Kết hôn đã bảy năm, phu quân ta chưa từng bước vào cửa phòng của ta nửa bước.
Hắn đã có người trong lòng, một cô bé mồ côi được cứu về từ trên chiến trường.
Nàng ấy lanh lợi, thông minh liên tục khiêu khích ở trước mặt ta: “Chính phòng phu nhân thì đã sao? Không phải cũng chỉ có thể phòng không gối chiếc à?”
Ta khẽ mỉm cười, không hề bào chữa, xoa đầu con chó Vượng Tài, cười nhẹ một tiếng.
Nuôi nam nhân còn không bằng nuôi một con chó.
Có trời mới biết cuộc sống không cần phải để ý chuyện gì, không cần phải hầu hạ nam nhân thoải mái như thế nào.
Nhưng lại có một ngày, sau khi vào cung một chuyến, hắn lại đột nhiên thay đổi.
Bình luận truyện