Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 29



Type: Thùy Miên

Ai mạo danh Kha Thiển? Ai có hận thù sâu sắc như vậy với câu lạc bộ Nguyệt Ảnh? Ai có thể bày ra vụ mưu sát liên hoàn tàn nhẫn, tinh vi có thể dồn ép tinh thần người còn sống đến bờ vực sụp đổ như vậy? Mà cuộc giết chóc của “hắn” phải chăng vẫn chưa dừng lại?

Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa đã được cảnh sát bảo vệ. Còn manh mối liên quan đến sự tồn tại của hung thủ tạm thời vẫn lẩn khuất trong làn sương mù u tối.

“Không có. Kha Thiển chưa từng nhắc với chúng tôi về bạn bè nào khác.” Văn Hiểu Hoa chắc chắn.

“Nhưng… Có một khoảng thời gian, cậu ấy thường xuyên đi ra ngoài một mình, khi trở về dường như rất cao hứng.” Hứa Sênh nhớ lại.

“Cô cậu không hỏi cậu ta đã đi đâu, gặp ai à?” Phương Thanh trầm giọng.

Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa đều cúi đầu lúng túng: “Chúng tôi không hỏi.”

***

Chiếc Cherokee màu đen chạy băng băng trên đường cao tốc. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn rất bình tĩnh. “Có hai khả năng, người yêu hoặc người thân.”

Giản Dao kinh ngạc. “Người thân? Theo tư liệu về Kha Thiển, ông nội cậu ta đã chết mấy năm trước rồi. Cậu ta không còn người thân nào khác.”

Bạc Cận Ngôn gật đầu. “Nhưng chúng ta không thể loại bỏ bất kỳ khả năng nào, cho nên vẫn phải về quê cậu ta một chuyến. Người kia hiểu rõ về câu lạc bộ Nguyệt Ảnh, biết rõ thói quen của từng người trong nhóm. Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa đã xác nhận, trước kia, để thuận tiện cho việc luyện tập, Kha Thiển cũng có một chiếc chìa khóa nhà Tưởng Học Nhiễm. Nói cách khác, ngay cả chiếc chìa khóa này ở đâu, Kha Thiển cũng nói với đối phương. Bọn họ không có gì giấu nhau. Kha Thiển tin tưởng đối phương tuyệt đối. Họ thân thiết với nhau giống như một cá thể vậy.

Tính cách Kha Thiển nhạy cảm, yếu đuối, không giỏi xã giao. Người kia nhất định xuất hiện trước khi cậu ta mất tích không lâu, nếu sớm hơn thì thành viên câu lạc bộ không lý nào không phát hiện. Thời gian ngắn ngủi như vậy đã trở thành bạn bè sống chết có nhau, khả năng này đối với người bình thường đã rất nhỏ, huống chi lại là Kha Thiển. Nhưng nếu là tình yêu và tình thân thì hoàn toàn có thể.”

Giản Dao gật đầu, nghĩ ngợi rồi phân tích sâu hơn. “Hơn nữa, tính cách của Kha Thiển hết sức ỷ lại vào bạn bè. Nếu có được một người bạn tốt chân chính thì: Một, cậu ta không cần giấu giếm mấy thành viên khác trong câu lạc bộ; hai, tâm lý ỷ lại vào họ sẽ không quá nhiều. Trên thực tế, muốn lập nghiệp trong lĩnh vực đó thì cậu ta không nhất thiết phải cộng tác với những người này. Nhưng sau khi nhận được tiền đầu tư, cậu ta vẫn rất để ý đến cái nhìn của những người kia, vô cùng khát vọng một tình bạn chân thành, thậm chí sẵn sàng dùng số tiền ấy đổi lấy sự coi trọng và tình bạn từ họ. Điều này nói rõ, tình cảm mà người kia dành cho Kha Thiển không thể thay thế được tình bạn.”

Bạc Cận Ngôn mỉm cười. “Well done!” (Giỏi lắm!”)

“Tình yêu, haiz…” Giản Dao thở dài. “Là tình yêu sao?”

