Tôi chạy trốn khắp phòng, Lưu Dĩnh không hổ danh là
người trong nghề, chị ta chỉ cần di chuyển một chút là đã chặn đứng được con đường sống mà tôi kỳ công tính toán, mà tôi vốn là người có văn
hóa, thường ngày những việc chân tay thô lỗ tôi đều đẩy cho Tứ Mao làm. Chân tay của chị ta liên tiếp hạ cánh vào người tôi, nếu cứ như thế này tôi
sợ mình sẽ chết dưới bàn tay của mụ đàn bà này mất, tôi không chạy trốn
nữa, dù sao cũng không thể thoát nổi, không lãng phí sức làm gì nữa, tôi lấy tay ôm mặt mà thét lên: "Dừng tay, dừng tay, tôi có việc muốn nói!"
Lưu Dĩnh rất nể mặt tôi, chị ta lập tức dừng tay, lại dùng chân đạp vào mạng sườn tôi một cú đau điếng, tôi ôm bụng quằn quại.
Tôi gào lên: "Đồ nha đầu chết tiệt kia, hôm nay một là chị đánh chết tôi, hai là đừng có động vào một sợi tóc nào của tôi nữa!"
Cô ta cũng lớn tiến không kém: "Cậu dám gọi tôi là nha đầu hả? Được, hôm nay tôi sẽ đánh chết cậu, rồi sao chứ?"
Chị ta lại xông đến chuẩn bị ra đòn tiếp, tôi vội hét lên: "Chị còn đánh tôi, tôi sẽ làm chị phải hối hận đấy."
Chị ta dừng lại, cười nhạt nói: "Tôi muốn nghe xem tôi có gì phải hối hận."
Tôi vừa thở không ra hơi vừa nói: "Nếu chị còn đánh tôi, ngày mai tôi sẽ
đến cổng cục cảnh sát kể với từng người trong cơ quan chị rằng đêm nay
tôi với chị ở đây làm cái việc đó."
Chị ta lại cười: "Lời của loại lừa đảo như cậu ai thèm tin chứ?"
Tôi chỉ vào chị ta nói: "Tôi sẽ nói với họ ở chỗ ấy trên người chị có một cái nốt ruồi xem người ta có tin không?"
Bộ mặt của Lưu Dĩnh cuối cùng cũng đã biến sắc, tôi thầm thở phào, mắt mọi người không phải lúc nào cũng sáng như tuyết, nếu tôi nói lung tung
người ta có không tin đi chăng nữa thì câu chuyện cũng sẽ trở thành trò
đùa để mọi người tán phét lúc đó.
Lưu Dĩnh bắt đầu ngần ngừ, tôi
biết mình đã chiếm được thế thượng phong nên hích cái đầu sang nói với
chị ta: "Tôi còn biết viết thành nhật ký ái tính, hoặc là kiểu ép tôi
quá, tôi đem tung lên mạng, sau đó in ra đem phát cho những người sống
quanh khu chị ở."
Tôi nén cười, mấy ngày trước tôi có xem
được trên bản tin nên tôi biết chiêu này dùng được, mấy cái thứ này
người ta có thể không tin nhưng người ta vẫn thích xem.
Sắc mặt Lưu Dĩnh tái xanh, chị ta hét lên với tôi: "Đồ lưu manh!"
Tôi cười đáp: "Đương nhiên, chị có thể giết người diệt khẩu, nhưng tôi nghĩ chị là một cảnh sát chắc chị sẽ không làm cái việc phạm pháp đó đâu
nhỉ?"
Tuy tôi biết có lẽ Lưu Dĩnh sẽ không đến nỗi giết tôi nhưng
tôi vẫn cứ nhấn mạnh giúp chị ta chú ý đến thân phận cảnh sát của
mình.
Lưu Dĩnh đã hoàn toàn không còn biết đối phó với tôi như thế nào nữa.
Tôi phát hiện ra rằng bản thân mình là người có học vấn nhưng thỉnh thoảng
đan xen đôi lần lưu manh cảm giác quả cũng không tồi.
