Giọng nói kia len lỏi vào tai Giản Dao tựa như một sợi dây đàn đang nhẹ rung, dư âm vang vọng, khiến người khác khó giữ được bình tĩnh. Thậm chí, cổ cô có chút cứng đờ, muốn ngẩng đầu nhưng lại không dám.
Phương Thanh đứng bên cạnh cô sững sờ không thốt nên lời. Rốt cuộc, Giản Dao cũng nhìn sang. Xung quanh, mọi người vẫn tất bật như thường. Cách lớp kính, Giản Dao thấy anh đang chậm rãi bước đi trên hành lang.
Bạc Cận Ngôn đeo kính râm, mặc vest đen, sơ mi trắng và đi giầy da bóng loáng. Anh đã gầy đi nhiều, bộ đồ Tây khoác trên người trông khá rộng. Dáng người cao ráo đứng đó như một giá treo quần áo. Bàn tay anh xương xương tái nhợt, cầm cây gậy đen bóng, khiến Giản Dao cảm thấy trái tim đau nhói.
Bởi vì câu nói ngông cuồng vừa rồi nên có rất nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía anh. Nhưng gương mặt ấy vẫn chẳng rũ bỏ sự lạnh lùng.
Lúc ngang qua khung cửa sổ bên này, anh chợt dừng bước. Tim Giản Dao đập thình thịch. Qua lớp kính phản chiếu ánh sáng loang lổ, anh như cảm giác được gì đó, khẽ nghiêng đầu hướng về phía cô.
Phương Thanh nhỏ giọng mắng: “Chết tiệt!” Nhóm cảnh sát hình sự ngơ ngác nhìn nhau.
Khoé mắt Giản Dao bỗng chốc rưng rưng. Nhìn mái tóc đen nhánh và cập kính râm che khuất đôi mắt sáng ngời trong trí nhớ, cô bất giác chạm tay vào cửa kính, khẽ gọi: “Cận Ngôn…”
Nhưng anh không nghe thấy lời thì thầm của cô, chỉ lẳng lặng quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Bóng dáng anh nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Giản Dao thẫn thờ đứng đó, cả người như hoá đá. Còn Phương Thanh thì trợn mắt nhìn cô. Một ý nghĩ thoáng chốc hiện lên trong đầu Giản Dao: Trông anh không khác gì trước kia cả, chỉ trừ đôi mắt không nhìn thấy thôi. Tại sao anh vẫn chần chừ ở thế giới ngoài kia? Tại sao vẫn không trở về bên cô?
Phương Thanh kéo cánh tay Giản Dao khiến cô hoàn hồn, hai người vội vã đuổi theo. Đúng lúc này, An Nham bước ra khỏi văn phòng. Thiệu Dũng, nhàn nhã đút tay vào túi quần. Phương Thanh thấy cậu liền chửi thề. An Nham giật mình quay lại, ngây dại nhìn Phương Thanh và Giản Dao: “Lão Phương, chị dâu…”
Phương Thanh cười lạnh, còn Giản Dao thì trách mắng: “Cậu còn biết gọi tôi là chị dâu sao?”
An Nham vô cùng lúng túng, quay đầu thấy Thiệu Dũng đứng ở cửa mỉm cười nhìn họ, lập tức hiểu được tất cả đều do lão cáo già này sắp xếp. Cậu luống cuống như thể trẻ con trốn học bị bố mẹ bắt tại trận, cũng không biết Bạc Cận Ngôn đã phát hiện ra chưa. An Nham đành viện cớ chạy trốn: “À...Em đi xem thử anh ấy thế nào. Anh ấy không thấy đường, bên cạnh phải có người trông…”
Còn chưa dứt lời, cậu đã bị Phương Thanh ghìm chặt cổ vào tường bằng một tay. Phút chốc, gương mặt cậu đỏ bừng, không thốt nên lời.
“Đi bụi cả năm, tưởng có gì khởi sắc…” Phương Thanh lạnh giọng: “...Thế đôi mắt có khá hơn không? Còn cậu định làm gì?” Nói xong, anh liếc mắt ra hiệu với Giản Dao.
Giản Dao gật đầu, lập tức đuổi theo Bạc Cận Ngôn.
