Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 89: Kiếp trước kiếp này



Tung Ngôn mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ quay trở về 60 năm trước, khi đó anh ta vừa mới có thể độc lập, mẫu thân cho phép anh ta được tự do qua lại trong hải vực ở phạm vi năm dặm.

Một cậu bé, không nói tiếng người, cũng sẽ không hóa hình, nhưng có một trái tim háo thắng. Anh ta so tốc độ với tất cả loài cá, vây đuôi thường vượt qua khu vực mà mẫu thân đã phân định. Thắng không có khen thưởng, nhưng cũng rất phấn khởi, dốc hết sức lực vọt lên khỏi mặt nước. Long Kình Vương vị thành niên cũng có thân hình rất lớn, mỗi lần rơi xuống là kích khởi sóng gió động trời, ngoài mấy chục dặm đều nghe được.

Mẫu thân anh ta cất tiếng gọi thầm sâu kín, chỉ có Long Vương Kình mới nghe thấy tần suất. Anh ta lưu luyến rời khỏi san hô và bầy cá, vừa đi vừa ngoái đầu lại, chờ đến khi hình ảnh phía sau hoàn toàn không thấy nữa mới kiên quyết quẫy đuôi, phóng tới chỗ mẫu thân.

Con trai ngây ngô, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết làm nũng, giống như cá heo biển quanh quẩn quanh mẫu thân. Tinh lực anh ta rất bền bỉ, dù chỉ là nhím biển bình thường cũng có thể làm anh ta lưu luyến nghỉ chân rất lâu. Mẫu thân cũng hết cách với anh ta, không ngừng thúc giục anh ta. Thời tiết sắp lạnh rồi, nếu anh ta có thể hóa hình thì nơi nào cũng đều giống nhau, nhưng anh ta còn quá nhỏ, cần phải di chuyển đến nơi thủy vực ấm áp, mới có thể thuận lợi sống qua mùa đông.

Từ bắc đến nam, mấy chục ngàn hải lý, trên đường gặp phải hạ tuyết, anh ta trồi trên mặt nước, làm những cánh hoa yếu ớt trắng nhuận dừng trên người. Anh ta rất kiên nhẫn, để trôi không nhúc nhích, chờ tuyết đọng đủ dầy, chặn lỗ khí mới xì hơi một cái, một hiệu quả cực kỳ kinh thiên động địa. Anh ta sung sướng đắc ý, mẫu thân hiền từ nhìn anh ta, mặc cho anh ta giương oai. Long Vương Kình cả đời chỉ có một đứa con, nên dành cho cậu con toàn bộ dịu dàng và tình yêu, anh ta trên mặt nước ngó dáo dác, mẫu thân thì cảnh giác quan sát hướng đi bốn phía.

Trong thủy tộc thượng cổ, Long Vương Kình là giống loài tối cao, bọn họ gần như không cần phải trải qua tu hành, tới tuổi rồi thì tự biến ảo. Nhưng tuổi nhỏ thì rất dễ dàng bị tập kích, như Thử Bạch Kình với thượng long, đều lấy Long Vương Kình nhỏ làm thức ăn, bởi vậy mẫu thân lúc nào cũng cẩn thận bảo vệ con trai mình.

Mẫu thân lấy hơi, phun ra một cái bong bóng hình tròn lớn, anh ta xuyên qua vòng tròn bong bóng đó, trong chớp mắt một tầng sáng mênh mông che khuất tầm mắt của anh ta. Anh ta lắc lắc đầu, chớp chớp mắt, khi nhìn chăm chú lần nữa, phía trước đã là biển sâu xanh thẳm, xanh hơn bất cứ thứ gì. Anh ta không hề hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì cái đẹp này làm anh ta cảm giác được nguy hiểm mơ hồ. Mân thân cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu anh ta, anh ta ngoan ngoãn nép dưới bụng mẹ, theo tốc độ mở rộng của mẹ bơi về phía trước.

Dòng nước nóng lạnh ấm áp giao qua, xẹt qua làn da anh ta, anh ta có thể tinh tường cảm giác được. Giữa La Già Đại Trì với Tinh Nguyệt Hải có một thông đạo hẹp dài, đi qua thông đạo đó thì sẽ nơi vùng đất đến của hai mẹ con. Hoàn cảnh ấm áp, tôm cá nhỏ cũng nhiều lên. Khi anh ta đi theo mẫu thân kiếm ăn, thấy tảng bọt biển lớn, trong đó có hai cái bóng cô độc trong cái bình hình xúc tua, giống như đôi tù nhân, khó khăn điều chỉnh tư thế trong không gian nhỏ hẹp, xuyên qua lỗ thủng hâm mộ nhìn thế giới bên ngoài.

