Ra khỏi phòng thẩm vấn, cả người Phương Thanh râm ran cảm xúc hưng phấn và chấn động. Theo bản năng, anh rất muốn tìm người trò chuyện. Một mình anh tựa vào vách tường trong hành lang châm một điếu thuốc, sau đó lấy di động ra.
Một ngày đã trôi qua kể từ hôm anh đến phim trường tặng hoa cho cô ấy. Nhưng đến giờ, di động vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi mà anh chờ đợi. Phương Thanh hơi bực trong lòng. Hút thuốc xong, anh đứng dậy bước ra khỏi hành lang.
Anh phải tranh thủ đi điều tra vụ án này thôi.
Phương Thanh dẫn đội đến công viên Anime lần nữa. Bởi vì xảy ra vụ án hạ độc giết người nên lễ hội phải kết thúc sớm. Vẫn còn không ít người đang thu dọn đồ đạc, tháo dỡ gian hàng. Nghe đâu ban tổ chức sẽ chọn ngày khác để tổ chức lại lần nữa.
Trước kia, Phương Thanh chưa từng đến những nơi như thế này. Xung quanh đều là thiếu niên thiếu nữ thanh xuân phơi phới, ăn mặc kỳ dị phóng khoáng. Trông họ rạng rỡ, cá tính như không buồn đoái hoài đến thứ gì khác ngoài việc thể hiện cái tôi với thế giới bên ngoài.
Nhưng khiến Phương Thanh và những cảnh sát hình sự khác thật sự xúc động chính là cảnh tượng phía sau sân khấu. Những thiếu niên kia cởi bỏ bộ tóc giả, trang sức và bộ đồ diễn để khoác lên mình những chiếc áo phông giá rẻ. Họ ngồi trên ghế nhựa, thậm chí là dưới đất, chưa kịp tẩy trang đã vội ăn ngấu nghiến hộp cơm chẳng mấy ngon lành.
Đây là một quần thể đầy sự mâu thuẫn. Khi biểu diễn, họ được mọi người dõi mắt ngắm nhìn, hoàn toàn buông thả theo cá tính của mình, dường như không hề biết sợ hãi là gì. Song, khi trở lại cuộc sống hiện thực, họ cũng chỉ là những con người bình thường đang vất vả mưu sinh, sống mờ nhạt giữa xã hội xô bồ.
Hôm nay, anh đến đây nhằm mục đích điều tra sâu hơn, đồng thời xác minh suy đoán của Bạc Cận Ngôn. Phương Thanh hỏi thăm một chàng trai cao to có vẻ lạnh lùng ở gian triển lãm gần câu lạc bộ Nguyệt Ảnh.
“Cậu biết mấy người trong câu lạc bộ Nguyệt Ảnh không?”
Chàng trai đang đứng trước gương cởi chiếc áo giáp nặng nề ra. “Từng gặp vài lần, không thân cho lắm.”
“Họ có tổng cộng mấy người?”
“Không chú ý lắm, chừng bốn năm người gì đó.”
“Hôm xảy ra vụ án, các cô cậu có thấy điều gì khác thường không?”
Chàng trai lắc đầu: “Không có. Chúng tôi đều bận biểu diễn, không ai rảnh chú ý đến họ cả.”
Phương Thanh đăm chiêu nhìn cậu ta. “Bình thường, giữa các câu lạc bộ có hay giao lưu với nhau không?”
“Không nhiều.” Cậu ta cởi áo giáp xong, đang vốc nước ở bồn rửa mặt. “Mọi người có hoạt động thì tham gia. Câu lạc bộ của họ gần đây tham gia rất ít nên không quen thân với mấy nhóm chúng tôi. Hơn nữa, các câu lạc bộ thường xuyên có người gia nhập và rút lui mà.”
Lúc này, có người đứng ngoài cửa gọi cậu ta: “Đi thôi, xe buýt sắp đến rồi, lát nữa hết chuyến bây giờ.”
Cậu ta khiêng trang phục nặng nề trên vai, hỏi Phương Thanh: “Sếp, tôi có thể đi chưa?”
Phương Thanh gật đầu: “Đi đi, cảm ơn cậu.”