Bạc Cận Ngôn không trả lời thẳng mà nói sang chuyện khác. “Số vốn đầu tư thiên thần mà Kha Thiển nhận được thật sự vô cùng khả nghi. Chúng ta không hề tìm được giấy tờ liên quan trong nhà cậu ta. Hơn nữa, theo cách cậu ta nói, cậu ta có quyền sử dụng khoản tiền kia tùy ý. Các nhà đầu tư thiên thần thông thường sẽ không làm như vậy. Chẳng qua, nhóm người Tưởng Học Nhiễm chưa có kinh nghiệm xã hội nên không phát hiện ra điểm khác thường thôi.”

“Cũng có nghĩa là… khoản tiền đó rất có thể là do “đối phương” cho Kha Thiển?”

“Có khả năng này.” Bạc Cận Ngôn xác nhận. “Anh đã bảo An Nham điều tra nguồn gốc khoản tiền đó rồi, đồng thời cũng nói Phương Thanh ở lại Bắc Kinh điều tra các đầu mối khác xung quanh Kha Thiển.”

“Vậy mục đích chúng ta về quê cậu ta là xác nhận về khả năng người thân của cậu ta gây án phải không?”

“Không chỉ như vậy. Đây là một vụ án lý thú. Nếu không tìm hiểu cặn kẽ về Kha Thiển, làm sao chúng ta biết đượ suy nghĩ của cậu ta, từ đó cảm nhận và hiểu hơn về hung thủ thật sự của vụ án này?”

Ồ, lại nữa rồi!

Giản Dao tủm tỉm. “Này, tại sao anh luôn duy trì hứng thú khó kiềm chế với hung thủ vậy? Anh không phiền chán, không mệt sao?”

“Làm chuyện mình thích sao lại mệt chứ?” Bạc Cận Ngôn nhìn cô trìu mến. “Điều anh thích, cái anh ghét, qua bao nhiêu năm trước sau vẫn như một.”

“Ồ!” Giản Dao không nhịn được vui vẻ ra mặt.

Anh cũng cười khẽ. “Đúng rồi, anh đang ám chỉ đến em đấy.”

Giản Dao càng không kìm nén được nét cười trên mặt. Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, là Lạc Lang đã mấy ngày không liên lạc.

“Giản Dao, hôm nay anh có việc đến tòa án gần Cục Cảnh sát. Em có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm nhé?”

Giản Dao sững người.

Lạc Lang cười nói: “Rủ chồng em đi cùng luôn.”

Giản Dao khéo léo từ chối: “Anh Lạc, ngại quá, hôm nay bọn em đi điều tra bên ngoài rồi, không kịp quay về. Hôm khác đi, đợi vợ chồng em về sẽ mời anh.”

Lạc Lang “à” một tiếng: “Được, vậy tuần sau đi. Bên anh còn có một vài tài liệu pháp luật về các vụ án rất có giá trị tham khảo, lần sau đưa cho em.”

Cúp điện thoại, Giản Dao nói với Cận Ngôn: “Anh Lạc hẹn vợ chồng mình ăn cơm.”

Bạc Cận Ngôn dửng dưng. “Không có hứng thú.”

Giản Dao nài nỉ: “Lần tới đi với em đi mà!”

“…Được.”

Giản Dao nhìn anh vẫn bình thản lái xe bỗng nổi hứng trêu chọc: “Này, em gặp gỡ bạn là nam giới, anh có ghen không?”

Bạc Cận Ngôn chế giễu. “Đàn ông cảm thấy có nguy cơ mới ghen. Tiếc rằng anh không nhận thức được cảm giác này.”

“Anh thôi đi…”

Lái xe được một lát, anh chợt hỏi: “Anh ta lớn hơn em bao nhiêu tuổi?”

Giản Dao nghĩ ngợi giây lát mới hiểu được “anh ta” là chỉ Lạc Lang. “Bảy, tám tuổi gì đó.”

“Hóa ra là vậy.”

“Là sao?”

Anh thản nhiên buông lời. “Em gọi anh ta là anh Lạc.

“Ừm, Huân Nhiên cũng gọi như vậy.”

“Anh lớn hơn em bốn tuổi.” Bạc Cận Ngôn nói tiếp.

Giản Dao thoáng ngây người, thật đúng là… Nhưng cô chưa bao giờ cảm giác anh lớn tuổi hơn cô cả.