Anh ta lặn xuống, nghiêng đầu dí sát một con mắt lại, cuối cùng thấy rõ đó là một đôi tôm, tôm cái bụng hoa văn màu vàng nhạt, chứng minh con kia là con tôm đực. Anh ta hỏi mẫu thân, vì sao chúng lại bị nhốt ở trong đó. Mẫu thân nói bởi vì khi chúng còn nhỏ đã bị hút vào đó, cơ thể càng lớn càng dài, cuối cùng không ra được nữa. Cũng may là một đực một cái, ít nhất còn làm bạn với nhau. Sau cùng còn cảnh cáo anh ta:

– Nếu con cũng chạy lung tung thì sẽ giống họ, bị nhốt trong bọt biển đấy.

Nhưng anh ta không tin, trên đời này không có bọt biển nào có thể vây khốn được Long Vương Kình.

Anh ta xem nửa buổi, bỗng há cái miệng to cắn chúng, làm mẫu thân kêu to:

– Tung Ngôn!

Nhưng ngay sau đó lại thở phào, anh ta chỉ muốn giải vây cho chúng, cắn nát bọt biển giam cầm chúng.

Hai con tôm kia thoát khỏi nhà giam, bắn ra một cái mỗi con đi một đường khác nhau. Tung Ngôn nhìn hải vực trống trơn, mù mịt hỏi:

– Chúng không muốn ở bên nhau ạ?

Ai mà biết được, vào lúc không thể làm gì thì sống nương tựa lẫn nhau, nhưng một khi thiên địa càng rộng lớn thì đường ai nấy đi. Vây cá của mẫu thân xoa xoa đỉnh đầu của anh ta:

– Chờ khi con lớn lên rồi thì sẽ hiểu.

Dòng nước nơi thông đạo khá xoáy, lúc đi qua nhất định phải bám chặt vào mẫu thân. Sóng trào dâng qua người anh ta, toàn thân anh ta căng cứng, ra sức bơi về phía trước. Cuối cùng cũng bơi ra ngoài, anh ta phấn khởi xoay tròn, nhưng ngay lúc đó trên mặt biển xanh ngắt xuất hiện mấy bóng đen mờ ảo. Anh ta giật mình, dựa sát vào mẫu thân, những bóng đen đó càng nhiều, một bầy rất lớn, là Thử Bạch Kình.

Chúng bắt đầu đuổi theo, mẫu thân nói với anh ta, phải dốc hết sức bơi về phía trơớc, giống như khi từng thi đấu với các loài cá khác. Nhưng mà mỗi khi thi đấu nhiều nhất là một khắc, còn đám Thử bạch Kình này đã đuổi theo hai mẹ con tám ngày tám đêm. Anh ta thấy mẫu thân cùng bọn chúng cắn xé nhau, nước biển bị nhuộm đỏ. Anh ta kinh hoảng khóc thút thít, mẫu thân gào to với anh ta, bảo anh ta đi mau đi. Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được nỗi đau sinh ly tử biệt, anh ta không có năng lực giải cứu mẫu thân, chỉ đành phải nấn ná cách đó không xa. Nhưng bởi phía sau Thử Bạch Kình đuổi theo, ép anh ta không thể không chạy như điên để bảo toàn tính mạng. Nhưng tốc độ của chúng quá nhanh, anh ta không thể thoát khỏi, trong lúc cùng đường hít sâu một hơi, lặn sâu xuống đáy biển. Đây là một trận đánh cược với tính mạng, một khi khí trong phổi dùng hết, thì rất có khả năng bị chết đuối. Còn may, đám cường đạo tham sống sợ chết kia đã từ bỏ, chúng không muốn vì một con cá nhỏ mà mạo hiểm. Anh ta bơi tới một nơi an toàn, một lần nữa quay lại tìm mẫu thân, nhưng lại không tìm được, bà không còn ở đó nữa.

Là mơ thôi! Tung Ngôn nước mắt giàn giụa. Bao nhiều lần trong giấc mơ đều không tìm thấy bà, không ngờ là này lại có thể gặp bà. Nhưng bà lại không nói chuyện với anh ta, cả người đầy vết thương, biểu cảm đờ đẫn. Anh ta gọi to:

– Mẫu thân!

