Song Liêm Đoạt Mệnh

Chương 50: Mượn kiếm



Mà Mai cũng kinh ngạc nhìn người nhân viên này hỏi:

- Anh biết được vật này?

Cô được Khang đưa cho vật này, nó cũng không có nói tên gọi nên cô cũng khá ngạc nhiên khi người này vậy mà lại nhận biết vật này.

- Dĩ nhiên là biết rồi. Chẳng lẽ cô cũng là người từ bên trong Thú Tràng đi ra à?

- Thú Tràng là gì?

Mai không hiểu hỏi lại anh ta. Nhưng nhìn thái độ của cô thì anh ta đoán cô cũng không biết Thú Tràng nên không trả lời cô mà xoay chuyển nói:

- Vậy vật này cô từ đâu mà có?

Nhận thấy được Mai nhất định không nói cho hắn biết được lại lịch của vật này thì liền tranh thủ nói.

- Nếu không thể nói thì thôi vậy. Cô ở đây chờ một chút tôi mang thứ này đi báo lại với quản lý. Chứ tôi không có đủ quyền lợi thu mua vật này.

Sau đó anh ta mang theo vòng tay Lục Hợp Thủy Tinh đi đến chỗ quản lý mập mạp. Người này tên Từ Hải Phú có tu vi Tinh Nguyên cảnh tầng thứ hai. Sau khi nghe xong thì có chút kinh ngạc nhìn Mai rồi không chậm trễ tiến lại.

- Không biết khách quý đã đến. Không từ xa nghênh đón là bổn tiệm có lỗi. Tôi tên Từ Hải Phú là quản lý gian hàng đồ vật thần bí của thương hội Nam Phong, xin hỏi vị cô nương này có thể nói cho tôi cô từ đâu mà có được vật này không?

Mai chần chừ không biết có nên trả lời hay không. Cuối cùng cô vẫn là quyết định trả lời:

- Thứ này do một vị đại nhân đưa cho tôi nhờ tôi bán giúp người đó. Còn vị đại nhân đó là ai thì tôi không thể nói ra được. Mong Phú quản lý thông cảm.

Từ Hải Phú muốn moi chút thông tin về món đồ này nên mới làm trái với cách làm của Thương Hội. Khi biết không thể moi được thông tin thì hắn mới giả vờ giả vịt nói:

- Thật xin lỗi. Là do tôi đường đột, mong cô nương bỏ qua cho. Không biết cô nương muốn bán vật này với giá như thế nào?

Mai tuy là ở bên đây khá lâu, nhưng mà mấy thứ này căn bản không phải loại người như cô có thể chạm đên nên cũng không biết giá của vòng tay.

- Quản lý Phú cứ cho một cái giá hợp lý là được.

Từ Hải Phú ánh mắt lóe lên một tia tham lam rồi chợt tắt. Hắn ta từ tốn nói:

- Thứ này quả thật rất hiếm có. Nhưng ngoài chứa đồ ra thì cũng không có tác dụng gì khác. Tôi ra giá ba trăm viên yêu hạch bậc C. Cô nương thấy thế nào?

Ba trăm viên yêu hạch bậc C phải nói là con số rất lớn rồi. Mặc dù lúc trước Khang chỉ mất hai viên yêu hạch bậc C để đổi một cái vòng này lúc ở Thú Tràng.

Thế nhưng mấy cái vòng mà Diệp Chấn Thiên mang ra trước đây lại được xem là báo vật vô giá. Một năm trước đã có thể bán với cái giá một trăm nghìn viên yêu hạch bậc D cũng có người chịu bỏ ra để mua. So với giá thị trường bây giờ thì ngang với một nghìn viên yêu hạch bậc C.

Quân Chủ Mạc Văn Khoa do có qua lại trao đổi với Diệp Chấn Thiên nên cũng được ông ta bán cho một cái với cái giá năm mươi nghìn viên yêu hạch bậc D. Mà một viên yêu hạch bậc D có thể cho một nhà hai người sống sót qua một tuần. Từ đó có thể thấy tên Từ Hải Phú đã tham lam đến mức độ nào.

Ngoài có thể chiếm một số tài phú khổng lồ thì việc hắn dâng lên cho Quân Chủ cái vòng này, có thể hắn sẽ được Quân Chủ ban thưởng vô cùng hậu hỉnh. Có khi sẽ trở thành tâm phúc bên cạnh Quân Chủ cũng không chừng. Mai không biết được ý đồ của hắn ta, nhưng cái giá này làm cho cô không đồng ý.

- Quản lý Phú có thể cho tôi cái giá tốt hơn một chút được không?

Dù biết rằng ở phía sau Mai có đại nhân vật, nhưng sau lưng hắn cũng không phải không có chỗ dựa. Em của hắn cũng là một trong hai mươi bốn căn cứ thuộc đế quốc Đại Nam. Đến Quân Chủ cũng phải nể mặt em của hắn một phần. Dù sao thế cục chưa ổn đinh, Quân Chủ càng không muốn tiêu hao lực lượng của nước mình.

Cái giá này đã là cao lắm rồi. Cô cũng biết bây giờ săn được yêu hạch bậc C đâu phải chuyện dễ dàng gì. Người ta lại cần chúng để tu luyện, còn việc tích trữ số lượng lớn yêu hạch bậc C cũng không có bao nhiêu thế lực có thể làm được. Mặc dù nói có một viên yêu hạch bậc C tương đương một trăm viên yêu hạch bậc D nhưng làm gì có ai chịu đổi với cô.

- Ba trăm năm mươi viên yêu hạch bậc C. Cái giá này có được không ông chủ Phú?

