất từ Tinh Hạo như vậy mẹ Chu không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể cười khổ một tiếng nói: “Kịch bản bộ phim truyền hình này chính là Tiểu Duyệt viết hiển nhiên không giống với mấy bộ phim này. Vai chính là không được nhưng con có thể xem xem có tìm được vai phụ thích hợp nào hay không”.
Bà cụ Chu không vừa ý lầm bầm hai câu, lại dắt tay Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị nói mấy câu, xem một tập phim. Anh công trong phim rốt cuộc quyết định rời khỏi cô vợ chưa cưới thanh mai trúc mã của mình mà ở bên bé thụ mình yêu, đau xót nói rõ tình cảm với vai phụ cô vợ chưa cưới đã bên nhau từ lúc ở nhà trẻ một phen, vai phụ cô vợ chưa cưới sau hai mươi phút bị anh ta tẩy não thành công, không còn nghiến răng nghiến lợi nói muốn trả thù mà trái lại cảm động rơi nước mắt đầy mặt, thật lòng chúc phúc hai người bên nhau trọn đời.
Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị một trái một phải ngồi ở bên cạnh bà cụ Chu, mặt 囧囧 xem xong một tập này thì nghe thấy bà cụ nói mệt muốn đi nghỉ. Đưa bà cụ về phòng còn nói thêm mấy câu mới đi ra thì bị mẹ Chu xua đi rửa mặt ngủ.
Kết quả vấn đề mới đã xuất hiện, mẹ Chu không có kêu người dọn phòng khách cho Hàn Duyệt.