Sống Lại Về Một Nhà

Chương 76



Thời gian rất nhanh đã đến ngày thử vai, địa điểm ở ngay phòng làm việc của Trần Chính Minh. Phòng làm việc của Trần Chính Minh nằm bên trong một khu nhà cao cấp kín đáo ở thành phố B, chỗ này ra vào nghiêm ngặt, rất ít ký giả có hay không nhận được lời mời có thể tránh được lớp lớp bảo vệ chặt chẽ đi vào trong khu nhà, cho nên không ít nghệ sĩ và người làm việc trong ngành giải trí lựa chọn phòng làm việc hay nơi ở của mình ở đây, mà giá tiền nhà và tiền thuê tương ứng của khu nhà này cũng tương đối đắt đỏ, cũng không phải người thường có thể trả nổi.

Thành tích ở năm nhất đại học của Hàn Duyệt không gặp khó khăn gì lớn mà bước vào top năm mươi, nửa năm đầu cậu xem như học hành nghiêm chỉnh, nửa năm học sau lại đem phần lớn thời gian sau khi học xong dùng vào kịch bản dự thi, nếu không phải đời trước làm tốt căn bản, trước khi thi lại vội mấy tuần lễ thức đêm thức đến bản thân cũng cảm thấy sắp ‘thăng’, e là sẽ bị mấy dân học thật xung quanh này đá khỏi top năm mươi toàn khối.

Cậu nộp đơn xin chuyển viện trong lúc kì quân sự cuối năm nhất chầm chậm đến gần, khi quân sự kết thúc thành công nhận được trả lời phê duyệt, từ đó trở thành một thành viên của Viện Văn học. Bởi vì không trọ ở trường, sau khi học xong lại không gần gũi nhiều với các bạn học nên mối quan hệ của Hàn Duyệt và bạn cùng lớp cũng không phải thân thiết lắm, nhưng mà mọi người vẫn tổ chức một buổi tiệc tiễn đưa cho cậu, cùng nhau ăn một bữa cơm ở quán lẩu gần trường. Các nam sinh tụ cùng một chỗ đương nhiên sẽ uống rượu, cho dù là các trùm học cũng không thể ngoại lệ, mấy ly bia đếm bụng, dưới tác dụng của chút cồn ít ỏi này cảm giác xa lạ do bình thường không mấy giao du gây ra đã trôi sạch. Mọi người đều biết quan hệ của Hàn Duyệt và Tinh Hạo, vài bạn học theo đuổi thần tượng thậm chí còn lấy hết can đảm hỏi cậu có thể xin chữ ký mấy ngôi sao của Tinh Hạo hay không. Hàn Duyệt đều đồng ý hết, còn xin địa chỉ nhà của bọn họ, khi nghỉ hè gửi qua từng nhà cho họ.

Từ đó, cuộc đời Hàn Duyệt không còn một chút điểm trùng lặp nào với đời trước nữa.

Tiết học của Viện Văn học ít hơn rất nhiều so với Học viện Kinh doanh, chương trình học nhẹ nhàng, lại thêm Hàn Duyệt cũng không phải quan tâm tới thành tích học tập cho lắm, tuy cũng chăm chỉ học hành, nhưng cũng không có bỏ quá nhiều thời gian vào, bởi vậy dư ra không ít thời gian rảnh, tuy nhiên đa phần là bị bài tập của Văn Ngạn – Văn đại biên kịch chiếm mất, nhưng vẫn có thể sắp xếp ra không ít thời gian làm bạn với Chu Bác Nghị, chẳng hạn như lần thử vai này.

Khu phố nơi phòng làm việc của Trần Chính Minh xanh hóa làm khá tốt, môi trường đẹp và yên tĩnh, ven đường phố có đỗ các loại xe danh tiếng giá trị không nhỏ, thể hiện địa vị của chủ nhà nơi này không tầm thường, thậm chí Hàn Duyệt còn nhìn thấy mấy vị minh tinh, thần tượng đang nổi đang dắt chó đi dạo trong khu phố, lại thêm hai nữ ngôi sao tuần trước vừa mới truyền ra tin tức không hợp đứng cạnh nhau nói chuyện, nhìn qua rất là hòa thuận.

