Sống Lại Về Một Nhà

Chương 49



Từ sau khi đám người mới trong tổ quay phim gây chuyện bị Chung Gia lớn tiếng mắng xong thái độ làm việc đã tốt lên rất nhiều, hình như là muốn cứu lại hình tượng không thể kém hơn được nữa của mình trong lòng các đàn anh. Vì thế công việc quay phim lại lần nữa trở nên suôn sẻ.

Diễn viên ảnh đế ảnh hậu đang trong thời gian eo hẹp, trong dịp Tết còn phải tham gia đủ mọi hoạt động vì thế đạo diễn chọn tập trung quay phần của bọn họ, cố gắng quay xong trước Tết, vì thế phần lớn diễn viên trẻ đều trở nên rảnh rỗi, ngoại trừ ba diễn viên là Chu Bác Nghị, Lý Dật Thần và Mạnh Đình có liên quan tới vai của bậc cha mẹ ra những diễn viên khác gần như chẳng có việc gì làm, vì thế đạo diễn vô cùng châm chước trực tiếp cho bọn họ nghỉ, tổ quay phim thiếu đi không ít người bỗng dưng yên lặng hơn nhiều.

Tuy Chu Bác Nghị không có nghỉ nhưng công việc mỗi ngày cũng không nhiều lắm, chỉ là mỗi ngày sẽ tới trường quay quay vài đoạn tương tác với hai người cha, thời gian còn lại đều ở bên Hàn Duyệt.

Có điều tuy Chu Bác Nghị có thêm rất nhiều khoảng thời gian rảnh rỗi, nhưng không có nghĩa là thời gian của Hàn Duyệt có thể phối hợp được. Từ sau khi Hàn Duyệt nhận được linh cảm từ chỗ của Chu Bác Nghị, mỗi ngày đều ôm máy tính đánh dàn ý cho kịch bản phim truyền hình, vì để dễ liên lạc trao đổi ý kiến với Mã Trí Hân nên thường xuyên mở micro QQ ra nói chuyện với đối phương, Chu Bác Nghị mỗi ngày ở trong nhà nghe Hàn Duyệt kêu ‘Trí Hân’, ‘Tiểu Hân’ trong lòng nghẹn muốn chết. Rốt cuộc có một ngày không thể nhịn được nữa kéo Hàn Duyệt đi ra ngoài.

Nhiệt độ một năm bốn mùa của Nam Đảo đều ngoài hai mươi độ, biên độ thay đổi nhiệt độ của nước biển còn cao hơn một chút, sớm muộn gì cũng sẽ lạnh hơn, không thích hợp đi bơi, nhưng sau mười hai giờ đã qua nắng gắt nhiệt độ sẽ tăng lên cho nên mùa đông vẫn có thể nhìn thấy một ít du khách ở bãi biển.

Hàn Duyệt đã có mấy ngày không có ra ngoài đi dạo, ánh mắt luôn nhìn vào máy tính, bỗng dưng ra khỏi nhà nhìn bầu trời phía xa xa Hàn Duyệt bỗng cảm thấy choáng váng một lát, cứ như không gian ở chỗ mình đang bị kéo dài ra vô hạn, mà cậu lại có chút không quen với thứ cảm giác này.

Chu Bác Nghị dắt tay cậu, đứng ở bên cạnh cậu nhìn Hàn Duyệt nheo mắt xem cảnh vật đằng xa, xoa xoa mặt cậu, nói: “Khó chịu đúng không. Sau này đừng có cả ngày ngồi im nhìn vào máy tính như thế, ít nhiều gì cũng phải ra ngoài đi loanh quanh”. Nói xong liền kéo cậu lên xe chạy thẳng tới bãi biển gần nhất.

Trong dịp Tết, Nam Đảo thuộc khu tập trung khách du lịch. Mặc dù còn mấy ngày nữa mới đến kỳ nghỉ Tết chính thức nhưng trên đường đã có thêm không ít du khách. Trên đường phố Nam Đảo khắp nơi đều là đủ kiểu quán trà sữa, hai người mỗi người mua một ly lục trà sữa lớn, ngậm ống hút dạo bước trên con đường, đi từ từ về phía bãi cát.