Mấy thanh niên này đều sống khá kham khổ. Anh nhớ năm đó, mọi việc đều được ông bố cảnh sát của mình sắp xếp cả rồi, anh cứ thi thẳng vào Đại học Công an mà không hề nghĩ ngợi nhiều. Nghĩ lại thì dường như bản thân chẳng hề có ước mơ gì cả.
***
Cùng thời điểm ấy, An Nham mặc đồng phục cảnh sát đứng bên ngoài studio câu lạc bộ Nguyệt Ảnh quan sát địa hình. Gần đó không có camera giám sát, camera ở xa hơn cũng không ghi lại được manh mối gì. Cậu ta quyết định đến hiện trường xem có bỏ sót manh mối nào không.
Giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt chiếu trên đỉnh đầu khiến người ta hoa mắt. An Nham đứng một lát thì nghe được một giọng nữ rất êm tai vang lên từ phía sau: “Chú cảnh sát ơi!”
An Nham quay đầu lại, lòng thoáng ngẩn ngơ. Cô gái tóc đen da trắng, cao hơn 1m65, mặc áo thun trắng đơn giản và quần short màu đen, đôi chân dài trắng nõn mang đôi boot ngắn khá bắt mắt. Cô nàng chưa tẩy trang, mi dài cong vút, môi đỏ phơn phớt. Nhưng dù có rửa đi lớp trang điểm thì chắc chắn vẫn là một mỹ nhân mắt to, môi hồng, mũi cao thanh tú.
Cô gái thấy dáng vẻ của An Nham cũng thoáng ngây người, lập tức thay đổi xưng hô: “Anh…cảnh sát!”
An Nham lạnh nhạt nhìn cô nàng. “Có chuyện gì không?”
“Anh chịu trách nhiệm điều tra vụ án của câu lạc bộ Nguyệt Ảnh sao?” Cô gái rụt rè hỏi.
“Phải, cô là ai? Có chuyện gì không?”
Cô gái vén vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai, khẽ lên tiếng: “Em tên Cố Bàng Bàng, là thành viên của câu lạc bộ Anime video Thần Diệu. Em muốn hỏi thăm kết quả điều tra thế nào rồi?”
An Nham tiến lên một bước: “Sao cô lại quan tâm đến chuyện này?”
Cố Bàng Bàng lùi về sau một bước theo phản xạ: “Bởi vì…” Cô nàng dường như khôn biết phải giải thích thế nào, ngước mắt nhìn thẳng vào An Nham bằng đôi mắt tựa mặt hồ phản chiếu bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
An Nham dời mắt đi. Đúng lúc này, con đường nhỏ phía sau hai người truyền đến tiếng xôn xao. Hình như có vài người đang đi đến, An Nham nghe tiếng kêu to: “Đại thần Bán Nguyệt, là đại thần Bán Nguyệt kìa! Này, nếu mình đến xin chữ ký và chụp ảnh cùng thì cô ấy có đồng ý không nhỉ?”
An Nham để ý thấy mặt Cố Bàng Bàng phớt đỏ.
“Ừm…Nói sau vậy, em đi trước đây.” Cố Bàng Bàng quay người bỏ đi.
An Nham nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay cô gái. Hai người nhìn nhau. Cố Bàng Bàng gợi ý: “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi.”
Sau đó, hai người len qua mấy con đường nhỏ, đến khoảng sân trống trải không người. Dĩ nhiên, vừa rồi An Nham đã tranh thủ lấy di động điều tra tất cả thông tin chuẩn xác về vị “Đại thần Bán nguyệt” này: Cố Bàng Bàng, 21 tuổi, sinh viên năm ba ngành Vật Lý ở Đại học Dân sinh trung Quốc. Hoa khôi của ngành, biệt danh Cố Bán Nguyệt, là cosplayer và ca sĩ nhạc cổ phong nổi danh. Tuy tuổi còn trẻ nhưng cô đã tung hoành trong giới nhiều năm, thuộc hàng lão lãng. Weibo những ba trăm nghìn fan, vẫn còn độc thân.
Cố Bàng bàng đứng sát bậc thang bên sân, bối rối lên tiếng: “thật xin lỗi, vừa rồi là fan của em. Em ngại phải giao lưu trực tiếp với họ.”
“Ừ.”
Cố Bàng Bàng ngước mắt nhìn An Nham: “Anh thật sự là cảnh sát điều tra vụ án này sao? Trông anh vẫn còn trẻ quá!”