Thấy cô không nói lời nào, Bạc Cận Ngôn khẽ chau mày. “Lúc trước, em chẳng bao giờ gọi anh là “anh”* cả.”

* Anh ở đây nghĩa là “anh trai”, cách gọi vừa tôn kính vừa thân thiết. Ở Trung Quốc, giữa tình nhân với nhau, cô bạn gái cũng có thể gọi bạn trai mình là “anh trai”.

Giản Dao nghẹn lời. Thì ra anh để ý cái này. Không phải anh đã nói chẳng nhận thức được cảm giác ghen tuông sao? Thấy Bạc Cận Ngôn lườm mình, Giản Dao phì cười.

“Anh muốn em gọi anh là “anh” à?” Lời vừa thốt ra, cô bỗng thấy mặt mình nóng bừng.

Bạc Cận Ngôn im lặng.

Giản Dao chợt hắng giọng: “Anh Bạc!”

Anh khẽ cười thích thú.

Giản Dao chớp chớp mắt, lại gọi: “Anh Cận Ngôn!”

Bạc Cận Ngôn dịu dàng “ừ” một tiếng. Qua khe hở cửa kính, ngọn gió tràn vào không gian trong xe, êm ái và tĩnh lặng, lan tỏa sự ấm nồng khiến trái tim người ta loạn nhịp. Giản Dao để ý thấy vẻ mặt anh, tuy vẫn bình tĩnh nhưng gò má đã thấp thoáng ửng hồng.

Cảm xúc ấm áp chợt lấp đầy trái tim cô. Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước giống anh, mặc cảnh sắc lặng lẽ lướt qua ngoài khung cửa.

Cùng lúc đó, Lạc Lang ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn cửa sổ văn phòng của Giản Dao. Trong tay anh ta là một xấp tài liệu sắp xếp chỉn chu được chú thích cặn kẽ do chính tay anh ta viết.

Làm gì có chuyện thuận đường đi ngang qua đây chứ? Trên thực tế, việc gặp gỡ cô ở buổi họp mặt đồng hương cũng không phải tình cờ mà là ước muốn khát khao nhiều năm qua của anh ta.

Ngồi yên lặng chốc lát, Lạc Lang mới lái xe rời đi. Đợi cô bình an trở về, lại mong đến ngày gặp mặt.

***

Quê của Kha Thiển ở Hà Bắc, khá gần Bắc Kinh. Nhưng mấy năm qua, những thành phố vừa và nhỏ của Trung Quốc đều bị phá dỡ và quy hoạch lại, xây dựng thành các khu chung cư hoặc thành phố mới giống hệt như nhau. Hộ khẩu ban đầu của Kha Thiển là ở khu ký túc xá của một công xưởng bị phá sản nào đó. Nơi đây đã sớm bị san thành bình địa để xây dựng khu chung cư mới. Mấy hàng xóm ngày xưa cũng chẳng biết đi đâu. Giản Dao hỏi thăm một lượt nhưng không ai biết người nhà họ Kha, cũng không tìm được bất cứ tư liệu nào.

Có lẽ trong thời đại mọi thứ biến đổi nhanh chóng như ngày nay, điều duy nhất không thay đổi chính là sông núi ao hồ, mãi mãi lặng lẽ ngắm nhìn chúng ta. Hồ nước ở đối diện khu chung cư vẫn trong veo gợn sóng như ngày nào, bên cạnh còn có bãi cỏ xanh mướt được bảo vệ và chăm sóc rất tốt.

Họ đến địa chỉ thứ hai: Nhà ông nội Kha Thiển, cũng ở huyện này. Dựa theo mục quan hệ gia đình trong hồ sơ đại học, Kha Thiển chỉ có một người thân là ông nội, địa chỉ thường trú cũng là nhà của ông.

Lần này tương đối dễ tìm. Căn nhà hai gian nằm trong khu nhà cũ, ngói xanh tường xám, ngoài cổng treo ổ khóa to bằng sắt. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn gõ cổng rất lâu mới gặp một bác gái đi ra từ nhà bên cạnh: “Cô cậu đến tìm ai thế?”

Giản Dao cười nói: “Thưa bác, bọn cháu là bạn của Kha Thiển ở Bắc Kinh đến đây du lịch. Bọn cháu nhớ cậu ấy từng bảo đây là quê mình nên đến thăm hỏi ạ.”

