Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 98: Đều là người quen cũ



Tung Ngôn xuất hiện, như vậy Lệ Vô Cữu nhất định cũng tới rồi.

Tử Phủ quân ngửa đầu lên nhìn, nói:

– Tới nhanh thật.

Nhai Nhi rút kiếm hỏi anh:

– Lên không?

Lên đương nhiên là muốn, nếu Tung Ngôn ở trong tay y thì không thể trơ mắt mà nhìn được. Anh quay qua phân phó Đại Tư Mệnh canh giữ, mình thì kéo Nhai Nhi, theo đáy lốc xáy đi lên. Đại Trì mênh mông, khi đằng không giữa không trung, phát hiện bảo thuyền của Lệ Vô Cữu.

Bảo thuyền ngay cả buồm cũng không mở, cứ thong dong thả trôi, mà con cá lớn phía dưới bảo thuyền nhìn nhìn như là đang chở bảo thuyền lướt về phía trước. Nhai Nhi sốt ruột, xuyên qua làn nước nhìn kỹ, thấy mấy dây xích thô to dính lấy, ghim thẳng xuống dưới nước, có lẽ là buộc trên người Tung Ngôn.

Cô lay lay Tử Phủ quân ý bảo anh xem đi. Tử Phủ quân bảo cô chớ nóng nảy, hạ đụn mây xuống, ngừng trên bảo thuyền.

Đi theo Lệ Vô Cữu có không ít người, gần như lúc hai người đáp xuống thì từ mạn thuyền hai đội vọt tới, vây hai người lại. Hỏa tông chủ và Thổ tông chủ lên trước mở đường, rẽ thương ra hai bên, phía sau người mặc lông cừu cẩm y chậm rãi đi lên, cổ áo lông chồn trắng như tuyết che nửa khuôn mặt, thấy hai người thì hít hà:

– Đại Trì này lạnh thật.

Ai ngờ vừa nói xong, một vũ khí sắc bén đâm đến. Một cô gái mặc phi y rút ra song kiếm tấn công vào y, vô cùng liều mạng, ngay cả Tử Phủ quân cũng bị bất ngờ không kịp phản ứng.

Kiếm thuật của Ba Nguyệt Lâu, đặc biệt là Nhược Thủy môn lấy nhẹ làm sở trường. Xuất kiếm không một tiếng động, kiếm nhập không thấy máu, là kỹ thuật giết người ưu nhã của Tô Họa. Trước khi Lan Chiến thuần hóa nàng ta, đã từng để cao thủ nhất đẳng trong lâu truyền võ học cho nàng ta. Luyện võ giống như làm văn, phải mất rất nhiều tài năng để đạt đến đỉnh cao. Tu vi của Nhai Nhi hiển nhiên là trò giỏi hơn thầy, nếu không phải có thêm kỹ năng, chỉ dựa vào tay không đao sắc, cô tuyệt đối sẽ là một phiền phức lớn rất khó giải quyết.

Lật tay vung kiếm, liền mạch dứt khoát. Tàng linh tử do cô luyện hoa mang theo sát khí rất lớn, chiêu nào chiêu náy cũng muốn dồn người ta vào chỗ chết. Kiếm khí xoẹt qua áo lông chồn, một mảnh áo bị cắt xuống. Lệ Vô Cữu cũng nổi giận, nâng tay đánh trực diện với thanh kiếm của cô, ưng trảo dưới ống tay áo rộng vô cùng cứng rắn, keng một tiếng đã đánh thư kiếm lui về, lật tay đánh vào mệnh môn của cô.

Kết quả chắc chắn phải vậy, Tử Phủ quân ra tay. Anh có thể cho phép cô giương oai, nhưng chỉ cần đối phương lộ một tia muốn lấy mạng cô, anh sẽ không ngồi yên mà nhìn.