Bà nhìn anh ta, vẫn lặng thinh. Anh đành phải bơi theo bà, bơi đến chỗ nước cạn, bà hóa thành hình người, đi vài bước thì ngã xuống. Vết thương nơi biển mặn đã khô, để lại một dấu vết tai tái, hai mắt bà nhìn chong chong bầu trời, trên bầu trời có mấy con chim hải âu bay vòng quanh, cất tiếng kêu to. Anh ta vô cùng sợ, khẽ khàng gọi bà, cuối cùng bà cũng có phản ứng, nhìn anh ta, nói:

– Tung Ngôn, mẫu thân phải đi lấy một thứ, nơi đó quá nguy hiểm, con ở lại Đại Trì, đừng đi theo mẹ.

Anh ta không nghe, vẫn đuổi theo bà, đuổi tới một nơi mà nơi nơi đều là địa hỏa.

Mỗi một tấc da trên người đều rung động, loài thủy tộc đối với lửa đều sinh ra một sự sợ hãi sẵn có. Anh ta hỏi mẫu thân vì sao lại đến đây. Bà nói:

– Để cứu một người.

Cứu một người rất quan trọng, quan trọng đến mức không màng hy sinh tính mạng bản thân. Anh ta không hiểu tư duy của người lớn, vì sao lại tồn tại một thứ quan trọng hơn cả tính mạng như thế. Mẫu thân nói:

– Đã từng có một người, vì để quần tộc chúng ta được tiếp tục kéo dài mà không tiếc là kẻ địch với Thiên giới. Hắn bị nhốt một nơi rất lạnh, ngày ngày đều có băng đao đâm vào thân thể hắn, đã gần ba ngàn năm rồi. Hắn là ân nhân của Long Vương Kình chúng ta, chỉ cần có hy vọng, chúng ta đều phải cứu hắn. Đây là giao phó của tổ tông. Giờ là mẹ, tương lai là con, chỉ cần vị ân nhân này yêu cầu, dẫu cho đầu có rơi máu có chảy thì cũng phải cống hiến cho hắn. Nhớ kỹ lời mẹ nói không?

Anh ta gật đầu, nhìn bà hóa chân thân bay giữa không trung, phun toàn bộ nước trong cơ thể ra, tưới tắt địa hỏa đang hừng hực cháy.

Khắp nơi đều bốc khói mù mịt, trong không khí tất cả đều là mùi cháy khét lẹt. Anh ta nhìn mẫu thân dần dần khô héo đi, gương mặt diễm lệ mất đi ánh sáng, trở thành một bà lão tóc bạc phơ. Bà dùng chút sức lực cuối cùng, giãy giụa bay về phía bắc, bay đến nơi đầy băng tuyết, quan sát phía dưới, tìm ân nhân đã khiến mình không tiếc phải trả cái giá nào. Người đang phủ phục trên nền tuyết ngẩng lên, mặt mày lạnh lẽo, ấn ký nơi ấn đường đỏ rực. Mẫu thân vui mừng phát ra một tiếng thét dài, hạt châu đỏ rực ngậm trong miệng được lấy ra từ trong địa hỏa kia rơi xuống vùng cực địa.

Chuyến đi này đã không thể trở về được nữa. Thân thể bà hóa thành một cảng tránh gió, ngậm người người kia tránh né gió tuyết cùng băng lăng. Sau bảy ngày bà chỉ còn lại một khối vỏ rỗng, người kia chui ra khỏi thân thể bà bắt đầu đứng thẳng lên. Y đứng bên xác cá rất lâu, sau đó cầm hạt châu, đi đến bên rìa ranh giới vùng cực địa.

Bởi đầu óc từ đầu đến cuối đều tỉnh táo, đứng ở góc độ người xem thấy rõ toàn bộ quá trình, từ sợ hãi run rẩy đến tê tâm liệt phế, cho đến trái tim như tiều tụy. Anh ta biết, mẫu thân vĩnh viễn không quay về được nữa, bà vì hoàn thành sứ mệnh của mình đã trần thi nơi băng tuyết vô biên rồi.

Chợt một tiếng vỗ vang lên bên tai, có ánh sáng xuyên qua mí mắt anh ta. Anh ta chậm rãi mở mắt ra, một thế giới sáng lòa làm anh ta không thể nhìn thẳng. Anh ta đưa tay lên che, từ từ nhìn thấy hải âu kêu to bay quanh, anh ta mới phản ứng, mình đã ở Đại Trì rồi. Trời xanh mây trắng đập vào mi mắt, còn có một gương mặt khiến người ta kiêng kỵ, lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Anh ta kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau, nhưng bởi tiếng xiềng xích vang dội, sau đó như bị trọng quyền đánh trúng, trong chớp mắt anh ta gần như bị mất đi tri giác. Bấy giờ anh ta mới phát hiện ra tứ chi và cổ mình đều bị khóa lại, dây xích dài bày ra trên boong tàu, anh ta bị kéo như súc vật.