Tới bãi cát, hai người đều không có tính bơi nên chỉ đi chân không đạp nước một hồi rồi ngồi xuống bên bờ cát, nhớ lại một chút tuổi thơ bắt đầu chơi nghịch cát.

Trước đây Hàn Duyệt đọc truyện tranh bên trong thường xuyên vẽ tới tình tiết xây lâu đài bên bờ cát thì đã muốn làm thế từ lâu, thề nhất định phải đắp cho ra một tòa lâu đài, kết quả cuối cùng chỉ đắp ra một cái ụ đất thủng một lổ ngay giữa, nhưng lại bất ngờ lượm được một cái vỏ sò màu tím trong cát. Chùi sạch xong xem ra cũng đẹp lắm, vì thế Hàn Duyệt rộng lượng đặt vỏ sò vào trong tay Chu Bác Nghị, nói: “Thấy ngươi hầu hạ cũng không tệ, lại đây, đại gia đây thưởng cho ngươi này”.

Chu Bác Nghị cười nhận lấy vỏ sò, sáp qua hôn lên bờ môi cậu, nói hùa theo: “Tạ ơn đại gia ban thưởng”.

Hàn Duyệt cười híp mắt, đang định nói gì đó bỗng dưng phát hiện mấy ánh sáng phản chiếu chói mắt rọi tới từ một khối đá ngầm sau lưng Chu Bác Nghị qua đây, cậu bỗng giật mình, lập tức trở nên căng thẳng, kéo Chu Bác Nghị chỉ vào đá ngầm nói: “Chỗ đó có phải có người đang chụp chúng ta hay không?”.

Chu Bác Nghị cũng không có quay đầu lại, vừa đem vỏ sò bỏ vào túi áo vừa nói thờ ơ: “Đúng thế. Người kia luôn đi theo bọn mình, đã chụp được một lúc rồi”.

“Sao anh lại không nói cho em biết?” Hàn Duyệt giật mình nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối đá ngầm kia. Hứng nghịch cát lập tức biến mất tăm. Lại càng nghĩ càng giận, đứng bật dậy đi về phía khối đá ngầm kia, nói, “Không được, em phải kêu tên đó giao máy ảnh ra”.

“Thôi bỏ đi, cũng đâu chụp được thứ gì không nên chụp” Chu Bác Nghị vội giữ chặt Hàn Duyệt, dùng mu bàn tay không có dính cát xoa xoa mặt Hàn Duyệt, nói dỗ dành, “Ngoan, đừng so đo, cũng không chụp được gì. Máy ảnh chắc chắn là em không giành lại được, tới lúc đó làm mình bị thương còn đụng chạm ký giả, sau đó bọn họ trở về viết bậy vài thứ chụp mũ em thì lúc đó em phải chịu trận nữa”.

Hàn Duyệt căm tức chặc lưỡi một tiếng, nói: “Không chụp được gì thì có thể bỏ qua hay sao? Dù là làm gì đi nữa cũng chả ai muốn có tên bệnh thần kinh cứ nhìn chằm chằm vào mình. Thứ gì vậy chứ! Không chơi nữa, đi về thôi!”.

Chu Bác Nghị cười, mặc cậu dắt mình tức giận bừng bừng đi ra ngoài, nói: “Đành chịu thôi, chồng em đây là người của công chúng, tương lai còn có thể càng lúc càng nổi tiếng hơn, tới lúc đó dưới lầu nhà chúng ta sẽ núp một đám săn tin, ra ngoài mua đồ ăn cũng sẽ có người bám theo. Mợ ba Chu không thích ứng nhanh lên là không được đâu”.

“Ồ, thì ra là bổn thiếu gia cưới một cái tai vạ vào nhà à?” Hàn Duyệt không nhường một bước nói vặn lại, “Thật sự là gia môn bất hạnh, trở về ta sẽ viết hưu thư mở từ đường, Chu cô nương vẫn là quay về nhà đi thôi”.

Hai người cười cười nói nói đùa giỡn mấy câu cơn tức của Hàn Duyệt cũng giảm bớt khá nhiều, sau đó hai người lên xe trở lại trung tâm thành phố, lượn vài vòng quăng đám săn tin theo đuôi ở phía sau xong thì tìm một nhà hàng tiếp tục bữa tiệc hải sản.