Phong vân đụng chạm, một kích là tiêu tan. Ba ngàn năm, lần giao thủ trước là vào ba ngàn năm trước, lực chưởng phong của Tử Phủ quân càng thêm tinh tiến, xem ra đọc sách không làm anh đọc đến phát ngốc, chẳng qua chưa tới thời điểm quyết định thắng bại, Tử Phủ quân vẫn kiêng kỵ Tung Ngôn và bản đồ vảy cá đang nằm trong tay y, bởi vậy vẫn để lại con đường sống.

Môn chúng thấy Minh chủ và đối phương đánh cận chiến thì cũng hành động theo, đao kiếm trong tay phản chiếu ra hàn quang chói mắt, chuẩn bị tấn công tậập thể thì lại bị Lệ Vô Cữu cản lại. Y vung tay lên:

– Không được vô lễ với Tiên quân và Lâu chủ, chỉ dựa vào thân thủ của các ngươi, dù có thêm một trăm cũng chỉ có một kết cục thôi. Lui ra đi.

Vì thế đám binh sĩ đang phấn khởi lập tức ủ rũ lui về trước mép thuyền, Vương Tại Thượng phát hiện chủ thượng nhà mình uy phong kém hẳn, lời nói vừa rồi lại chẳng ai trả lời, vì thế đầy khí thế ừ một tiếng:

– Thời tiết hôm nay lạnh thật, sáng nay thuộc hạ thức dậy ra ngoài đi tiểu, nước tiểu còn bị thổi lại, bắn vào chân thuộc hạ…

Đồ Khiếu Hành khóe miệng giật giật, làm minh chủ mà có một thuộc hạ như vậy đúng là bi ai. Lệ Vô Cữu ngược lại không quá để tâm, đàn ông mà, nói đôi câu thô tục cũng không vấn đề gì, dầu sao không thể răn dạy người ta trước mặt người ngoài được.

Tử Phủ quân cười cười:

– Lạnh thì mặc thêm áo vào, không được thì thêm cái lò sưởi tay, dù sao cũng là bệnh trong xương, đời đời kiếp kiếp cũng không khỏi được.

Tháng chín trên biển tuy rằng đã chuyển lạnh, nhưng còn chưa tới mức quá lạnh. Lệ Vô Cữu sinh ra đã yếu ớt, thể hư huyết lạnh, vào mùa hè cũng phải mặc áo choàng kín mít, chỉ chút gió thôi cũng đã run bần bật rồi. Cơ thể như vậy có thể sống bao lâu không biết được, nhưng lại thích tiền đến cố chấp.

Y mặt mày bình thản, nhướn khóe môi:

– Làm phiền tiên quân nhớ đến, chút bệnh này không gây tổn gân cũng không động đến cốt được. Không đáng nhắc tới.

Trên mũi thuyền chỉ còn mấy người bọn họ, y cắm tay vào ống tay áo,

– Hai vị từ lốc xoáy tới à? Vừa rồi tôi đang bàn bạc với Tả minh chủ là có nên phái người xuống thăm dò hay không. Xem ra là không cần, phía dưới quả nhiên là có động thiên khác.

Nhai Nhi nhận ra người đứng bên cạnh Lệ Vô Cữu, chính là Tả Minh chủ bị phục giết ở Cửu Đạo khẩu từng được cô tha mạng. Ánh mắt cô đảo qua mặt ông ấy, mang theo nụ cười mỉa mai, chào hỏi:

– Quan minh chủ, đã lâu không gặp.

Quan Sơn Việt chắp tay với cô:

– Nhạc Lâu chủ, đã lâu không gặp.

Lệ Vô Cữu buồn bã thở dài:

– Thì ra là người quen cũ, đều là người quen cũ cả, vì sao lại khác biệt lớn như thế.

Nói xong cười như không cười nhìn Tử Phủ quân.

Tử Phủ quân đương nhiên lười qua lại với những người này, nếu đã tới mức này rồi thì không cần làm bộ làm tịch, càng không cần xướng tuồng. Anh lui ra sau hai bước, thò qua mạn thuyền nhìn xuống dưới, vừa thấy thì mày nhăn lại, nghiêm trang nói:

– Con cá lớn tuy xấu, ngươi cũng không thể ngược đãi cậu ta. Mục đích của ngươi chỉ là muốn cậu ta dẫn tới Đại Trì, giờ mục đích đã đạt được, mau thả cậu ta ra đi.

