Từ lúc Lưu Dĩnh thông báo tình hình cho tôi biết, những thắc mắc trong đầu tôi đã được tháo gỡ khá nhiều.
Nếu như tôi đoán không nhầm thì công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên này chỉ là bức bình phong, còn bà chủ đứng sau chính là Lý Dương. Bà ta không định gây nguy hiểm cho chỗ đứng của mình chỉ vì dự án này nên bà ta lập ra một công ty mới để tham gia thầu. Chỉ cần công ty này nắm được số vốn đầu tư giai đoạn một là bà ta lập tức cuỗm tiền rồi cao chạy xa bay. Nếu sự việc bị bại lộ thì công ty này bề ngoài dường như chẳng can hệ gì đến bà ta, người ta sẽ không thể túm thóp được Lý Dương.
Lý Dương xem ra gian xảo hơn chúng tôi tưởng, thậm chí trong cả kế hoạch bắt cóc, bà ta và cả bà Lý đều không xuất đầu lộ diện. Duy nhất bị tôi phát hiện một lần, đó là khi tôi bị nhét trong bao tải ném ở cốp đã nghe lỏm được chuyện họ nói với nhau, nhưng điều đó không đủ để làm chứng cứ.
Lưu Dĩnh có thể có hai đầu mối cho chuyện này: đầu tiên là giám đốc công ty lá chắn kia ít nhiều cũng phải có mối quan hệ gì đó với Lý Dương, nhưng nếu bọn chúng lên kế hoạch hoàn hảo rồi thì đã cao chạy xa bay; đầu mối thứ hai là bắt đầu từ những kẻ bắt cóc chúng tôi, thậm chí có thể tìm sự giúp đỡ từ Chu Tiểu Bạch, mấy tín đồ thí mạng này có khả năng là người của hội Tam Hòa.
Tuy vậy, tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, tôi lại không phải là kẻ tiên phong cho chính nghĩa nên không cần thiết phải đảm nhận trọng trách bảo vệ hòa bình cho thành phố, đó là công việc của cảnh sát. Bây giờ tôi có lo thì là lo cho chính mình thôi, sự an toàn của tôi, Tứ Mao, Tiểu Thúy và bố con Tiểu Nguyệt đã bị cuốn vào câu chuyện phiền phức này. Hiện giờ Lý Dương và hội Tam Hòa vẫn chưa bị động đến sợi chân lông. Tuy chúng tôi chỉ là những nhân vật vô danh tiểu tốt nhưng bọn chúng cũng sẽ không tha cho chúng tôi, giờ chúng tôi không thể tiếp tục sống trong thành phố này.
Tôi vội vã về nhà, mẹ, Tứ Mao, Tiểu Thúy và bố con Tiểu Nguyệt đều tập trung cả ở đây, thấy tôi về họ đều ồ lên.
Tiểu Nguyệt nói với tôi: “Anh Tiểu Cường, hôm qua chị Tiểu Thúy nói anh bị người ta bắt đi, anh không biết em và mọi người đã lo lắng cho anh thế nào đâu.”
Mẹ cũng nói: “Tiểu Cường, sau này làm việc gì nguy hiểm, con phải bàn bạc trước với mẹ đấy, cả đêm qua mọi người đều không ngủ được.”
Tôi cười ngượng ngịu, hình như người ngủ ngon nhất đêm qua chỉ có mình tôi.
Nhân vật chính trong cuộc sống bi thương mà chúng ta nhìn thấy thật ra không chắc đã tuyệt vọng như bạn tưởng, họ sẽ tự có sức sống mãnh liệt của họ, bạn lo lắng cũng chỉ là thừa thôi, họ vẫn ổn hơn nhiều so với những gì bạn nghĩ.
Tôi thuật lại toàn bộ câu chuyện cho mọi người nghe, ai nấy đều trầm ngâm, những gì tôi có thể làm trong chuyện này giống như việc bầu lãnh đạo, chỉ có duy nhất một phương án lựa chọn, đó là bỏ đi.
Ngô Đại Thành khẽ thở dài nói: “Cũng được, Tiểu Cường đã giúp chúng tôi đòi lại được không ít tiền, chúng ta có thể đến một thành phố mới gây dựng lại.”
