Ba người cùng một ý nghĩ, vội nhảy vào chỗ trống đó để tránh né.
Ngờ đâu nơi đó lại là cạm bẫy. Chân của ba người vừa đụng xuống mặt đất,
miếng ván trên mặt đất đã đột nhiên rớt xuống hiện ra một cái lỗ hồng
tối om, mùi tanh hôi ở bên dưới xông lên khiến ai cũng phải buồn nôn
buồn oẹ, nên ba người đoán chắc bên dưới thể nào cũng là cái hố nuôi
những con độc vật.
Khi tấm ván vừa rớt xuống, để lộ ra cái hố sâu thì cũng vòi nước kia cũng ngừng luôn và cánh cửa trắng cũng đóng kín lại liền.
Khinh công của bọn Thanh Lam ba người đã luyện tới mức thượng thừa, nên khi
chân của ba người vừa đụng vào tấm ván thấy bấp bênh ba người đã đoán
chắc nơi đó thể nào cũng có hầm hố nên cả ba cùng vận hơi lấy sức tung
mình nhảy lên phía trên.
Thanh Lam với Bạch Mai hai người có pho
Vân Long Tam Triết nên cả hai có thể lượn trên không mấy vòng. Vì vậy
hai người không sợ hãi gì cả.
Chỉ có một mình Tiểu Hồng là thiệt
thòi. Khinh công của nàng tuy cao siêu thật nhưng khi nàng đã nhảy lên
rồi, thể nào cũng phải hạ chân xuống đất để đổi hơi lấy sức rồi mới tiếp tục nhảy cái thứ hai. Nhưng nàng là người rất thông minh, khi đã phát
giác bên dưới có hầm hố, và lúc người chưa hết đà phải hạ chân xuống,
nàng đã vội dùng trường kiếm điểm vào vách đá một cái, nhờ vậy nàng lại
nhảy lên được.
Nhưng tới cái thứ hai, lúc rớt xuống mặt đất, nàng liền dùng kiếm điểm vào mặt đất để mượn sức. Ngờ đâu căn phòng nầy chỗ
nào cũng phủ bằng ván hờ hết, nên khi kiếm của nàng vừa đụng vào miếng
ván trên mặt đất thì miếng ván đó đã rớt ngay xuống bên dưới tức thì.
Tiểu Hồng không ngờ miếng ván đó lại là miếng ván phủ hờ, nàng kinh ngạc vô
cùng. Nhưng nàng rất nhanh trí liền mượn thế điểm đó để người nàng phi
thẳng vào vách tường ở phía trước mặt.
Chỉ nghe thấy kêu "Soẹt"
một tiếng, mũi kiếm của nàng đã điểm ngay vào vách tường. Không ngờ vách này lại xây bằng đá rất cứng rắn, nhưng nhờ được thanh kiếm của nàng
rất sắc bén, nên đã đâm sâu vào trong vách chừng mấy tấc. Nhờ thế, nàng
mới tạm thời treo lơ lửng được ở trên vách, rồi vừa thở vừa hỏi Thanh
Lam rằng:
- Lam đại ca, dưới đất này toàn là ván phủ hờ hết, chúng ta có nên xông ra khỏi căn phòng này hay không?
Thanh Lam ở trên không lội đi hai vòng, nghe thấy Tiểu Hồng hỏi như thế, cũng dùng kiếm đâm vào vách tường, bắt chước Tiểu Hồng treo lơ lửng ở trên
vách chỗ cạnh nàng. Chàng đang định lên tiếng đáp lại thì Bạch Mai đã
vội đỡ lời nói trước:
- Không! Vừa rồi tôi đã thử rồi, đỉnh nóc
của căn phòng này tuy xây bằng sắt thật, nhưng chỉ có ba tấc thôi, chúng ta có thể ra bằng lối nóc nhà được.
Long Phi Cửu Thiên là một
môn khinh công độc nhất vô song của võ lâm. Bạch Mai vừa nói vừa tiếp
tục lượn lên phía trên, dùng Bạch Hồng kiếm đâm thủng trần sắt ở trên
nóc nhà. Nàng thuận tay rạch ngang rạch dọc mấy nhát đã khoét được một
cái lỗ vuông, mỗi bề dài mấy thước, ánh sáng mặt trời đã ló vào trong
ngay. Nàng mừng rỡ khôn tả, vội kêu gọi:
- Lam đại ca, chị Tiểu Hồng, chúng ta mau ra đi!
Ngờ đâu nàng vừa định bò ra bên ngoài thì thấy bên đó đã có hai mươi đại
hán áo đen tay cầm ống sắt đen nhánh đứng quây vòng tròn và đang chĩa
những ống sắt đen ấy vào mình.