Gương mặt đằng sau áo lông chồn nở nụ cười mơ hồ:

– Nếu tiên quân đã lên tiếng, tôi không lý nào từ chối cả.

Quay lại phân phó Đồ Khiếu Hành,

– Thu xích lên đi.

Vừa ra lệnh một tiếng, những môn chúng kia bắt đầu hiệp lực kéo xích sắt lên. Sợi dây xích thô to, chạm vào mạn thuyền, phát ra những thanh âm chói tai. Nhai Nhi nhìn dây xích được thu lên, nặng nề ném lên boong tàu, trong lòng run rẩy, không dám tưởng tượng Tung Ngôn ở dưới kia biến thành dạng gì.

Người cuối cùng cũng lộ diện, cả người ướt sũng, bị vứt bỏ nằm đó giống như miếng vải rách. Nhai Nhi vội bước lên xem xét, thấy xích sắt xuyên qua bàn tay cậu ta, máu không chảy, thịt chung quanh vết thương đã hư thối trắng nhợt. Cậu ta vẫn luôn cúi đầu, mặc kệ cô gọi như nào, cậu ta cũng không tỉnh lại.

Nhai Nhi hai mắt đỏ ngầu, trong ngực ngập lửa hận, buông Tung Ngôn ra, gầm lên như con thú với Lệ Vô Cữu:

– Ta phải giết ngươi.

Lệ Vô Cữu mỉm cười:

– Lâu chủ nên nghĩ cho kỹ, tinh phách của Long Vương Kình này ở trong tay ta, hắn kéo thuyền chỉ là bản năng thôi, không có tinh phách, hắn vĩnh viễn là cái xác không hồn. Ngươi muốn giết ta? Giết ta rồi, tinh phách của hắn sẽ tiêu tan, ta nghĩ nên từ bỏ thì hơn.

Tiên quân hết sức mới kéo được Nhai Nhi vào lòng, khuyên nhủ:

– Để y sống thêm hai ngày nữa đi, vì Tung Ngôn mà hãy cố ẩn nhẫn.

Nữ nhân hung hãn kia sau một lúc lâu mới dẫn bình tĩnh lại, người chùm sau áo khoác lông chồn kia lạnh lùng cười nhạo, chuyển ánh mắt:

– Ta nhớ rõ Lâu chủ lúc mượn Long Hàm Châu từng hứa hẹn sau khi cứu tiên quân ra thì sẽ theo tại hạ vào Đại Trì, cùng mở bảo tàng. Ấy thế mà việc thì làm xong mà lại nói không giữ lời. Lâu chủ đi lại trên giang hồ, cũng coi như có uy tín danh dự, vậy mà lại lật lọng, thanh danh quá tệ rồi. Bổn tọa là người tốt bụng, thông cảm Lâu chủ vừa mới gặp lại tiên quân nên không đành lòng thúc giục, bởi vậy mới mượn người bạn của lâu chủ một chút. Ngay cả điều này mà Lâu chủ cũng không đồng ý hả.

Nhai Nhi hung hăng hừ mũi:

– Ngươi giết 53 môn chúng của ta, giờ lại đối xử với bạn của ta như thế, thế mà còn có mặt mũi để nói mình tốt bụng? Lệ minh chủ, đừng nói là bị giam ở Bát hàn cực địa mà đầu óc bị lạnh cứng đến hỏng rồi chứ.

Nghe thế, sắc mặt Lệ Vô Cữu biến đổi lớn, ngạc nhiên nhìn Tử Phủ quân.

– Ngài nói cho cô ấy biết hết à?

Tử Phủ quân vẫn dáng vẻ lãnh đạm, gật đầu:

– Giữa chúng ta không có gì bí mật cả. Ban đầu ta còn chưa chắc ngươi có người người đó không. Nhưng ngươi tắm máu Ba Nguyệt Lâu là ta biết đó là ngươi rồi. Con người của ngươi làm việc luôn cực đoan như vậy, ba ngàn năm qua mà lại không hề có chút thay đổi gì. Xấu xa triệt để, ngươi có gì mà không làm được cơ chứ?