Cô băng qua nhóm người cảnh sát hình sự, đối tượng khả nghi, lướt qua huy hiệu công an, tường trắng… Mọi tiếng động trên thế giới như biến mất lần nữa. Trước mắt cô chỉ còn con đường nhỏ sáng ngời và bóng dáng cao ráo cô đơn vẫn đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại.
Giản Dao cố nén nước mắt tuôn rơi. Cô luôn tự nói với mình: Người đàn ông như anh, mặc dù bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhạt nhưng kỳ thực rất sâu sắc, lúc cần rời đi sẽ rời đi, lúc nên trở về sẽ trở về. Nhưng nếu họ không gặp lại thì sao? Anh sẽ ở một nơi vắng lặng nào đó, tưởng chừng đã bị số mệnh lãng quên ư?
Giản Dao thoáng dùng bước, cô đã đuổi kịp anh rồi. Bạc Cận Ngôn ngồi xuống băng ghế ở hành lang, đặt chiếc gậy sang bên cạnh, chắc hẳn đang chờ An Nham. Anh ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi như trước kia, vẻ mặt thờ ơ, dáng điệu thản nhiên giữa dòng người qua lại.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Giản Dao trào dâng một cảm xúc mãnh liệt. Cô muốn chạy đến ôm chặt lấy an, nhìn ngắm anh thật lâu...Tất nhiên, anh sẽ kinh ngạc, có lẽ còn lúng túng, nhưng Giản Dao dám chắc, nhất định anh sẽ đưa tay vỗ về cô, ôm lấy cô, giống như những của chỉ cô muốn dành cho anh vậy.
Nhưng có một thứ cảm xúc khó tả đã ngăn cô lại. Cô tự hỏi, là như thế nào? Khoảng thời gian rời xa cô, anh sống âm thầm và an nhiên ở một góc nào đó, trên thế gian này. Không ai biết đến tiếng tăm của anh, không ai nghe đến chiến công của anh, cũng không ai thấy được những thương tích phủ khắp người anh.
Đây chính là cuộc sống mà anh mong muốn ư? Giống như trước đây, sau khi bị trọng thương trong vụ án tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi, anh thu mình trốn trong chiếc mai rùa, trở về quê hương xa cách nhiều năm, sống biệt lập với thế giới bên ngoài. Bây giờ, anh lại thu mình vào chiếc mai ấy lần nữa. Nhưng lần trước chỉ là những vết thương trên thân thể, còn lần này chính là rạn nứt trong trái tim anh. Phải làm sao để chữa lành trái tim tan vỡ của Bạc Cận Ngôn đây?
Chợt có tiến chuông reo, Bạc Cận Ngôn lấy điện thoại ra nghe, sau đó khoé môi nhếch lên một nụ cười đắc ý: “Được, nếu sếp Thiệu đã thành khẩn mời, bây giờ tôi sẽ quay lại để hỗ trợ phá án vậy.”
Anh đứng dậy đi men theo con đường cũ. Trong giây phút ấy, máu toàn thân Giản Dao như đông đặc. Biết rõ anh không nhìn thấy mình nhưng cô lại có cảm giác không biết trốn vào đâu, thân thể cứng đờ, lạnh toát.
Bạc Cận Ngôn đi đến trước mặt cô, cây gậy dò đường chạm phải mũi chân cô. Anh dừng bước.
“Làm ơn nhường đường.” Giọng anh thật lịch sự, trầm ấm và bình thản.
Giản Dao đưa tay che kín mặt, im lặng nhường lối cho anh. Bạc Cận Ngôn không phát giác ra điều gì khác thường, từ từ đi ngang qua cô.
Cuộc họp liên quan đến vụ án sắp bắt đầu. Biết Bạc Cận Ngôn sẽ tham gia với họ nên tâm trạng Phương Thanh như quả bom hẹn giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Liệu rằng lần hội ngộ này sẽ khiến anh sảng khoái hay đau thấu tim gan đây?
Có điều, giờ phút này, điều an lo lắng hơn hết chính là tình trạng của Giản Dao. Phương Thanh không có lòng dạ nào tìm Bạc Cận Ngôn và An Nham ôn chuyện. Anh tìm thật lâu mới bắt gặp Giản Dao đang lặng người đứng ngoài ban công với đôi mắt sưng vù. Quen biết một năm ròng, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc thảm thương tới vậy.