Bạch Mai đang ngẩn người thì Thanh Lam với Tiểu Hồng đã lần lượt nhảy ra.
Bỗng có tiếng cười the thé và giọng nói khàn khàn vọng xuống:
- Ba vị khiếp thật. Có thể đi qua được Độc Trận Đồ và còn phá được mái nhà mà ra nữa.
Y muốn thừa cơ nói chuyện như thế là lẻn ra ngay để tránh né, nào ngờ đâu y chưa kịp động vai thì Thanh Lam đã quát tiếp:
- Đứng yên! Tiểu sinh có lời này muốn hỏi.
Chàng khẽ đâm mũi kiếm về phía trước một cái, đầu kiếm đã cắm vào da thịt của Khương Nhân một chút, y đau đến nỗi kêu la như heo bị chọc tiết vậy. Y
vội đáp:
- Xin... thiếu hiệp nương taỵ.. thiếu hiệp cứ hỏi đị.. điều gì mỗ biết xin trả lời ngay.
Tiểu Hồng cười nhạt, xen lời ngay.
- Vừa rồi, ngươi nói muốn chém muốn giết tùy ý, sao bây giờ ngươi lại tầm thường đến như thế?
Thanh Lam hỏi tiếp:
- Hiện giờ Đường Thiên Sinh ở đâu ?
Khương Nhân đáp:
- Sư phụ và sư bá hiện đang ở khách sảnh bên ngoài, và đang ...
đấu với người tạ..
- Chúng đấu với ai?
- Mỗ thừa lệnh canh gác Độc Trận Đồ, nên không biết rõ tình hình ở bên
ngoài, chỉ nghe thấy bọn thủ hạ nói hình như là Lượng Thiên Hàn Thước gì đó.
Thấy Khương Nhân trả lời một cách nhanh nhẩu như vậy biết y không nói dối, chàng liền lẩm bẩm nói:
- Lượng Thiên Hàn Thước Tất nhiên Thanh Lam đã nhận ngay ra tên Lượng
Thiên Hàn Thước. Hàn Thước ấy chính là Độc Băng Luân, một trong võ lâm
Lục Tuyệt, chứ không phải là Băng Phách phu nhân, chàng suy nghĩ giây
lát rồi trầm giọng nói:
- Nếu vậy phiền Khương đại hiệp dẫn đường cho tiểu sinh.
Thiết Toán Bàn Hơi trù trừ một lát rồi mới nhận lời.
Thanh Lam liền thâu trường kiếm lại. Khương Nhân mới thở nhẹ một tiếng quay người lại, cất tiếng cười giảo hoạt và nói:
- Mời Giang thiếu hiệp hãy theo đệ đi về phía này.
Tiểu Hồng vội xen lời nói:
- Lam đại ca, không nên buông tha tên giặc béo lùn này.
Thanh Lam vừa cười vừa đáp:
- Mục đích của chúng ta là đi kiếm Đường Thiên Sinh chứ giết tên hèn mạt này thì chỉ bẩn bảo kiếm của mình thôi.
Khương Nhân bôn tẩu trên giang hồ cũng đã được người ta coi như một nhân vật
hạng nhất, nay thấy Thanh Lam kinh thị mình như vậy, y tức giận đến nỗi
suýt vỡ ngực, nhưng y biết ba người này đều lợi hại cả, vì vậy y đành
phải chịu nhịn, cho nên y chỉ cười khì một tiếng rồi tiến thẳng vào chỗ
luống hoa.
Đừng có coi thường Khương Nhân béo mập như vậy, nhưng khi giở khinh công ra đi lại nhanh nhẹn không thể tưởng tượng được.
Bọn Thanh Lam ba người, như bóng theo hình theo sau Khương Nhân vượt qua bờ tường đã trông thấy căn nhà chính tức là Vạn Độc Cung ở phía đằng trước rồi và xung quanh Độc cung còn có rất nhiều nóc nhà nữa.
Lúc mới tới đây, do Thiên Sơn dẫn đường vì ba người xuyên qua hành lang mà đi
nên không để ý tới, bây giờ đi trên nóc nhà mới nhận thấy Vạn Độc Cung
lớn rộng lắm.
Thanh Lam đã nhận ra người ấy chính là Khương Nhân lão Đại của Yến Sơn song kiệt. Chàng tức giận khôn tả, vội quát hỏi:
- Khương Nhân, Độc trận nho nhỏ này thì giữ sao nổi tiểu sinh?