Trên đời này có đả kích mang tính chất hủy diệt gì đối với một người luôn không chịu thua kém người khác? Có lẽ đó chính là sự thất vọng của người cũ. Y từ trong những lời nói kia nghe được sự thất vọng. Đúng vậy, sau ba ngàn năm lịch sử lại tái diễn, y vẫn là một kẻ chuyên làm điều xấu xa, vẫn là bùn nhão không trát được tường ở trong mắt người kia.

Y cắn răng nói:

– Tiên quân đã từng nghe câu nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chưa? Tôi cho rằng ngài và tôi quen biết vạn năm, ngài hẳn hiểu tính cách của tôi. Thương vong của Ba Nguyệt Lâu ngài phải chịu trách nhiệm rất lớn, bởi vì ngài đã tính sai, không gia tăng đề phòng, đã quên tôi là người để đạt mục đích không từ thủ đoạn rồi.

Đối thoại giữa họ, Tả Minh chủ nghe thấy mà vô cùng ngạc nhiên. Vương Tại Thượng thì nghe quen rồi, vô cùng kiêu ngạo giới thiệu với Quan Sơn Việt:

– Có phải Quan minh chủ bị dọa cho sợ rồi không? Đừng sợ, ai mà không có kiếp này kiếp trước đâu. Lệ minh chủ bọn ta đời trước là thần tiên, quen biết với Tử Phủ quân, có thể nói là một vạn năm trước rồi. Thật sự làm thuộc hạ bội phục sát đất.

Gã hâm mộ nói tiếp,

– Khó trách nhân gia có thể làm Minh chủ. Hồi trước ngài ấy tới Bạch Địch khiêu chiến, tôi thấy ngài ấy răng trắng môi hồng mà không để ngài ấy vào mắt, sau đó bị ngài ấy dùng võ lực làm tôi tâm phục khẩu phục, rõ ràng là sức mạnh của thần tiên đấy. Tôi bại bởi thần tiên nên không thấy mất mặt chút nào, thế nên khúc mắc của Quan minh chủ cũng có thể hiểu, nhân gia vốn dĩ không phải là người.

Quan Sơn Việt giật mình, sau một lúc lâu mới tiêu hóa được sự thật này.

– Đi theo Minh chủ có thịt ăn.

Vương Tại Thượng nhấn mạnh, cũng gật đầu khẳng định,

– Chúng ta theo đúng người rồi.

Quan Sơn Việt chậm chạp nói:

– Là đầu thai chuyển thế à?

Vương Tại Thượng nói:

– Xoay chuyển một đời, dung nhan bất lão, chứng tỏ đạo hạnh đời trước rất cao, đổi một thể xác là chuyện đơn giản. Nhưng mà lạ quá, sao Tử Phủ quân và Nhạc Nhai Nhi lại thành một đôi được nhở. Tôi nhớ rõ Minh chủ thích Liễu Giáng Niên mà, nếu là không có Nhạc Nhận Dư chen chân vào thì Tử Phủ quân giờ có khi gọi Minh chủ là cha vợ rồi í.

Vừa mới nói thế, lập tức ba cặp mắt mang theo sát khí chiếu tới, gã hốt hoảng che miệng:

– Tối qua tôi ngủ không ngon, mở mắt ra thế nào lại nói mớ…

Đồ Khiếu Hành đúng là phục đầu óc của gã, đè thấp giọng nói:

– Liễu Giáng Niên thật sự theo Minh chủ, thì sinh ra không phải Nhạc Nhai Nhi rồi. Đầu óc ngươi có phải có vấn đề không?