Bạc Cận Ngôn mỉm cười nhìn cô vợ cảnh sát ngày càng trở nên ranh mãnh của mình.

Bác ấy thấy hai người họ trông cũng đàng hoàng nên không chút nghi ngờ. “Ồ, hóa ra là bạn của Tiểu Kha à? Dạo này nó lại không về đây.”

“Bác à, ông nội của Tiểu Kha qua đời khi nào vậy ạ?” Giản Dao hỏi thăm.

Bác ấy thở dài: “Chừng bốn, năm năm rồi, hồi Tiểu Kha mới lên đại học ấy.”

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn thoáng nhìn nhau. Giai đoạn đó gặp biến cố như vậy, thảo nào Kha Thiển lại biểu hiện sự quyến luyến những người bạn đại học như thế.

“Cậu ấy còn người thân nào khác không bác?”

Bác ấy nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không thấy có ai lui tới. Nhà tôi dọn đến đây từ mười năm trước, chỉ thấy có hai ông cháu họ lẻ loi thôi. Ôi, nói ra Tiểu Kha đúng là mạng khổ. Nghe nói lúc nói mới năm, sáu tuổi, bố mẹ đều qua đời trong vụ tai nạn giao thông, cũng không nhận được tiền bồi thường gì cả. Sau khi ông nội mất thì nó gửi cho tôi một chùm chìa khóa nhà, nhờ tôi thỉnh thoảng sang quét dọn giúp rồi lên Bắc Kinh học hành.”

Bạc Cận Ngôn đột ngột lên tiếng: “Vậy lần gần nhất cậu ấy trở về là khi nào ạ?”

“Một tháng trước. Tôi còn nhớ rõ, mấy hôm đó là vào dịp Thanh minh.”

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều trầm mặc. Một tháng trước ư? Kha Thiển bị đám Tưởng Học Nhiễm “giết chết” vào nửa năm trước, sau đó mất tích vì “thi thể” bị chôn giấu. Nhưng một tháng trước, cậu ta về quê một chuyến, sau đó gây án mưu sát liên hoàn.

“Bác chắc chắn người kia là cậu ấy chứ ạ?” Bạc Cận Ngôn hỏi lại lần nữa.

Bác gái lấy làm lạ, nhìn anh vẻ khó hiểu: “Cậu hỏi gì lạ vậy? Lẽ nào tôi lại nhìn lầm? Hôm đó, nó còn ăn cơm tối ở nhà tôi nữa. Thằng bé tôi nhìn từ nhỏ đến lớn…”

Giản Dao cười xen lời, dúi tờ hai trăm tệ vào tay bác hàng xóm. “Bác à, là thế này, ngôi nhà của ông Kha Thiển ở đây may nhờ có bác chăm sóc. Đây là chút tâm ý của người bạn như cháu ạ!”

Bác ấy thấy tiền lập tức đỏ mặt, xua tay bảo không cần. Nhưng Giản Dao cương quyết dúi vào tay, bác ấy từ chối mấy lần, rốt cuộc cũng nhận lấy. Giản Dao nhân cơ hội đưa ra lời đề nghị tế nhị: “Bác, bọn cháu cũng đến đây rồi, có thể để bọn cháu vào nhà Kha Thiển thăm nom một chút không ạ?”

Nhà ông nội Kha Thiển có thể hình dung bằng câu “chỉ có bốn bức tường”. Trong hai gian phòng, ngoại trừ giường, bàn, tủ thì không còn đồ vật gì khác. Những vật dụng kia đều là kiểu xưa cũ, còn có bức tranh thủy mặc tre trúc vẽ tay trên tường. Căn nhà đậm nét cổ kính, không hề tầm thường. Không cần phải nói, nhất định là công lao của Kha Thiển rồi.

Có lẽ cảm thấy nhà Kha Thiển không có gì đáng giá nên bác gái kia dẫn họ vào rồi đi làm việc của mình. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nhìn một vòng, không phát hiện điều gì khác thường.