An Nham yên lặng chốc lát rồi lấy thẻ ngành ra đưa cho cô xem. Cố Bàng Bàng nhìn kỹ: An Nham, 25 tuổi, Tổ chuyên án tâm lý tội phạm Bộ Công an.
Cô “ồ” một tiếng rồi trả thẻ lại cho cậu ta. Một cơn gió thổi qua, Cố Bàng Bàng thoáng rùng mình. Đôi chân dài trắng trẻo khẽ run rẩy.
An Nham dời mắt đi. “Tại sao cô lại muốn tìm tôi?”
Cố Bàng Bàng khẽ cắn môi: “Sếp An, em…”
An Nham nghe thấy cô gọi thế mắt đã sáng rực.
“Hôm nay, em mới biết trong câu lạc bộ Ngyệt Ảnh có người chết. Sau đó chợt nhớ đến tối hôm kia, hình như em đã thấy được hung thủ. Vậy nên em lập tức đi tìm cảnh sát. Một ngày trước khi vụ án xảy ra, em tham gia hoạt động đến tối muộn. Lúc đi ngang qua studio của họ, em thấy một người đi vào trong nhưng không bật đèn.”
Phút chốc, An Nham trợn to mắt: “Là ai?”
“Tuy rằng người nọ đội mũ, em chỉ thấy sườn mặt nhưng có lẽ chính là người trong câu lạc bộ của họ.” Cố Bàng Bàng thuật lại.
“Là ai?” An Nham nhìn cô chằm chằm. “Lục Quý, Dung Hiểu Phong, Tưởng Học Nhiễm, Văn Hiểu Hoa, hay là Hứa Sênh?”
Cố Bàng Bàng yên lặng chốc lát mới dè dặt nói: “Sếp An, anh không biết sao?Câu lạc bộ của họ ban đầu có sáu người cơ.”
***
“Trong câu lạc bộ Nguyệt Ảnh có người thứ sáu.” Bạc Cận Ngôn khẳng định.
Trên đường lái chiếc xe Cherokee chạy nhanh về sở Cảnh sát, vẻ mặt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều nghiêm túc, nặng nề.
Giản Dao liệt kê: “Hiện trường có bốn điểm khả nghi. Một, phong cách trang trí của studio vô cùng tươm tất ấm cúng, đẹp đẽ tỉ mỉ, đậm chất cá nhân. Chắc chắn khi thành lập studio, có người đã hết lòng hết dạ làm những việc này. Nhưng chúng ta đã đến chỗ ở của năm người họ và tìm hiểu đặc điểm tính cách thì không một ai có thẩm mỹ và thói quen đó. Hai, một người tỉ mỉ bài trí căn phòng như vậy tuyệt đối sẽ không để nó bừa bộn.”
Bạc Cận Ngôn ngắt lời: “Đúng vậy, giống như em đó. Nếu là em, dù câu lạc bộ sắp giải tán, em cũng sẽ không để studio lộn xộn như bãi rác.”
Giản Dao mỉm cười: “Cảm ơn ông Bạc đã khen ngợi. Đúng vậy, hiện tại studio không ai dọn dẹp, đồ đạc vứt lung tung, rất bừa bộn và nhếch nhác. Tình huống thực tế ở hiện trường và nội thất trang trí ban đầu khác hẳn nhau, hoàn toàn là hai phong cách.”
“Phong cách của người thứ sáu đã bị họ che giấu đi.” Bạc Cận Ngôn kết luận.
Lời nói nhạy bén của anh khiến Giản Dao rung động, có phân tích tiếp: “Ba, ảnh treo tường đều bị vứt bỏ, Điều này không hợp lý. Cho dù câu lạc bộ sắp giải tán cũng không ai nỡ vứt bỏ những ký ức họ từng rất yêu quý và trân trọng. Đây là chuyện thường tình của con người. Bọn họ chỉ muốn che giấu gì đó.”
“Bốn…” Bạc Cận Ngôn chậm rãi tiếp lời. “Những đóa hoa trong vườn bị xúc mang đi đều không phải loại rẻ tiền, hơn nữa còn phải chăm sóc rất cẩn thận. Chính là hoa của “hắn” trồng.”
Giản Dao yên lặng chốc lát. “Hung thủ chính là “hắn” sao?”