Dưới lầu chung cư nơi phòng làm việc của Trần Chính Minh đã đỗ không ít xe, phần lớn đều là diễn viên hôm nay tới thử vai, khi Hàn Duyệt vừa xuống xe đúng lúc nhìn thấy diễn viên Tào Thu Dương – một người khác đang cạnh tranh vai nam chính với Chu Bác Nghị. Tào Thu Dương thuộc về một công ty giải trí khác, cho nên tuyệt đối sẽ không vì thân phận của Chu Bác Nghị mà có vẻ nhường bước. Anh ta đã ra mắt ba bốn năm, nền tảng danh tiếng và khán giả đương nhiên không phải một người vừa mới diễn một bộ phim truyền hình như Chu Bác Nghị có thể so được, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Chu Bác Nghị.

Ngay khi Hàn Duyệt nhìn thấy Tào Thu Dương, Tào Thu Dương cũng nhìn thấy cậu, thoải mái tự nhiên chào hỏi cậu: “Chào cậu Hàn, đi cùng cậu Chu đến thử vai sao?”

Hàn Duyệt vội bày ra một nụ cười ôn hòa, nói: “Cũng chào anh Tào. Hôm nay không việc gì làm bèn tới đây xem cuộc vui, dù gì tôi cũng có tham gia sáng tác kịch bản.”

“Ồ, xin lỗi, tôi quên mất kịch bản là tác phẩm của cậu Hàn đây.” Tào Thu Dương nói ngay, “Cậu Hàn trẻ tuổi như vậy, rất khó khiến người ta liên tưởng tới một bộ kịch bản xuất sắc thế này, nên biết rằng biên kịch tôi thường tiếp xúc trẻ nhất ít ra cũng đã ba mươi.”

“Anh quá khen.” Hàn Duyệt nói khiêm nhường, “Không nhờ thầy Văn chỉnh sửa, kịch bản này cũng khó mà đăng ở nơi thanh nhã.”

Chu Bác Nghị đã bước xuống khỏi toa xe, im lặng đứng ở phía sau Hàn Duyệt nghe hai người nói chuyện xã giao, người đại diện ngồi ở bên trong xe vừa mới gọi xong một cú điện thoại bước xuống xe, nhìn thấy Hàn Duyệt và Tào Thu Dương đang trò truyện vui vẻ, lại liếc qua nụ cười bên ngoài nhìn thì ôn hòa nhưng thực tế là đã dậy sóng của Chu Bác Nghị, đau đầu một hồi, vội cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Tiểu Tào, đúng là lâu rồi không gặp. Có điều việc nhà này kia chờ sau khi thử vai xong rồi nói sau, để đạo diễn Trần và thầy Văn chờ thì không hay lắm.”

“Xin lỗi.” Tào Thu Dương thẳng thắn nhận lỗi, nghiêng người chìa một tay về phía cổng, nói, “Xin mời.”

Tầng một của tòa nhà này đều thuộc về văn phòng làm việc, việc thử vai của mấy người phía trước còn chưa có kết thúc, một nữ trợ lý trẻ kêu mọi người ngồi ở bên ngoài đợi, khách sáo rót nước cho bọn họ rồi lại ngồi về tiếp tục làm việc của mình.

Buổi sáng Hàn Duyệt ăn có chút mặn, khi ở trên xe đã uống không ít nước, giờ ngồi xuống chưa được mấy phút thì bắt đầu tìm nhà vệ sinh. Chu Bác Nghị đi vệ sinh cùng với cậu, khoanh tay đứng tựa cửa nhìn Hàn Duyệt xả nước rửa tay, rồi đi qua ôm lấy cậu từ phía sau, hôn lên trái tai cậu, kề môi vào tai cậu khẽ nói: “Vừa nãy nói chuyện với Tào Thu Dương vui vẻ đến vậy, xem ra em rất thích anh ta?”