Bây giờ ngươi muốn gì?
Khương Nhân mí hai mắt lại, cười khỉnh đáp:
- Họ Giang kia, ngươi chết đến nơi rồi mà con dám ăn nói ngông cuồng như vậy. Mỗ nói thật cho ngươi biết, trong tay bọn người đứng quay đây đều
là Ô Mang Trích, một thứ chất độc hễ thấy huyết là phong hầu liền, dù võ của các ngươi có cao siêu đến đâu cũng không thể nào chống cự nổi. Vậy
các người thử nghĩ xem liệu có thoát ra khỏi nơi đây không?
- Hừ! Thuốc độc ấy thì có nghĩa lý gì?
Tiểu Hồng vừa nói vừa để tay vào ngang lưng bóp một cái đã có tiếng "keng
keng" rất khẽ, một chùm cát bạc rất nhỏ đã bắn tung ra trong vòng ba
trượng đều có hơi lạnh buốt xương. Nàng ra tay một cách bất ngờ như vậy
và lại nhanh như điện chớp nữa kể Khương Nhân cũng nhanh trí, y vừa thấy lóe mắt đã vội nằm xuống đất, lăn ra ngoài xa hai ba trượng nhờ vậy y
mới thoát khỏi. Còn bảy tám đại hán đứng cạnh y chỉ rú lên được một
tiếng rất thảm khốc rồi ngã lăn ra chết nốt.
Còn những người khác thấy thế đã hoảng sợ đến mất hết hồn vía, dù trong tay có Ô Mang Trích
rất lợi hại mà cũng không dám phóng ra.
Bạch Mai thấy Tiểu Hồng
vừa ra tay đã thắng lợi, nàng cũng không chịu lép về, liền múa bảo kiếm
quét về phía sau tức thì. Bạch Hồng kiếm lại thêm chân khí của nàng dồn
vào, nên thế kiếm đó lợi hại không thể tưởng tượng được. Chỉ trong nháy
mắt nàng đã chặt đứt làm đôi ba tên đại hán đứng ở phía sau ngay.
Chỉ còn lại bốn năm tên thấy thế đều hoảng sợ đến mất hết hồn vía. Lúc này
tên nào tên nấy chỉ lo tẩu thoát chứ đâu còn dám ở lại nộp mạng làm chi, nên chúng vội vàng rút lui luôn.
Khi nào Tiểu Hồng chịu để cho
chúng tẩu thoát. Nàng vội để tay vào ngang lưng bóp một cái, Bắc Cực Hàn Tinh ở trong người nàng lại bắn ra lần nữa. Mấy tên đại hán áo đen mới
chạy được hai trượng đã bị cát bạc bắn trúng, đều ngã lăn ra chết hết.
Khương Nhân có phải là tay tầm thường đâu. Y vừa nghe thấy tiếng gió động đã
vội quay người lại, nhưng y cảm thấy có một vật gì bén nhọn đang dí vào
sau lưng mình.
- Khương Nhân, nếu ngươi chỉ khẽ cử động, Thất Tinh kiếm của tiểu sinh sẽ không tha chết cho đâu.
Khương Nhân đã nhận ra đó là tiếng nói của Thanh Lam. Y không ngờ Thanh Lam
lại nhanh nhẹn đến như thế. Y hãi sợ đến nỗi không sao trả lời được. Y
chỉ kêu "hừ hừ" hai tiếng và người rung động một cái, rồi bỗng lớn tiếng cười và nói:
- Giang thiếu hiệp nên biết điều một chút. Mỗ đã
lọt vào tay thiếu hiệp rồi thì tùy ý thiếu hiệp muốn chém muốn giết cũng không sao.
Thanh Lam đưa mắt nhìn bốn xung quanh, bỗng thấy
Khương Nhân nhảy sang phía bên phải chớ không tiến thẳng đến căn nhà
chính giữa. Chàng liền sinh nghi, nhưng khi ngắm lại thì không thấy có
điều gì khác lạ hết.
Bạch Mai không sao nhịn được, tiến lên một bước quát hỏi:
- Này, sao người dẫn đường không đi đường gần mà lại đi vòng quanh như thế là nghĩa gì.
Khương Nhân cười nhạt đáp:
- Căn nhà chính giữa của Vạn Độc cung bố trí lưới độc kín mít có phải người thường cũng có thể xông pha vào nổi được đâu?
Tuy giọng nói của y có vẻ hậm hực, nhưng lại rất có lý. Trên nóc nhà của
Vạn Độc cung bố trí lưới độc như thế nào tất nhiên y phải rõ hơn ai hết. Sở dĩ y đi vòng đường như vậy là để tránh khỏi những phiền phức đấy
thôi.