“Bây giờ còn chưa thể kết luận. Nhưng ít nhất, “hắn” cũng là một trong số những đối tượng khả nghi. Cho dù trong stdio ẩn chứa nhiều bí mật bị che giấu, nhưng vết tích về sự tồn tại của một người không thể dễ dàng xóa đi như vậy. Tin rằng Phương Thanh và An Nham đi điều tra xung quanh hiện trường cũng sẽ nhanh chóng kiểm chứng được sự tồn tại của người này.”
“Nhưng mà…” Giản Dao chần chừ. “Vì sao họ thà bị tình nghi là hung thủ giết người cũng hông chịu tiết lộ sự hiện diện của người này?”
“Đúng vậy.” Bạc Cận Ngôn cười nhạt. “tại sao lại như thế? Còn chuyện gì quan trọng hơn việc bị tình nghi giết người chứ?”
Lòng Giản Dao chấn động.
Bạc Cận Ngôn khẽ nhếch khóe môi. “Anh nghĩ, chỉ cần điều tra rõ chuyện này thì có thể biết hung thủ là ai rồi.”
Gần đến Sở Cảnh sát, Giản Dao cúi đầu nhìn đồng hồ. Đã ba mươi mấy giờ họ chưa chợp mắt rồi.
“Anh có mệt không?”
“Một chút.”
Giản Dao mỉm cười: “Thật là… Lúc điều tra vụ án, tinh thần anh hưng phấn nhất. Lát nữa về Sở, anh tranh thủ ngủ một chút đi. Phải biết yêu quý thân thể mình chứ!”
“Được.” Anh nhìn cô, chu đáo kéo tấm che nắng xuống cho cô. “Em cũng ngủ một lát đi.”
Giản Dao quả thật không gắng gượng được nữa. Cô vâng lời nhắm mắt lại, điều chỉnh lưng ghế cho thoải mái rồi co cuộn người vùi sâu vào giấc ngủ. Trong xe nhanh chóng vang lên tiếng hít thở khe khẽ, đều đặn.
Bạc Cận Ngôn lái xe một lúc rồi liếc mắt nhìn di động. Bởi vì đột ngột xảy ra vụ án giết người cosplay nên chuyện cuả Hàn Vũ Mông tạm thời bị gác lại. Hai ngày nay, Phó Tử Ngộ không hề gọi điện hay nhắn tin cho anh. Hiện tại, Tử Ngộ đang cần anh, anh nên quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn.
Và cả…
Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang mệt mỏi ngủ thiếp đi bên cạnh. Mái tóc dài mượt ngày thường có chút rối, môi cô khẽ mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng ửng hồng. Bạc Cận Ngôn không nhịn được, vươn tay vuốt lại mái tóc kia. Cô khẽ cựa người.
Anh sắp chuẩn bị xong rồi. Đợi vụ án này kết thúc, anh sẽ tổ chức một hôn lễ bất ngờ và lãng mạn nhất cho cô. Nghĩ đến đây, anh tự mỉm cười thỏa mãn.
***
Vì không có chứng cứ nên Tưởng Học Nhiễm, Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa đều đượcthả ra. Hứa Sênh trở về phòng ký túc xá của mình, Văn Hiểu Hoa được bố mẹ dẫn đi, Tưởng Học Nhiễm thì quay lại căn phòng thuê. Nhưng Cục Cảnh sát vẫn phái vài nhóm người trông chừng họ 24/7, vừa giám sát vừa bảo vệ.
Ngoài ra, nơi ở của họ đều bị lắp camera gần đó cũng bị kiểm soát tập trung. Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa không có ý kiến gì, riêng Tưởng Học Nhiễm lại vô cùng khó chịu. Cậu ta hỏi người cảnh sát đưa mình về nhà: “Tại sao phải lắp camera? Nghi ngờ tôi à?”
Người cảnh sát đáp: “Đừng nghĩ nhiều, cũng vì bảo vệ cậu thôi.”
Tưởng Học Nhiễm cười khẩy bước vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Vốn đang yên đang lành, tự dưng bị hai tên cảnh sát ở dưới tầng giám sát, còn bị theo dõi gắt gao qua camera nữa. Tưởng Học Nhiễm ngồi trên sô pha, xem mấy chương trình nhàm chán trên tivi.