Chỉ là Minh chủ thật sự là kẻ tàn nhẫn, dám ra tay với người phụ nữ mà mình thích. Có lẽ trên đời này, ngoài chính bản thân y ra thì những người khác trong mắt y đều là cỏ rác. Kết nhiều thù hận ân oán với Nhạc Nhai Nhi như thế, giờ Nhạc Nhai Nhi có Tử Phủ quân là chỗ dựa, người đàn ông tốt không thể không chống lưng cho người phụ nữ của mình, cho nên ân oán hận thù kia sẽ được gánh lên người Tử Phủ quân. Tử Phủ quân chính là chủ của Địa Tiên, nếu hai bên cứng đối cứng, không biết minh chủ có phần thắng là bao nhiêu.

Thủ hạ thì tám chuyện khí thế ngất trời, khiến cho bên này đang đấu đến không thể ngừng được. Lệ minh chủ ngoái lại liếc Vương Tại Thượng một cái, nếu không phải giờ nhân thủ đang khan hiếm thì y thật sự muốn ném gã ngu xuẩn kia xuống Đại Trì rồi. Có một thủ hạ như vậy, đúng là một sự vũ nhục với y.

Y thở dài:

– Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?

Tử Phủ quân nhắc:

– Ta nên phụ trách thương vong của Ba Nguyệt lâu.

Bên mình có kẻ ngốc, loại đau khổ này Tử Phủ quân cũng từng được lĩnh hội rồi. Vương Tại Thượng chẳng khác gì Thiếu tư mệnh thứ 35 cả, cứ nghĩ rằng thủ trưởng độc ác tàn nhẫn thì sẽ không có tình cảnh lúng túng kiểu như này, giờ xem ra thì đều không phải như thế.

– Đúng vậy. – Lệ Vô Cữu nói, vỗ trán, rõ là không biết nên nói gì tiếp theo. Thấy Nhạc Nhai Nhi ôm Long Vương Kình mới nhớ ra,

– Theo như bản đồ vảy cá thì dưới lốc xoáy nơi Yên Uyên cất giấu Cô Sơn. Nếu phía dưới có người sống, vậy thì mời tiên quân dẫn đường, chỉ cần tìm được Giao Cung, tôi sẽ tức khắc trả lại bản đồ vảy cá. Còn cả Tung Ngôn nữa, nếu Nhạc Lâu chủ cung cấp Thần Bích thuận lợi mở ra bảo tàng, vậy thì thần thức của con cá lớn này cũng sẽ được khôi phục. Tôi nói lời giữa lời, tuyệt đối không đổi ý.

Con đường cuối cùng thắng bại sinh tử đều phải giải quyết ở dưới nước. Tử Phủ quân nói được,

– Ngày mười lăm tháng chín, trăng lên giữa trời, ngươi biết chứ?

Lệ Vô Cữu gật gật đầu.

– Vậy thì đi theo đi.

Anh cùng Nhai Nhi cùng nâng Tung Ngôn, thả người tiến vào lốc xoáy.

Vương Tại Thượng nhìn dòng nước chảy xiết mà ngập ngừng:

– Cứ thế mà nhảy xuống à, cũng quá nguy hiểm đi.

Lệ minh chủ nhướn nửa mí mắt lên nhìn gã:

– Không phải ngươi nói, chỉ cần phát tài thì ngay cả hoàng tuyền cũng dám xuống đó sao.

Vương Tại Thượng nuốt nước miếng nói:

– Thuộc hạ nói vậy là để biểu đạt quyết tâm muốn phát tài mà thôi. Chứ mất mạng thật thì có tiền cũng vô dụng, thuộc hạ không cần nữa.

Lệ minh chủ nghe vậy hừ mũi:

– Thế thì ngươi ở lại trên thuyền đi, ai muốn đi theo theo bổn tọa xuất phát.

Bảo thuyền rất lớn, đuôi sau kéo một cái tiếu thuyền, giờ tiếu thuyền này đã có tác dụng, chèo nó đến bên lốc xoáy, dù cả người cả thuyền cũng xuống cũng được, chỉ cần bảo thuyền bình yên là được.

Có thể phát tài mà không làm, ở lại canh thuyền đều là kẻ ngốc. Vương Tại Thượng vừa thấy có biện pháp đi xuống đáy lốc xoáy thì nhảy lên, nịnh nọt:

– Thuộc hạ là phụ tá đắc lực của chủ thượng, phía dưới tình huống phức tạp, cần phải đi theo để bảo vệ chủ thượng.