Ba giờ chiều ngày 25/1, từ khi Chu Trĩ Tú giơ vẻ mặt đầy nước mắt nhào vào lòng Chung Gia thì nhiệm vụ quay phim của bốn diễn viên ảnh đế ảnh hậu đã xong. Nhân viên công tác của phim trường lập tức lấy pháo giấy đã chuẩn bị từ trước ra, vòng màu và ruy băng năm màu rực rỡ lập tức bay đầy phim trường. Mọi người vừa hoan hô vừa vỗ tay, không khí rất náo nhiệt.

Chung Gia lập tức đưa ra lời mời mọi người ăn cơm lại bị ảnh đế Triệu Quân giành mất. Triệu Quân trong phim diễn vai một tổng tài bá đạo lãnh khốc bạc tình nhưng trong cuộc sống lại là một chàng trai Đông Bắc rất nhiệt tình. Lúc không diễn thì là mẫu người Đông Bắc chính gốc, nói chuyện hài hước dí dỏm không hề hợp với bề ngoài lạnh lùng của anh ta chút nào. Anh ta là bạn cũ với Mạt Tu Kiệt, hai người thường xuyên nói chuyện giỡn hớt vào thời gian nghỉ giải lao lúc quay phim, nhưng thường là Triệu Quân trêu chọc Mạt Tu Kiệt làm Mạt Tu Kiệt câm nín không biết nói gì, tức giận chỉ có thể ra tay. Mỗi khi tới lúc đó Chung Gia sẽ trêu một câu nói hai người là đang liếc mắt đưa tình, Triệu Quân cũng không phản bác mà ôm chặt Mạt Tu Kiệt chụt một cái lên mặt anh ta khiến anh ta buồn nôn tới mức đạp ra một cước, tới khi quay thì lại dốc sức hành hạ Triệu Quân.

Người của tổ quay phim lái mấy chiếc xe từ từ chạy về phía một quán lẩu ở khu trung tâm thành phố, vừa vào quán liền kêu thịt bò thịt dê mỗi thứ năm mươi phần, lại kêu thêm năm kết bia và năm chai rượu đế quậy một trận ầm ĩ trong phòng ăn. Mấy diễn viên trẻ vẫn chưa rời khỏi đều nhân dịp cuối cùng này nắm chắc thời gian lấy lòng diễn viên ảnh đế ảnh hậu, thay nhau đi lên mời rượu. Tửu lượng của diễn viên ảnh đế ảnh hậu đều rất lớn, ngay cả Chu Trĩ Tú cũng uống rượu đế cứ như thể là đang uống nước lã, mặt nở nụ cười dịu dàng rượu uống một ly rồi lại một ly mà trên mặt chỉ hơi hơi ửng lên chút sắc đỏ.

Nhưng mặc cho phòng ăn vô cùng sôi nổi Chu Bác Nghị vẫn không hề đụng tới một chút rượu. Anh mang trên người vụ án say rượu lái xe, bất kể lần say rượu nào dù cho không lái xe đi nữa bị đám săn tin bắt được cũng sẽ bị ghi lại, thế nên rất dứt khoát từ chối tất cả những người tới đây mời rượu. Anh không uống, cũng không cho Hàn Duyệt uống. Hàn Duyệt nói hết lời cuối cùng Chu Bác Nghị kêu phục vụ mang một chai rượu nho lên, lại chỉ cho phép cậu uống hai ly. Có điều chỉ nhiêu đó đối với người chưa từng đụng tới rượu như Hàn Duyệt mà nói đã đủ cho cậu hơi chếch choáng. Vì thế hai người ngay lúc người ta đang tưng bừng huơ tay múa chân thì lặng lẽ quét sạch thịt dọn ra trên bàn số sáu, lại còn kêu thêm hai đĩa chả tôm.

Ăn lẩu xong, tất cả mọi người uống tới mức có chút say khướt. Mặt của đạo diễn đỏ như gấc, lớn miệng đề nghị mọi người đi vũ trường. Đề nghị đó nhận được sự ủng hộ của mọi người. Chỉ có Chu Bác Nghị còn rất tỉnh táo kéo Hàn Duyệt lễ phép từ chối lời mời của đạo diễn.