Lát sau, cậu ta tắt tivi, đi đến chiếc bàn lắp camera theo dõi. Sau đó, một đồ vật rơi xuống, màn hình camera tối dên, chỉ có thể nghe thấy tiếng Tưởng Học Nhiễm đi qua đi lại.
“Chết tiệt!” Một cảnh sát mắng mỏ.
Người cảnh sát khác gọi điện đến: “Tưởng Học Nhiễm, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cậu ta ung dung đáp: “Sếp, tôi không thích bị người ta theo dõi từng li từng tí như vậy. Tấm lòng của mấy anh tôi xin nhận. Dù sao hai anh vẫn nghe được tiếng động mà. Tôi ngủ đây.” Nói xong, cậu ta cúp ngay điện thoại.
Hai người cảnh sát không thể nói gì thêm. Tuy mang danh nghĩa “hỗ trợ điều tra” và “bảo vệ” nhưng dù sao, cài đặt máy nghe lén và camera trong nhà người ta vẫn phải được người ta đồng ý, nếu không cũng chẳng thể cưỡng ép được.
Thế nên hai người đành dỏng tai nghe ngóng. May mà sau đó, mọi thứ đều bình thường: phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, tiếng Tưởng Học Nhiễm đi lại, tiếng đóng cửa…Có lẽ cậu ta đã về phòng ngủ rồi.
Hai người cảnh sát phải thay phiên nhau, một người trực, một người ngủ trên xe để theo dõi cậu ta.
Phương Thanh tới thay ca lúc đêm khuya, hỏi họ: “Có động tĩnh gì không?”
“Không có. Thằng nhãi này đã che camera rồi.”
Phương Thanh nhìn sang màn hình, mắng một tiếng: “Phiền phức!” Rồi lập tức gọi điện cho Tưởng Học Nhiễm. Tên nhãi này nhất quyết ngó lơ. Anh tiếp tục gọi đến khi có người nhấc máy mới thôi.
Tưởng Học Nhiễm cáu bẳn: “Các anh đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy. Sếp à, tôi nghĩ mình chỉ hỗ trợ điều tra chứ không phải đối tượng khả nghi. các anh không thể đối với tôi như vậy được. Nếu còn tiếp tục làm phiền nữa, tôi sẽ đi khiếu nại đấy.” Sau đó, cậu ta lập tức cúp điện thoại.
Phương Thanh bực bội chửi thề nhưng cũng đành bó tay hết cách. Thiết bị nghe lén không phát ra động tĩnh gì nữa, xem chừng Tưởng Học Nhiễm đã ngủ thật rồi.
Hơn hai giờ sáng, một cảnh sát hình sự khác đã ngủ thiếp đi. Phương Thanh đeo tai nghe ngắm trời sao lấp lánh, nghĩ đến vụ án, cũng nghĩ về Kim Hiểu Triết. Đột nhiên, từ tai nghe truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ.
“Hừ..hừ..”
Phương Thanh hoảng hốt, lập tức lay người đồng nghiệp tỉnh dậy. Bỗng một tiếng kêu vô cùng thảm thiết của Tưởng Học Nhiễm dội vào tai nghe. Sau đó là tiếng thứ hai, thứ ba rồi thứ tư.. Cậu ta không ngừng gào thét như đang phải chịu đựng chuyện gì đó cực kỳ đau đớn.
Phương Thanh giật tai nghe ra, lao xuống xe như tên bắn. Người đồng nghiệp không tài nào theo kịp được anh. Anh nhảy phốc qua rào chắn ngoài khu chung cư, lao lên tầng, một lần sải chân bước qua bốn, năm bậc thang, chớp mắt đã đến tầng của Tưởng Học Nhiễm.
Suốt cả quãng đường, rất nhiều suy đoán lướt qua trong đầu anh. Không đúng, Tưởng Học Nhiễm khóa cửa nhà. Nếu có người đột nhập thì họ nhất định sẽ nghe thấy tiếng động. Đối phương chắc chắn có chìa khóa rồi.
Hành lang này rất dài, anh vừa ló đầu khỏi cầu thang đã thấy cửa nhà Tưởng Học Nhiễm mở toang. Ở cuối dãy hàng lang chợt lóe lên một bóng dáng, là nam. Phương Thanh nhìn thoáng qua cửa nhà Tưởng Học Nhiễm, thấy máu chảy lênh láng trên đất, người nằm bất động, anh nghiến răng lao tới đuổi theo.