– Tỉnh rồi à?

Người nọ cười cười, mặt mày ôn hòa:

– Một giấc mơ đẹp và nặng nề, mơ thấy chân tướng mà ngươi vẫn luôn tìm đúng không?

Anh ta hoảng sợ nhìn người kia:

– Lệ Vô Cữu?

Lệ minh chủ gật gật đầu,

– Phải, là ta.

Anh ta bắt đầu ra sức giãy giụa, dẫu con người hay là động vật thì khi nguy hiểm phản ứng bản năng đều là như này. Nhưng dây xích sắt này như có ý niệm, anh ta càng giãy, nó càng thít chặt, tựa như cần phải dạy dỗ tù nhân không nghe lời này một trận, hung hãn siết lại, cho đến khi cứa vào da thịt anh ta.

Lệ Vô Cữu vẫn gương mặt ôn hòa kia, ngữ điệu cũng rất ôn hòa, khuyên anh ta đừng tốn công giãy giụa:

– Mẫu thân ngươi vì ta mà chết, ta không muốn chứng kiến đứa con của cố nhân cũng uổng mạng, cho nên ngươi hãy bình tĩnh, đừng tự chuốc khổ.

Tung Ngôn cắn răng nhìn Lệ Vô Cữu:

– Mẫu thân ta vì ngươi mà chết? Ngươi là người trên nền tuyết kia?

Lệ Vô Cữu ngồi dậy, xiêm y trước ngực có nếp nhăn, rất thong thả rũ ra.

– Đó là Bát hàn cực địa, ngươi từng đến rồi. Ta từng là tù nhân nơi đó, nhận băng xuyên thấu xương cốt ba ngàn năm liền, là mẫu thân ngươi đã xả thân tìm Long Hàm Châu tới tìm ta, trợ giúp ta ra khỏi vùng cực địa đó.

Y thở một hơi thật dài:

– Chuyện xưa rất phức tạp, kể lại tỉ mỉ cho ngươi rất mất thời gian, đành để ngươi tận mắt nhìn. Xem hiểu chưa? Nghe hiểu chưa? Ta với nhất tộc Long Vương Kình các ngươi có ngàn vạn liên quan, dặn dò của mẫu thân ngươi chớ có phụ, từ hôm nay trở đi hãy dốc sức hiệu lực cho ta.

Nói năng rất nhẹ nhàng, như là chuyện liên quan đến tính mạng không hề đáng giá một xu. Tung Ngôn không tin tưởng:

– Yêu nhân kia, dùng ảo thuật tạo cảnh trong mơ chi phối ta, đây cũng không phải lần đầu tiên. Nếu mẫu thân ta thật sự bởi ngươi mà chết, thì ngươi là kẻ thù của ta, có tư cách gì bảo ta dốc sức làm việc cho ngươi!

Lệ Vô Cữu rất ngạc nhiên:

– Chẳng phải Long Vương Kình luôn tri ân tất báo à, ngươi là dị loại à? Thế mới thấy gần mực thì đen, sát thủ chẳng đáng tin, ngươi còn tính vong ân phụ nghĩa. Mẫu thân ngươi ở nơi chín suối thấy ngươi như vậy không biết có cảm tưởng gì?

Trong đầu như cuộn chỉ rối, anh ta hãy còn đang đắm chìm vào cảnh trong mơ vừa rồi, bởi kết cục của mẫu thân quá thương tâm. Thật sự là thế hay sao? Thật sự trần thi nơi cực địa ư? Anh ta đã tìm khắp bát hoành cửu dã, nhưng hoàn toàn không có tin tức của bà, nhưng lại loại trừ nguyên nhân này thì không còn một cách giải thích nào khác về việc bà biến mất không chút tăm hơi.

Mỗi một quần tộc đều sẽ truyền lưu một ít về truyền thuyết tổ tiên của họ, lịch sử của Long Vương Kình đích thực từng có một tiên như vậy, vì kéo dài mạch máu nhất tộc Long Vương Kình mà phạm thiên quy, bị giam hãm trong Bát hàn cực địa chịu nỗi khổ đời đời kiếp kiếp. Nhưng vì sao lại là người này? Y xông vào Kim Lũ Thành đại khai sát giới, đôi tay dính đầy máu tươi của môn chúng trong lâu, y sao lại có thể là thượng tiên lòng mang từ bi được.