Giản Dao có chút dao động. “Em hoang mang rồi đấy. Em vẫn cứ đinh ninh Kha Thiển đã chết, lúc trước Phương Thanh và Cố Bàng Bàng nhìn thấy chỉ là người có dáng vẻ tương tự cậu ta thôi. Nhưng bây giờ, bác gái này lại xác nhận người mình thấy chính là một Kha Thiển còn sống sờ sờ. Lẽ nào cậu ta chưa chết thật sao?”

“Không phải hoang mang.” Bạc Cận Ngôn ân cần gợi ý cho cô. “Anh nghĩ, chúng ta sắp tìm được đáp án rồi. Em không phát hiện trong căn phòng này thiếu vật gì sao?”

Giản Dao thoáng giật mình. Bạc Cận Ngôn đeo găng tay vào, kéo tất cả ngăn tủ ra rồi đóng lại. “Cá tính Kha Thiển nhạy cảm và tỉ mỉ, còn nhỏ đã mất bố mẹ, vừa thi lên đại học thì mất ông nội… Cậu ta nhất định sẽ giữ gìn món đồ kia rất cẩn thận. Nhưng chúng ta không hề phát hiện vật ấy trong căn phòng trọ của cậu ta. Ở đây cũng không có.”

“Là vật gì?”

“Album ảnh.”

Giản Dao sửng sốt.

Bạc Cận Ngôn nhếch môi. “Đó là thứ người kia muốn mang theo bên người, hoặc là… thứ cậu ta muốn che giấu. Đây chính là nguyên nhân cậu ta trở về đây một chuyến.

Giản Dao ngơ ngác. Lẽ nào không phải người yêu, mà là người thân!

***

Trường Tiểu học Ao Sen là ngôi trường tốt nhất trong vùng. Lúc Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đến đây thì trời đã về chiều.

“Mười năm trước bác gái hàng xóm mới dọn đến đó.” Bạc Cận Ngôn suy luận. “Khi đó, Kha Thiển vừa lên cấp hai. Bác ấy không biết gì về khoảng thời gian trước đây. Xung quanh nhà cũng không có hàng xóm lâu năm. Kha Thiển có thành tích xuất sắc từ nhỏ, tất nhiên sẽ học trường tiểu học tốt nhất rồi.”

Họ đi đến phòng giáo vụ trường tiểu học. Đưa thẻ ngành ra, hai người được một giáo viên lớn tuổi hỗ trợ. “Vâng, xin chờ một chút, tôi đi lấy kỷ yếu năm đó.”

Lúc họ đang đợi thì An Nham gọi điện đến: “Điều tra ra rồi, khoản tiền gửi cho Kha Thiển là từ một tài khoản ở Mỹ, chủ tài khoản là K.A.”

Lúc này, vị giáo viên kia mang kỷ yếu đến. Tuy đã qua rất nhiều năm nhưng Giản Dao nhìn qua đã tìm được đứa trẻ khá giống Kha Thiển khi trưởng thành trong bức ảnh chụp chung cả lớp. Cô vội chỉ cho Bạc Cận Ngôn xem: “Anh xem đi, đây là Kha Thiển.”

Giáo viên bên cạnh đeo kính lão vào, cười bảo: “Cô nhận nhầm rồi, đó không phải là Kha Thiển. Đó là Kha Ái. Kha Ái là chị, học sinh nữ đứng hàng thứ nhất, Kha Thiển là em trai, đứng hàng cuối cùng. Họ là một cặp sinh đôi long phượng nhưng giống nhau như khuôn đúc.”

Bạc Cận Ngôn cầm bức ảnh nhìn chăm chú. Quả nhiên, Giản Dao tìm được Kha Thiển đứng ở hàng cuối. Khuôn mặt hai đứa bé rất khó phân biệt, cô bỗng cảm thấy buồn bã khó hiểu. Cô tìm hiểu cặn kẽ hơn: “Vậy về sau thế nào? Kha Ái đã đi đâu?”

Người giáo viên già thở dài. “Kha Ái tốt số. Một người thân thích của họ không có con cái đã nhận nuôi con bé vào năm học lớp ba. Không biết họ sợ nhận nuôi cả hai thì không kham nổi hay sợ hai đứa bé ở chung sẽ dựa dẫm vào nhau mà không thân thiết với họ nên để Kha Thiển ở lại với ông nội, còn Kha Ái được đưa sang Mỹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.