Người đồng nghiệp chạy đến cửa nhà Tưởng Học Nhiễm, thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng kinh hãi. Anh ta tuyệt đối không ngờ sẽ phải đối diện với cảnh máu me thế này. Trong nhà rất ngăn nắp, không hề có dấu vết đánh nhau. Tưởng học Nhiễm trợn trừng măt nằm giữa vũng máu. Cậu ta mặc bộ đồ cổ trang màu trắng được may rất tinh xảo, trên đầu đội mái tóc giả màu đen thật dài, thậm chí còn trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, môi đỏ rực rỡ, giữa mi tâm là nốt ruồi son, nhưng lại mang đến cảm giác hỗn tạp kỳ lạ.
Người cảnh sát đã nhìn quen dáng vẻ lịch sự, lạnh lùng của cậu ta lúc thường ngày và hình ảnh vị công tử cổ đại phóng khoáng hào hoa khi cosplay. Nhưng bộ dạng hóa trang hiện tại khiến người ta cảm thấy kỳ dị vô cùng.
Lồng ngực Tưởng Học Nhiễm bị cắm một cây dao ngay tim. Máu tươi trào ra nhuộm đỏ áo lụa. trên người còn có vài lỗ máu khác chứng tỏ cậu ta bị đâm rất nhiều nhát. Người cảnh sát chạy đến kiểm tra mạch đập và hơi thở của cậu ta. Tử vong rồi.
Lòng anh ta thoáng run sợ. Vụ giết người chỉ mới xảy ra mấy phút trước. Trang phục cổ trang, tóc giả và trang điểm nhất định phải chuẩn bị trước khi chết. Là hung thủ thừa dịp nạn nhân ngủ say mà hóa trang cho cậu ta hay do Tưởng Học Nhiễm tự mình làm?
Gã điên! Thật đúng là gã điên!
***
Phương Thanh truy đuổi gắt gao. Màn đêm đặc quánh, con đường lặng ngắt không một bóng người, thậm chí cả bóng một chiếc xe. Đối phương đội mũ, đeo một túi lớn, căm đầu chạy mải miết. Dần dần, khoảng cách không ngừng bị rút ngắn. Phương Thanh nhìn đường nét thân hình người nọ, trong lòng chấn động.
“Đứng lại, cảnh sát đây!” Anh quát to.
Đối phương vô cùng tỉnh táo và cố chấp, rẽ cua chạy ra sau dãy nhà. Bên kia thấp thoáng ánh đèn sáng sủa và tiếng người ồn ào. Đầu Phương Thanh chợt vang lên tiếng “không ổn”, anh lập tức tăng tốc xông thẳng tới. Chạy đến cuối con đường rộng rãi thông thoáng, anh nhìn thấy một dãy hàng quán mở khuya, giờ này mà vẫn còn rất nhiều người ăn uống nhậu nhẹt. Đảo mắt một vòng chỉ thấy người với người, Phương Thanh thầm mắng, ánh mắt quét nhanh như chớp. Người nọ chắc chắn chưa chạy được xa, nhưng anh tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng đối phương đâu cả.
Bây giờ, Phương Thanh chú ý thấy bên phải con đường phía trước có nhà vệ sinh công cộng, tắt đèn tối thui, không ai ra vào. Anh lập tức chạy ngay vào nhà vệ sinh nam. Không có ai cả. Anh kiểm tra từng buồng một, đều không có bóng người. Phương Thanh chạy đến cửa nhà vệ sinh nữ, hô to: “Có ai trong đó không?”
Không ai đáp lời. Anh xông thẳng vào, vẫn là vườn không nhà trống.
Phương Thanh đứng trước cửa nhà vệ sinh công cộng, ngẩng đầu nhìn quanh. Một người đàn ông Bắc Kinh vạm vỡ trong bộ quần áo rộng thùng thình đang ăn đồ nướng, cậu nhân viên phục vụ bận tối mắt tối mũi, người phụ nữ đang lôi kéo một người đàn ông…nhưng bóng dáng của gã kia đã hoàn toàn biến mất.
Phương Thanh không từ bỏ ý định, tiếp tục chạy thêm một đoạn nữa nhưng chẳng thấy gì. Hắn tựa như bốc hơi không để lại dấu vết. Anh thở hồng hộc, đứng dưới trời khuya, tức tối chửi thề.