Sống Như Tiểu Cường

Chương 11



Tôi sợ quá vội ôm cái hộp lẩn trốn đám cảnh sát, đúng lúc này thì hai nhân vật đang ầm ĩ trên tầng bỗng dưng im bặt, khiến những người cảnh sát chuyển hướng sang tôi."Này, thằng oắt con, đứng lại, mày đang làm gì đấy?" Một tên cảnh sát mặt non choẹt nhìn tôi chằm chằm.

"Tôi đi giao hàng." Tôi trả lời tỉnh bơ, trong lúc nói dối điều cốt yếu là phải giữ được thái độ điềm tĩnh. Tôi đang cười thầm sung sướng, đối phó với tên cảnh sát trẻ này thật đơn giản, chuyện nhỏ như cái móng chân.

Tôi ôm cái hộp giấy đang định đi thì đáy cái hộp phản chủ tự nhiên bục ra, cả đống đĩa rơi tung toé trên mặt đất. Xung quanh toàn cảnh sát nam mà đĩa thì đa số là đĩa sex nên họ tập trung hết vào đống đĩa vương vãi trên mặt đất.

Tên cảnh sát trẻ tóm lấy tôi, những chú cảnh sát đứng cạnh đều rất phấn chấn, vậy là ngày mai trong báo cáo của đội cảnh sát lại có thêm một dòng tin nữa, "cuộc chiến chống văn hóa phẩm đồi truỵ đã gặt hái được thắng lợi bước đầu, hiện đã bắt được một tên."

"Tiểu Lưu! Tiểu Lưu!" Tôi nghe thấy giọng 1 cảnh sát trung tuổi gọi một người trong số họ, xem ra ông này là sếp của bọn họ. p>

"Có tôi." một giọng nữ trong trẻo cất lên.

Một nữ cảnh sát bước lại, cô có mái tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú, làn da mịn màng, tôi nghĩ cô này mà cười chắc phải xinh lắm, cô ta lại dùng thái độ lạnh tanh nhìn tôi.

"Tiểu Lưu, giải cậu ta về đồn." Ông cảnh sát trung niên ra lệnh.

"Tuân lệnh!" Nữ cảnh sát đáp.

"Đừng quên mang theo tang vật." Vị cảnh sát trung niên nhắc nhở.

Tôi nhớ chú Sáu từng dặn tôi rằng đối phó với cảnh sát không có gì khó cả, trong nghề cảnh sát có một quy luật: "Đánh rồi không thể rút tay, chửi rồi không thể rút lời", chỉ cần ép được họ ra đòn là ổn.

Nhưng chiêu của chú Sáu không áp dụng trong hoàn cảnh này được, chú Sáu bảo phải để họ đánh người nơi công cộng nhưng ở cái ngõ cụt không người này thì kẻ lỡ tay, lỡ miệng là tôi chứ không phải họ.

Tôi nhặt những cái đĩa vương vãi lên, những cảnh sát khác tiếp tục đi làm nhiệm vụ, đi thu hoạch thêm những chiến công lừng lẫy hơn nên chỉ còn lại tôi và nữ cảnh sát Tiểu Lưu.

Tôi ôm hộp đĩa đi trước, vị cảnh sát này đi ngay sau lưng tôi, lúc này tôi có hai phương án, một là co giò bỏ chạy, nhưng tay đang ôm hộp đĩa thế này tôi sẽ không thể chạy nhanh vì sợ không chừng cái hộp lại bục đáy lần nữa, thế nên tôi chọn cho mình phương án hai.

Tôi bắt đầu khóc thút thít, sau đó những giọt nước mắt rơi lộp bộp xuống, khóc chẳng có gì khó cả, mẹ tôi vẫn bảo: "Cứ nghĩ về một việc gì đó thật đau lòng, thật bi thương là khóc được ngay."

Lúc chín tuổi tôi đã gặp phải một bi kịch hết sức thương tâm, hôm ấy sinh nhật tôi, bố vào tiệm bánh nướng trong thị trấn mua cho tôi một cái bánh nướng rất ngon, lúc tôi đang cầm trong tay vừa ăn vừa lấy làm tự hào lắm thì con chó ác ôn từ đâu nhảy xổ vào rồi cướp lấy cái bánh của tôi. Từ đó đến nay mỗi lần nghĩ đến chuyện này tôi vẫn thấy xót xa lắm.

Tôi khóc ngày càng to, nữ cảnh sát bắt đầu thấy ngạc nhiên bẻn hỏi: "Cậu sao thế?". Nước mắt tôi tuôn như suối, chị ta dừng bước, tôi bắt đầu mở to âm lượng giống như vặn nút âm thanh ở cái đài.

Chị ta tiếp tục hỏi tôi: "Có vấn đề gì vậy?"

Tôi không trả lời, cứ khóc váng lên, bắt đầu có khán giả vây quanh, tôi nghe có một bà than thở: "Cảnh sát bây giờ càng ngày càng bạo ngược, nhìn thằng nhỏ tội nghiệp quá!".

Lúc đầu chị ta vờ như không để ý gì, nếu tôi là chị ta tôi sẽ đến vỗ vai bà nọ mà rằng: "Bà còn ngây thơ lắm."

"Chị ơi!" Tôi gọi chị ta.

Tôi đắn đo mãi mới chọn được cách xưng hô này, phụ nữ là chúa để ý mấy chuyện xưng hô, nếu như gọi chị ta là đồng chí cảnh sát thì mang nhiều ý nghĩa trách nhiệm và trịch thượng quá cho nên khó đề cập chuyện tình cảm. Nếu gọi là em thì coi thường chị ta quá, vì vừa mới gặp lần đầu.

Tôi vừa thút thít vừa phân bua: "Chị ơi em sai rồi, chị tha cho em lần này đi!".

"Biết sai thì lần sau không được tái phạm nữa đấy." Chị ta bắt đầu trấn tĩnh lại nhưng tôi biết tỏng chị ta đang bị lung lay.

"Lát nữa về sở cảnh sát tôi ghi chép lại sự việc rồi thả cậu ra chứ không nhốt đâu." Chị ta giải thích.

Cùng chị ta về sở cảnh sát ư? Thế tài sản của tôi làm sao mà giữ lại được?

Người xem càng ngày càng đông nên tôi nhân tiện vừa khóc vừa kể cho mọi người nghe một câu chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.