Mai cố gắng mặc cả tranh thủ thêm một chút lợi ích cho vị đại ca nhỏ tuổi của mình. Cô đâu biết rằng trong bụng tên Từ Hải Phú này đang nở hoa. Hắn còn đang mơ tưởng đến cảnh tượng mình làm thủ lĩnh của một căn cứ, bốn phía là thức ăn và mỹ nữ vây quanh mặc cho hắn đùa nghịch.

Bị Mai làm cho tỉnh lại mộng đẹp, nhưng cũng không làm cho hắn bực tức. Ngược lại rất vui vẻ vì lừa được con dê béo trước mặt. Hắn giả vờ âm trầm suy nghĩ rồi nói:

- Được rồi. Nể mặt vị đại nhân sau lưng cô và cũng là để làm quen với nhau nên lần này miễn cưỡng dùng giá ba trăm năm mươi viên yêu hạch bậc C để thu mua Lục Hợp Thủy Tinh.

Nghe vậy Mai liền vui vẻ trở lại. Sau khi nhận lấy túi chứa yêu hạch thì liền rời khỏi Thương Hội Nam Phong. Cũng may là cô không có bại lộ việc mình có cái vòng Lục Hợp Thủy Tinh thứ hai, nếu không với lòng tham của tên Từ Hải Phú không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Ngày hôm sau, cô đem một ít yêu hạch đi mua rất nhiều đồ ăn và vật dụng phục vụ cho việc đi săn của hai người. Cộng thêm mua hai cái đồng hồ truyền tin cho cô và Khang. Xong xuôi mọi việc cô liền đi tìm Khang đại ca nhưng phát hiện nó không có ở trong phòng của mình. Cô cũng không đi tìm nó mà đi đến lớp học của mình.

Lúc này Khang đang ở trong phòng họp cùng với các giáo viên chủ nhiệm và giám hộ khác. Bởi vì hôm nay là ngày mà mọi người bàn bạc về chuyến lịch luyện bốn ngày sau. Tin tức nó đánh bại bốn tiểu ác ma làm cho mọi người rất kinh ngạc. Có người không tin tưởng nhưng mà sự việc đều đã được máy quay ghi hình ghi lại nên sau đó mọi người chỉ có không hiểu và kính sợ. Dù sao nhỏ tuổi như vậy đã có thực lực và sự quyết đoán không thua gì một người trưởng thành như vậy quả thật là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Sau đó khi biết được là do viện trưởng tự mình chỉ định nó làm giám hộ thì lại càng kính nể nó hơn. Trong phòng họp mặc dù là do các giáo viên chủ nhiệm làm chủ đạo. Nhưng mỗi lần có việc quan trọng mọi người đều nhìn nó dò hỏi làm cho nó cũng có chút phiền nói.

- Các thầy cô thấy tốt là được. Không cần phải việc gì cũng hỏi em như vậy đâu.

Giáo viên ai cũng giật mình. Từ trong tiềm thức từ lúc nào họ lại dựa dẫm vào một đứa con nít ba tuổi như vậy rồi. Sau khi lấy lại tinh thần, mọi người lại bàn bạc chi tiết cho kế hoạch để không phải sảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Tối hôm đó, Mai gặp được Khang cùng đi ra ngoài ăn với nó. Sau đó cô đem đồng hồ truyền tin và tất cả số yêu hạch còn lại cho nó.

- Đại ca. Khi nào thì chúng ta xuất phát?

- Sau khi ăn xong chúng ta trở về tắm rửa rồi sẽ đi ngay.

- Đại ca không mua trang bị à? Em thấy trên người đại ca chỉ có hai thanh liêm đao mà không có mũ giáp bảo hộ gì hết vậy?

- Không cần thiết. Đại ca chỉ cần có hai thanh Tuyệt Sát là đủ. Đúng rồi, em không sài cung tên nữa hay sao mà mang theo một thanh kiếm vậy?

Nhìn thấy thanh kiếm mà Mai đeo trên lưng nó buộc miệng hỏi.

- A. Làm sao đại ca biết em từng dùng cung tên?

Khang lúc này mới phát hiện là nó lỡ lời nên nhanh chóng xoay chuyển lời nói:

- Đại ca thần thông quảng đại, chuyện gì mà đại ca không biết.

Mai nửa tin nửa không gật đầu đáp.

- Nếu em đổi qua dùng kiếm thì cầm thứ này đi. Đây là vũ khí ba sao đó.

Khang từ bên trong Tuyệt không gian lấy ra một thanh trường kiếm đưa cho Mai. Sau khi Mai rút kiếm từ vỏ ra. Một thanh trường kiếm vô cùng sắc bén hiện ra. Nó có hào quang màu lam bao quanh tỏa ra khí tức lạnh lẽo nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Kiếm vừa hiện ra, nhiệt độ trong phòng giảm xuống. Mọi người quanh đều ngạc nhiên nhìn lại. Vũ khí có thể phát sáng không nhiều, cả căn cứ Đại Nam cũng không có quá mười thanh đều có danh tiếng cả. Nhưng chưa ai thấy qua được thanh kiếm này. Mai cầm thanh kiếm có chút sững sờ hỏi:

- Đại ca nó tên là gì?

- Phiêu Tuyết.

Lúc này ở bàn bên cạnh một ông lão đứng dậy vỗ tay nói.

- Phiêu Tuyết. Tên rất hay. Tôi tên là Nguyễn Hữu Minh. Không biết vị cô nương này có thể cho tôi xem qua thanh kiếm một chút không?

HẾT CHƯƠNG

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.