Mọi người lặng lẽ dời đi, ai nấy thu dọn đồ đạc của mình. Với thành phố này tôi lại có chút gì đó lưu luyến. Hóa ra có những thứ lúc thật sự phải dời bỏ rồi, lúc đã mất đi rồi mới phát hiện ra nó đáng giá biết bao.
Cả đêm tôi ngồi trong phòng mẹ, chúng tôi thật lạc lõng trong thành phố này.
Mẹ trầm tư không nói gì, tôi biết trong lòng mẹ nhớ thương chị, tôi nhẹ nhàng an ủi mẹ: “Chúng ta chỉ tạm tránh đi một thời gian, khi mọi việc đã qua đi chúng ta lại có thể trở lại. Dù sao chúng ta cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì nên chắc họ không để mắt đến chúng ta lâu đâu.”
Thế lực của hội Tam Hòa trong thành phố này càng ngày càng lớn, lần này chúng tôi ra đi có lẽ rất lâu sau mới có thể quay trở lại.
Mẹ lật dưới gối lôi ra một con búp bê cũ, tôi đã từng nhìn thấy con búp bê ấy, lúc còn bé tôi muốn lấy ra chơi nhưng mẹ không bao giờ cho tôi động vào.
Mẹ kể: “Năm ấy mẹ sinh chị con, trẻ con nhà nào trong thị trấn cũng có đồ chơi, nhà mình nghèo quá không mua nổi. Hồi bé chị con quấy lắm, cứ động cái là khóc ăn vạ không ai dỗ được. Lúc ấy mẹ nghĩ mình không mua nổi thì tự làm là được chứ sao.”
Mẹ dừng lại rồi tiếp tục kể: “Con có nhiều chú thím, lúc lao động mọi người hay đeo găng tay sợi, đeo lâu ngày găng tay rách không dùng được nữa mẹ bảo mọi người đừng bỏ đi mà để cho mẹ, mấy cái găng tay ấy bẩn lắm, mẹ dùng nước suối ra sức giặt rồi tháo tung những chiếc găng tay rách ra, rút những sợi ở giữa còn lành lặn ra và học thím Bảy khâu con búp bê này.”
Mẹ mỉm cười khe khẽ, tôi biết mẹ đang nhớ đến cảnh chị đang quấy khóc được cầm con búp bê thì ngoan ngoãn nín ngay.
Mẹ lại kể: “Chị con thích con búp bê này lắm, mẹ cứ đưa cho chị là nó không khóc nữa. Sau đó mẹ sinh con, vừa sinh ra đã mắc bệnh nặng, ông chủ Lâm trong thành phố là một người tốt, ông ấy đã đưa tiền cứu mạng con cho mẹ, mẹ không thể không nhận, đó chính là sinh mệnh con.”
Giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ, tôi không biết phải nói gì cho phải, chỉ ngồi im lặng lắng nghe.
Mẹ kể: “Mẹ đã đi dò hỏi, vợ ông Lâm không có khả năng sinh đẻ, ông ấy hứa với mẹ sẽ đối xử tốt với chị con. Hôm đó, khi ông Lâm bế chị con đi, nó khóc ghê lắm, mẹ liền đưa cho nó con búp bê này, thế là nó nín ngay. Mẹ nói với chị con rằng: “Chú bế con đi chơi một lúc.” Chị con ngoan lắm, nó không khóc nữa, và ông Lâm đã bế nó đi.”
Mẹ vẫn chìm trong hồi ức: “Hôm đó, mẹ ngồi trong nhà, không biết đã ngồi bao lâu, ngoài trời đổ mưa, mẹ cứ ngồi thế nhìn mưa rơi. Mẹ tự nói với mình rằng con gái mẹ giờ đã trở thành tiểu thư con nhà đài các, có rất nhiều đồ chơi mới, quần áo mới, không còn phải lo bữa tối rồi lại lo ăn bữa sáng nữa. Thế mà mẹ vẫn không ngăn nổi mình, mẹ lao ra trời mưa, cứ thế chạy về con đường vào thành phố. Mẹ không thấy gì cả, ông Lâm đã đi rất xa rồi, mẹ nhìn thấy con búp bê này bên lề đường ngoài thị trấn bèn nhặt về.”
Có người nói, thời gian có thể xóa đi tất cả, nhưng ký ức lại có thể vượt qua thời gian đến một nơi xa xôi, nơi ấy cất giấu những giấc mơ và có những hoài niệm mà thời gian không bao giờ xóa nhòa được.