Hàn Duyệt cười khẽ, nghiêng đầu qua chạm môi với Chu Bác Nghị, nói: “Nói chuyện vui vẻ gì chứ, e rất ghét anh ta, nhưng đưa tay không đánh người đang cười, còn phải giữ vẻ hòa hợp mặt ngoài với anh ta, thật sự là mệt chết đi được.”

Tuy vẻ mặt của Chu Bác Nghị không có thay đổi, nhưng Hàn Duyệt vẫn nhận ra được cơ thịt trên mặt anh bởi vì lời nói của cậu mà chớp mắt thả lỏng xuống, cả người nhìn thấy vui lên khá nhiều.

“Sao lại ghét anh ta?” Chu Bác Nghị ôm lấy Hàn Duyệt bắt đầu khẽ lắc lư qua lại, “Anh ta đâu có làm phật lòng gì em.”

Hàn Duyệt nắm lấy cổ tay anh, dùng ngón cái lần mò làn da trên mu bàn tay anh, nói: “Khi anh xuống xe, anh ta cũng không có chào hỏi anh, lại không phải là không nhìn thấy anh. Chẳng qua nguyên do bởi vì anh là cậu ba Chu thị, cho rằng anh đi cửa sau, không so được với phái thực lực như anh ta.” Đang nói, Hàn Duyệt nâng tay lên xoa xoa mặt của Chu Bác Nghị, “Đợi lát nữa thể hiện cho tốt, giẫm nát tên họ Tào dưới chân nghiền thật dữ, cho anh ta ngông nữa xem!”

Không đến vài phút, diễn viên lúc này đang thử vai cũng đã xong phần thử vai của anh ta rồi rời phòng, lúc này Hàn Duyệt đã cùng Chu Bác Nghị ngồi trở về, Chu Bác Nghị còn đang xem kịch bản, Hàn Duyệt đang cầm điện thoại sáng tác, liền nhìn thấy một đàn anh của mình đi theo diễn viên kết thúc thử vai ra khỏi phòng, vẫy vẫy tay về phía cậu, nói: “Thầy gọi em vào kìa.”

Hàn Duyệt đứng lên có chút không tình nguyện, vỗ vỗ vai Chu Bác Nghị, hôn hôn má anh, nói tiếng “Cố lên”, bèn đành đi theo đàn anh đi vào.

Phòng dùng thử vai cũng không phải lớn lắm, cũng không có thiết bị và đạo cụ gì nhiều, sau bàn Trần Chính Minh và Văn Ngạn đang nói gì đó với nhau, bên cạnh còn ngồi hai người, một người cậu không quen, người kia lại là Chung Gia diễn vai mẹ của Lý Dật Thần trong 《Yêu người, dằn lòng không nổi》.

Chung Gia thuộc về diễn viên của một nhóm vai diễn quyết định nội bộ, diễn vai mẹ của nam chính, vị Hoàng hậu bị nữ chính gài bẫy hại chết. Khi Hàn Duyệt vào cửa, Chung Gia đang uống nước, nhìn thấy cậu lập tức buông ly nước vẫy vẫy tay về phía cậu, nói: “Tiểu Hàn, đi theo chồng tới thử vai sao?”.

Hàn Duyệt bị cái chữ ‘chồng’ này trong miệng Chung Gia làm rung động tới mức suýt nữa vấp ngã, trong lòng nhảy dựng, vô cớ đỏ mặt, dừng mấy giây mới nói: “Á, dạ phải.”

Chung Gia bị vẻ ngượng ngùng của cậu chọc tới mức cười ha ha, Văn Ngạn chau mày, lên tiếng nói giữ gìn: “Đứa học trò nhỏ này của tôi mới có bây lớn, cô đừng không biết xấu hổ chọc ghẹo nó.”

Chung Gia bị mắng cũng không giận, nói: “Rõ ràng lúc trước ở đoàn phim, mỗi ngày ở trước mặt cả đoàn phim cùng chồng cậu ta dính lấy nhau cũng không xấu hổ, ai biết sẽ ngượng vì việc này chứ, ha ha ha ha!”

Văn Ngạn hừ lạnh một tiếng, trừng Hàn Duyệt nói: “Còn không đi lấy chiếc ghế lại đây ngồi!”