Vạt áo bào lay động trong gió đêm, Lệ Vô Cữu đi đến mép thuyền, nhìn về nơi chân trời xa thẳm. Y biết nghi hoặc của Tung Ngôn, đối với giải thích tiền căn hậu quả cũng chẳng có tình cảm gì đáng nói, thậm chí còn thấy mù mịt, lẩm bẩm:

– Rất nhiều chuyện ta đã dần quên đi, nhưng cái ngày từ mây xuống bùn kia, ta lại nhớ rất rành mạch. Con người của ta lòng mềm yếu, khi đó Long Vương Kình đều ở tại Quy Khư, Quy Khư rung chuyển, Long Vương Kình sắp gặp phải nguy hiểm diệt tộc, tổ tiên ngươi chạy tới cầu xin ta, muốn ta cứu quần tộc mình. Ta với hắn ban đầu có chút giao tình, hắn đau khổ cầu xin ta, ta không đành lòng thấy hắn rơi vào kết cục như vậy, bèn vào Lang Hoàn tìm Thôi Bộ thư. Trong sách có ghi chép lại, năm nào tháng nào Long Vương Kình táng thân Quy Khư, muốn giải cứu bọn họ thì chỉ có thể nghịch thiên sửa mệnh. Ta cho rằng không ai phát hiện ra, nên gạch xóa ghi chép kia, nào ngờ kinh động đến Thượng giới. Thiên đế nổi giận, ta biết là này khó thoát khỏi chịu tội, tính sẽ nhận phạt, nhưng một trận thiên hỏa đã thiêu hủy Lang Hoàn, ta nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Không có người nào tin tưởng ta, kể cả người bạn bảy ngàn năm. Tử Phủ Quân phụng mệnh tróc nã ta, ở Cam Uyên phế tu vi của ta, nhốt ta vào Bát hàn cực địa…

Khóe môi của y nhướn lên nở nụ cười nhạt,

– Tróc nã yêu quỷ không chút nương tay, kể cả đối với bạn cũ. Ta không trách hắn việc công xử theo phép công, chỉ hận hắn không hiểu ta. Ta ở Bát hàn cực địa chịu đủ cực khổ, mất hai ngàn năm mới miễn cưỡng phục hồi được ba thành công lực. Sau đó mẫu thân ngươi tới, dùng thân thể làm nơi tu dưỡng cho ta. Nhưng ta cũng không cảm kích bà ấy, nếu không phải bởi tổ phụ bà ta, ta không bị rơi vào kết cục như vậy. Nhưng đã bị nghĩ sai thì sai, ta vĩnh viễn không có ngày xoay chuyển, cho nên ngươi nói đi, nhất tộc Long Vương Kình nợ ta nhiều như thế, ngươi có nên cống hiến cho ta không?

Nói cách khác, nếu không có y, thì nào có tiểu Long Vương Kình có cơ hội sống nơi hồng trần. Ban đầu đích xác y muốn giúp tộc loài này, nhưng bản thân lại phải trả một cái giá quá nặng nề, nặng thì sinh oán, sinh hận. Ba ngàn năm đi qua, cũng nên đòi lại cả vốn lẫn lời, cha thiếu nợ thì con trả, đó là điều hếư sức thiên kinh địa nghĩa.

Vương Tại Thượng dự thính câu chuyện cũng hết sức ngạc nhiên:

– Minh chủ, thuộc hạ cứ tưởng rằng ngài là cha của con cá lớn này chứ.

Vị Minh chủ đang đắm chìm trong câu chuyện mặt mày tức khắc cứng đờ:

– Đầu óc ngươi nghĩ kiểu gì vậy?

Vương Tại Thượng sờ sờ gáy,

– Thuộc hạ hiểu sai ý, cứ nghĩ ngài bỏ ra bao công sức là để cha con đoàn tụ…

Suýt nữa bị cái lườm của Minh chủ làm chết ngất, ngậm miệng vội.

Tung Ngôn khinh thường:

– Ý của ngươi là có người phóng thiên hỏa giá họa ngươi, người đó là ai?

Lệ Vô Cữu cũng rất bất đắc dĩ, nói:

– Một Trúc Diệp Thanh nho nhỏ, tiếc là nó cũng táng thân trong lửa lớn, chết không đối chứng, ta hết đường chối cãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.