“Đi thôi, đều là người lớn hết, tổng giám đốc sẽ không cấm đâu” đạo diễn cười hà hà nói, ông ta tưởng là Chu Bác Nghị sợ mẹ không cho phép, “Không thì giờ chúng ta gọi điện hỏi thử tổng giám đốc thế nào?”

“Thôi khỏi” Chu Bác Nghị lễ phép xua tay, lại nhìn xem Hàn Duyệt rồi mới nói, “Tiểu Duyệt còn nhỏ, không thích hợp tới những chỗ đó”.

“Mười tám tuổi không nhỏ đâu hà hà… hức…” phó đạo diễn chọt đạo diễn một cái mới khiến đạo diễn đã hơi mất kiểm soát kiềm lại một chút. Đạo diễn xoa xoa bụng xấu hổ nói tiếp: “Hà hà, quả thật vẫn còn là trẻ con, còn đang đi học mà… Bác Nghị à, tôi đây không bắt ép cậu lại nữa, cậu đi về trước đi, hà hà… chuyện này, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hà hà hà… hức”.

Phó đạo diễn lại chọt mạnh ông ta một cái, sau đó dường như không nỡ nhìn tiếp mà vội vã xoay người đi tới chỗ cậu quay phim.

Đường phố Nam Đảo nửa đêm vắng tanh, Hàn Duyệt lại kéo cửa kính xe xuống thêm một chút để cho gió thổi vào mặt mình. Vừa rồi ở trong quán lẩu thật sự quá nóng, lại ăn hơi nhiều thịt dê với ớt nên lúc này cậu cảm thấy cả người khô rang.

“Đừng hứng gió như thế” một bàn tay từ bên cạnh duỗi sang đóng lại hơn phân nửa cửa kính, “Coi chừng gió thổi vào trong đầu tới đó lại nhức đầu nữa”.

Hàn Duyệt không có cản mặc anh đóng cửa sổ lại, nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng lên. Hàn Duyệt kéo kéo áo, cảm thấy đầu có chút choáng, cậu trượt từ chỗ dựa lưng qua tựa đầu lên vai Chu Bác Nghị, tiện thể cọ cọ, lại hơi thẳng người lên chìa tay ôm lấy cổ Chu Bác Nghị thổi một hơi vào tai anh, nói: “Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng ~”.

Cổ họng Chu Bác Nghị nhấp nhô một cái, giây tiếp theo anh liền đỡ cậu nhóc tới ngồi lên trên đùi mình, ôm lấy cúi đầu liền hôn sâu, môi lưỡi quấn vào nhau, tay cũng luồn vào trong áo của cậu nhóc liên tục vuốt ve trên tấm lưng trần và trước ngực của cậu.

Trong cổ họng Hàn Duyệt phát ra tiếng rên khao khát như con mèo nhỏ, hai tay không ngừng sờ lung tung trên người anh chàng, nhưng vẫn cách anh chàng một lớp quần áo khiến cậu càng lúc càng sốt ruột. Cuối cùng cậu giống như trút giận mà cắn cắn đầu lưỡi của Chu Bác Nghị, tay duỗi thẳng xuống dưới túm lấy đũng quần của Chu Bác Nghị.

Chu Bác Nghị rên khẽ một tiếng, lập tức đẩy Hàn Duyệt ra, lại túm lấy tay Hàn Duyệt giữ chặt, khẽ thở dốc một hơi, nói bất đắc dĩ: “Đừng quấy!”.

Đầu của Hàn Duyệt đuổi theo cắn một ngụm lên cằm của Chu Bác Nghị, nói bực dọc: “Anh xem thường người ta quá đó! Chẳng lẽ anh bị bất lực!”.

Chu Bác Nghị không quan tâm tới phép khích tướng của cậu, ra vẻ dỗ dành ngậm lấy lổ tai cậu mút một cái, nói: “Em không phải muốn ở trên xe đấy chứ”.

“Thế chờ chúng ta trở về anh muốn tiếp tục hay không?” Hàn Duyệt không ngồi yên mà xoay tới xoay lui trên đùi Chu Bác Nghị, cố ý dùng đùi và mông mình chà sát lên trên đũng quần đã phồng lên của Chu Bác Nghị.

Chu Bác Nghị dở khóc dở cười thở dài, vỗ mấy cái bôm bốp lên mông Hàn Duyệt, nói: “Nhịn một chút, đây là chịu trách nhiệm với em đó, được rồi chứ?”.