Lệ Vô Cữu quen với tính cách của gã, nên cũng chẳng nói năng gì. Nhấc vạt bào đi lên tiếu thuyền, trước khi đi phân phó người lái trên thuyền:

– Đi thả thuyền của họ đi.

Đám người kia dù thần thông quảng đại đến đâu, ở giữa Đại Trì không có thuyền, cuối cùng chỉ có thể phơi thây tại đây mà thôi.

Khi đoàn người của Tàng Lung Thiên phủ từ từ đi xuống đáy nước, Nhai Nhi đã đưa Tung Ngôn đến trong quan nha.

Không có tinh phách, cậu ta chỉ còn một cái túi da, lặng lẽ nằm trên giường đá. Lỗ thủng trên lòng bàn tay bởi vì rút xích sắt ra, cơ thịt bắt đầu co lại. Nhai Nhi năn nỉ Tử Phủ quân trị thương cho cậu ta, anh sảng khoái đáp ứng, chữa trị từng vết thương trên người lành lặn lại như cũ. Khi Nhai Nhi đi vào phát hiện sắc mặt Tung Ngôn hồng hào lên thì thở hắt ra:

– Không bị đau nữa, trông hồng hào lên nhiều rồi.

Tử Phủ quân chỉ vào hộp phấn trên bàn:

– Ta bôi phấn cho cậu ta đấy, khí sắc khá lên đúng không.

Nhai Nhi không ngờ lại có chuyện như vậy, há miệng, nửa ngày không thể khép lại.

Nguy Nguyệt Yến lén lút đi vào, thu lại hộp phấn, cười ngượng nói:

– Sáng trang điểm xong quên cất đi.

Cho nên đây rõ ràng là Tử phủ quân trả thù tình địch đây mà, nhân lúc cậu ta hôn mê bất tỉnh thì tô son điểm phấn cho cậu ấy. Anh không thể bày tỏ sự bất mãn đối với việc Nhai Nhi quan tâm quá mức với cậu ta, chỉ có thể dùng cách thức này để phát tiết cảm xúc ra.

Nhai Nhi như thể không nhận ra Tử Phủ quân nữa, nhìn lại anh. Trước kia ở Bồng Sơn, không nói rất cao ngạo lạnh nhạt, ít nhất còn phân rõ phải trái, sẽ lập quy củ. Giờ tốt rồi, từ vùng cực địa đi một vòng quay về, ấn đường có thếm ấn ký đọa tiên, anh liền cảm thấy mình là rất yếu đuối, bắt đầu sống càng ngày càng không kiêng nể gì.

Cô xem xét Tung Ngôn, lại đánh giá anh, cuối cùng không chịu nổi mà bật cười:

– Tung Ngôn không đắc tội gì chàng, sao chàng lại xấu bụng như thế.

Tử Phủ quân kiêu ngạo nói:

– Ta muốn tốt cho cậu ta thôi. Mặt tái nhợt quá, nếu cậu ta tỉnh dậy, cũng không muốn mình tiều tụy như thế.

Cô cười không đỡ nổi, tuy thấy có lỗi với Tung Ngôn, nhưng không chịu nổi cái tính trẻ con của Tử Phủ quân:

– Sao chàng lại biến thành như vậy hả.

Tử Phủ quân nghiêng đầu, nghiêm trang nói:

– Ta vẫn luôn như thế, em không biết à? Hồi trước ở trên Cửu Trọng Môn chỉ có mình ta, ta đành tự tìm trò vui. Giờ người nhiều, nơi tìm vui cũng nhiều, chờ sinh Mễ nhi rồi, ta càng có nhiều chuyện để làm. Chỉ là chúng ta quá tự tại, làm cho trời giận người oán thôi…

Nói xong thì dừng lại một chút, cười cười,

– Dù sao ta sẽ không rời xa em đâu, càng không giống như Đại Tư Mệnh lựa chọn quên đi, ta không muốn quên em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.