Tôi lại cười nói: "Cảnh sát Lưu, chúng ta hãy hợp tác thêm một lần nữa đi,
sự việc tối nay tôi xin chịu trách nhiệm giải thích với tên ngốc khi nãy và tôi xin chịu trách nhiệm giữ mồm giữ miệng, sau đêm nay chúng ta sẽ
lại không có gì mắc mớ với nhau nữa, chị thấy thế nào?"
Chị ta
chần chừ một hồi, tôi biết bây giờ chính là cơ hội tốt của tôi, nhân lúc chị ta đang chần chừ, tôi chuồn ra cửa phòng, sau đó hét với vào bên
trong: "Cảnh sát Lưu, chúc hợp tác vui vẻ!". Nói rồi tôi đóng sầm cửa
lại và rời khỏi chốn thị phi này. Đàn bà thay đổi như thời tiết vậy, nếu tôi không chạy cho nhanh đợi đến lúc chị ta lại đổi ý thì tôi không đảm bảo được mình sẽ không bị xui xẻo.
Trên đường trở về,
tôi vừa huýt sáo vừa tủm tỉm cười, hôm nay là một ngày đáng nhớ, tôđã
thành công trong việc chơi xỏ một nữ cảnh sát xinh đẹp mà vẫn trở về
lành lặn, đúng là một thắng lợi vĩ đại.
Tôi tạm thời đã thoát
thân nhưng nó không nói lên rằng cuộc sống của tôi sau đó sẽ bình yên
trở lại. Lần sau khi chúng tôi gặp lại, liệu tôi còn có thể thoát thân
an toàn như lần này nữa không? Trong lòng tôi vẫn còn một nỗi u sầu, đó
chính là cái đứa Ngô Tiểu Nguyệt đã tặng hoa tôi trong lần đại hội biểu
dương thành tích lần trước, cứ nghĩ đến nó đã đủ làm tôi phải đau đầu
rồi.
Mỗi lần tôi rẽ đến con đường vào công ty, tôi cũng phải để ý quan sát xem có gì bất thường không, mấy ngày hôm nay nó không thấy
xuất hiện nhưng tôi vẫn từng ngày sống trong thấp thỏm lo âu.
Thế là cái gì đến cuối cùng cũng phải đến, hôm nay tôi vừa rẽ vào đầu phố
gần công ty thì nghe thấy từ phía sau có tiếng gọi mình, âm thanh đó
nghe như tiếng kêu rú của hai triệu năm về trước.
(Chú thích thêm chút kiến thức lịch sử: Hai triệu năm trước trái đất mà chúng ta sinh sống thuộc kỷ Giu-ra.)
Tôi hốt hoảng quay lại, Ngô Tiểu Nguyệt đang lao về phía tôi trong ngập
tràn hạnh phúc, cô ta gọi: "Anh Tiểu Cường, đợi em với!"
Bản năng ham sống trong tôi thúc đẩy tôi co giò chạy, trời ạ! Con nha đầu ấy đã
mò đến cửa rồi đây! Cũng còn may là tốc độ chạy của tôi thuộc dạng miễn
bàn, hồi còn ở thị trấn, mỗi lần tôi mò được đồ gì của người ta gần như
chẳng ai đuổi theo được tôi cả, tôi tăng tốc tháo chạy, cứ trốn được
ngày hôm nay đã rồi tính sau.
Càng lúc tôi chạy càng nhanh, trước
mặt đã là công ty rồi, tôi chỉ cần vào được tòa nhà lớn của công ty thì
cô ta có muốn tìm tôi cũng khó, lãnh đạo công ty đã quán triệt hễ có
người hỏi một nhân viên nào khác trong công ty thì nói là không biết vì
không chừng là người đến đòi nợ.
Tôi ngoái lại nhìn xem tình hình thế nào, trời ơi, sao càng đuổi khoảng cách càng gần thế này.
Lẽ nào cái đứa Ngô Tiểu Nguyệt này không chỉ là một con khủng long bình thường mà còn là một con mãnh long?