Hàn Duyệt vội vã xách một chiếc ghế từ trong góc ngồi vào bên cạnh mấy anh chị phía sau Văn Ngạn. Khi cậu đến chỉ cầm theo điện thoại, đàn anh kêu cậu vào phòng kia vội chia cho cậu mấy trang giấy và một cây viết, khẽ nói: “Thầy kêu chúng ta viết cảm nghĩ sau khi xem.”

Hàn Duyệt trợn to mắt, ngại thầy ngồi ở phía trước, đành phải lặng lẽ dùng khẩu hình miệng hỏi: “Diễn xuất của diễn viên thì có liên quan gì tới chúng ta?”

Cậu gần như không có ra tiếng, nhưng Văn Ngạn lại giống như có mắt ở phía sau, nói nghiêm nghị: “Viết kịch bản cũng không phải viết tiểu thuyết, thứ cậu viết ra nếu có thể làm diễn viên thể hiện ra ngoài mới xem như là kịch bản tốt. Không biết diễn viên diễn phim là như thế nào, làm sao cậu viết kịch bản cho diễn viên được?”

Nhìn thấy Văn Ngạn giống như càng mắng càng hăng say, Hàn Duyệt vội vã nhận lỗi: “Em xin lỗi thầy, ban nãy là em chưa nghĩ rõ ràng! Cám ơn thầy đã nhắc nhở, em sẽ nghiêm túc suy nghĩ và quan sát ạ!”

Văn Ngạn còn tính mắng, liền nghe thấy Trần Chính Minh nói: “Lão Văn, làm việc chính trước đã. Tôi rất muốn ăn trưa đúng giờ.”

Văn Ngạn lại hừ một tiếng, trợ lý đứng ngay cửa vội vã mở cửa ra, gọi diễn viên thử vai tiếp theo.

Hàn Duyệt không phải hiểu biết lắm đối với diễn xuất của diễn viên, nhưng tập trung xem ba diễn viên diễn vai nam chính, lờ mờ vẫn là cảm thấy được chút khác biệt, không ngừng viết cảm nghĩ lên trên giấy, cho đến khi Tào Thu Dương đi vào.

Đối với vị đối thủ cạnh tranh lớn nhất này, Hàn Duyệt lập tức chuẩn bị lên 120000% tinh thần, ngay khi anh ta còn đang tìm hiểu đoạn thử vai đạo diễn đưa cho, bỗng nhiên chớp mắt nhanh trí, lén lút lấy điện thoại ra dùng QQ liên lạc với Chu Bác Nghị, định mở camera lên để cho Chu Bác Nghị nhìn xem Tào Thu Dương là diễn như thế nào, để chuẩn bị trước.

Làm Hàn Duyệt không ngờ tới chính là, Chu Bác Nghị từ chối với thái độ cực kỳ cương quyết, đã vậy còn rời mạng luôn. Ngay khi Hàn Duyệt đang định thử thuyết phục anh, Văn Ngạn đột nhiên xoay người, nhanh tay rút điện thoại khỏi tay cậu bắt đầu lục xem lịch sử nói chuyện của cậu và Chu Bác Nghị.

Sắc đỏ trên mặt Hàn Duyệt xoẹt cái biến mất sạch sẽ, tay chân cũng bắt đầu run rẩy, hoảng hốt đứng dậy nói giải thích: “Thầy, Bác Nghị anh ấy không có….”

Không đợi cậu nói xong, Văn Ngạn liền ném điện thoại trở lại trong ngực cậu, lại nghiêm khắc trừng cậu một cái: “Đứa nhỏ nhà họ Chu còn hiểu biết hơn so với cậu. Nếu cậu còn lén lút làm gì mờ ám nữa, thì xéo ra ngoài cho tôi!”

“Em cũng không dám nữa!” Hàn Duyệt cúi người thật sâu.

Văn Ngạn không để ý tới cậu, xoay người về nói với Tào Thu Dương: “Bắt đầu đi.”

Đàn anh vội kéo Hàn Duyệt kêu cậu ngồi xuống, vỗ vỗ lưng cậu, nhỏ giọng an ủi hai câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.