Hàn Duyệt không nghe lời không bỏ qua mà xoay tiếp: “Không cần phải làm tới cùng, lấy tay hay dùng miệng vân vân cũng được”.

Chu Bác Nghị nghe những lời Hàn Duyệt nói trong đầu bỗng dưng hiện ra các hình ảnh đầy nóng bỏng, cái đùi trắng nõn của Hàn Duyệt, cái bụng phẳng, tấm lưng mong manh không chút thịt dư, còn có hai hạt hồng nhạt trước ngực… Chớp mắt, anh chàng cảm thấy quần của mình càng căng chặt hơn.

Thân thể anh chàng có phản ứng gì hiển nhiên Hàn Duyệt cảm giác được ngay, trong lòng cậu cho bản thân mình 32 cái like tiếp tục xoay xoay, giọng nhỏ nhẹ kéo dài, cố ý dùng giọng mềm yếu nói quyến rũ: “Giúp giúp em đi~ lấy tay giúp giúp em, em cũng lấy tay giúp giúp anh~ được không~”.

Chu Bác Nghị không kiềm được mà nuốt ực một cái, duỗi tay nhéo nhéo hông Hàn Duyệt, khẽ nói: “Ngoan, đừng quấy, về rồi nói…” tuy là từ chối nhưng rõ ràng nghe ra đã bắt đầu nhường bước.

Hàn Duyệt đắc ý trong bụng, khi đang quyết định tiếp tục cố gắng thêm thì tài xế phía trước ghế lái chỉ cách bọn họ một vách ngăn đột nhiên kéo tấm chắn lên, nói: “Cậu chủ, có xe đi theo chúng ta”.

Chu Bác Nghị lập tức chau mày nói: “Ai đấy?”.

“Vẫn là chiếc xe của phóng viên《Giải trí hôm nay》kia”, tài xế nói, “Cần ném đuôi cậu ta không?”

Chu Bác Nghị lặng im suy nghĩ một hồi, nói: “Tạm thời không cần, chạy thẳng tới khách sạn đi, ngày mai đi thẳng từ khách sạn ra sân bay luôn, đợi lát nữa nói cho trợ lý của tôi biết kêu cậu ta giúp tôi thu dọn hành lý”.

Nói xong Chu Bác Nghị buông Hàn Duyệt ngồi trên đùi xuống trở lại trên chỗ ngồi, giúp cậu thắt dây an toàn, lại dỗ dành hôn lên khóe miệng cậu nói: “Trước tiên ngoan ngoãn một chút, bị chụp được thứ gì sẽ không tốt”.

Hàn Duyệt bực tức đạp cửa xe một cái, Chu Bác Nghị vỗ vỗ đùi cậu không nói nữa.

Ngay khi Hàn Duyệt thừ người nhìn cảnh ngoài cửa sổ thì bỗng dưng có một phụ nữ có thai ở bên đường thu hút sự chú ý của cậu. Cách đó không xa, một người đàn ông trông có vẻ là chồng cô ấy đang đón xe taxi ở dọc đường, nhưng mà khi xe taxi nhận ra hành khách của mình là phụ nữ có thai thì lập tức đạp ga một phát chạy mất, dù sao lỡ như phụ nữ có thai không nhịn được sinh ở trên xe họ thì thật sự rất xúi quẩy. Người đàn ông nhìn qua có vẻ rất sốt ruột, mà sắc mặt của phụ nữ có thai xem ra cũng rất tệ.

Hàn Duyệt nheo mắt lại suy xét hai giây, sau đó giương giọng hỏi tài xế: “Xe của đám săn tin còn đi theo chúng ta sao?”.

Lái xe nói: “Đúng thế”.

Hàn Duyệt gật gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, nhìn thấy phụ nữ có thai bên kia đường không? Chạy qua đó đi”.

Nói xong thì mỉm cười nói với Chu Bác Nghị: “Ký giả người ta theo chúng ta lâu như vậy không cho bọn họ chút chuyện để nói thì thật là có lỗi với bọn họ. Hôm nay chúng ta cũng làm chút việc tốt, tranh thủ ngày mai có thể lên được trang nhất”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.