Phương Thanh châm thuốc đứng bên cạnh cô, khó khăn mở miệng: “Vừa rồi, hai người…”
“Em không bắt chuyện với anh ấy.”
“Tại sao?”
Giản Dao bỗng nghẹn ngào: “Không thốt nên lời.”
Phương Thanh cảm thấy mình không bình tĩnh nổi nữa: “Khốn khiếp..” Anh khẽ mắng một tiếng: “Hay để anh đập cho tên kia một trận nhé?”
Giản Dao cười gương: “Không được.”
“Bắt tên ấy viết kiểm điểm mười nghìn chữ thì sao?”
Giản Dao vẫn lắc đầu: “Không được.”
Phương Thanh thở dài: “Giản Dao, sao em đối tốt với anh ta quá vậy? Giữa hai người, em cứ nhường nhịn mãi được sao?”
Khi người kia còn sống cũng từng nói những lời này. Hốc mắt vừa hong khô của Giản Dao lại đỏ hoe.
“Lão Phương, anh đừng nói nữa.”
Phương Thanh “ừ” một tiếng, nhắc nhở cô: “Chúng ta chuẩn bị vào họp thôi. Bạc Cận Ngôn cũng tham dự.”
“...Em biết rồi.”
Cả năm nay, mỗi lần nhắc đến Bạc Cận Ngôn và An Nham, Phương Thanh đều khó chịu ra mặt. Thế mà giờ phút này, anh lại vừa hút thuốc vừa từ tốn mở lời: “Anh chưa từng gặp người cảnh sát nào đã mù mà vẫn có thể kiên trì phá án. Dù kiên cường thế nào thì cũng bất khả thi. Anh chồng nhà em đúng là người đàn ông đích thực, vấp ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó.”
Lúc đầu, An Nham bị Phương Thanh vứt vào một căn phòng nhỏ, khoá trái lại. Cậu vừa kích động vừa thấp thỏm, lại không gọi điện thoại báo tin Bạc Cận Ngôn được. Con người anh xưa nay luôn khó đoán, hiện tại không biết vì sao mà sống chết không thèm nghe máy.
Đến khi An Nham nhờ được một anh cảnh sát giúp mình mở cửa thì đã đến giờ họp mất rồi. Vừa bước vào văn phòng, cậu đã thấy tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ: Thiệu Dũng, Bạc Cận Ngôn, Phương Thanh, Giản Dao và mấy cảnh sát nòng cốt trong tổ điều tra.
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn vô cùng điềm tĩnh. Anh đặt gậy tựa vào cạnh bàn, ngồi nghiêm chỉnh. An Nham nhất thời tỉnh ngộ: Lẽ nào anh ấy còn chưa biết người ngồi đối diện mình là ai? Ôi trời ơi!
Phương Thanh ngồi cạnh Giản Dao, nhìn chằm chằm cậu và Bạc Cận Ngôn bằng ánh mắt sắc bén nhưu chim ưng. An Nham càng bất ngờ khi thấy bà chị dâu vốn dịu dàng, nhã nhặn của mình giờ phút này lại lạnh nhạt, dửng dưng như vậy. Cô cắm cúi xem tài liệu một hồi rồi ngẩng cao đầu nhìn họ. Ánh mắt kia trầm tĩnh như nước, An Nham không sao nhìn thấu.
Thiệu Dũng dày dạn kinh nghiệm nên nghiễm nhiên làm như không có chuyện gì. Nhóm cảnh sát hình sự trong phòng cũng vô cùng nghiêm túc. Thiệu Dũng hắng giọng: “Chuẩn bị họp thôi.”
An Nham tỏ vẻ điềm tĩnh ngồi xuống ghế, ngón tay khẽ ra hiệu với Bạc Cận Ngôn dưới gầm bàn.
Phương Thanh ngồi đối diện thấy hành động lén lút của An Nham liền đoán được dụng ý của cậu. Anh trừng mắt quát: “Cái thằng nhãi này…”
Cả bàn họp tức thì yên lặng, Giản Dao giật mình, tim đập kịch liệt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.
Anh ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn về phía hai người họ, vẻ mặt cơ hồ có chút căng thẳng. Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Hoá ra là...Phương Thanh đã đến.”