Mọi người theo y vượt hết nóc nhà này sang nóc nhà khác, không hề bị cản trở chút nào, đủ thấy y không nói ngoa.
Thân pháp của Khương Nhân càng đi càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã lướt qua hai cái sân, rồi bỗng thấy y như bị vật gì vướng phải và ngã chéo người xuống, mồm thì nói tiếp:
- Hà hà. Giang thiếu hiệp, xin thứ lỗi. Khương mỗ không có thì giờ hầu tiếp được nữa đâu.
Y vừa nói dứt, thân hình của y đã biến mất liền.
Bọn Thanh Lam ba người tuy đi theo sau y nhưng ít nhất cũng cách nhau hàng
trượng, và y lại thoát thân một cách quá đột ngột như vậy thì làm sao mà đề phòng kịp.
Thanh Lam thấy thế liền nổi giận, quát mắng:
- Tiểu tặc, ngươi dám...
Chàng vừa nói tới đó đã thấy hai chân bị bó chặt không sao xê dịch được chút
nào. Chàng vội cúi đầu nhìn, mới hay trên nóc nhà đường có bố trí những
gai móc nho nhỏ mà mình không hay, bây giờ cả ba đều bị những gai ấy móc chặt cả hai chân, Chàng đoán chắc Khương Nhân cố y dụ bọn mình tới đây, rồi y lẻn xuống bên dưới mở máy móc đẻ cho bọn mình sa vào lưới.
Chàng đang nghĩ ngợi thì bên dưới đã có tiếng người hò hét và đã có hơn trăm mũi tên độc bắn lên như mưa.
Mưu kế này của chúng quả thật ác độc vô cùng.
Qúy vị thử nghĩ xem, khi hai chân của mình đã bị móc chặt thì còn tránh né
làm sao được? Như vậy có khác gì là những tấm bia để cho những mũi tên
độc ấy bắn vào không?
Thanh Lam trợn ngược đôi lông mày lên, quát lớn một tiếng, vận hết công lực vào tay trái bổ xuống bên dưới, còn tay phải cũng nhanh nhẹn múa kiếm chém vào những cái móc đang quặp chặt lấy chân của chàng. Thất Tinh kiếm của chàng sắc bén biết bao? Lưỡi kiếm đi tới đâu, những cái móc sắt đứt liền tới đó.
Chàng đã gỡ được hai chân ra khỏi những cái móc nhỏ kia rồi, liền chạy tới cạnh Tiểu Hồng,
dùng bảo kiếm chém những cái móc nhỏ ở dưới chân nàng để giúp nàng thoát thân. Động tác của chàng nhanh như điện chớp, chưởng phong như cuồng
phong vũ bão, nên hơn trăm mũi nỏ độc bắn tới tuy vừa nhanh vừa mạnh
thực nhưng gặp phải Thiên Tiên chân khí của chàng, liền bị bắn ngược trở lại ngay.
Những kẻ bắn tên nỏ ở bên dưới có ngờ đâu nỏ của mình
đã bắn lên lại quay ngược trở lại như vậy, vừa nhanh vừa mạnh nên nhất
thời chúng không sao tránh né kịp. Sau mấy tiếng kêu rú rất thảm khốc,
đã có mấy tên bị té lăn ra đất tức thì.
Chỉ trong nháy mắt, mấy
chục tên đại hán ẩn núp ở bên dưới đã bị thương quá nửa. Những tên không việc gì và còn sống sót đã vội vàng vứt cung nỏ xuống mà ù té bỏ chạy
tán loạn ngay.
Lúc ấy Bạch Mai cũng đã chặt đứt được những cái móc dưới chân nàng rồi, nên cả ba liền nhanh nhẹn nhảy ngay xuống dưới nhà.
Nhiếp cô nương coi kẻ ác như kẻ thù, chưa xuống tới mặt đất nàng đã dùng cát
bạc Bắc Cực Hàn Tinh ném vào bọn đại hán đang bỏ chạy.
Tội nghiệp cho bọn thủ hạ của Đường môn. Chúng đang cắm đầu ù té chạy, bỗng thấy
hơi lạnh ngắt thấu xương, rồi người giá lạnh đến chết cứng, và ngã lăn
ra đất tức thì.
Khi bọn Thanh Lam ba người xuống tới mặt đất đã
thấy xác của bọn chúng nằm ngổn ngang, tất nhiên chúng đa số bị nỏ độc
bắn chết, và còn lại một số thì bị Bắc Cực Hàn Tinh giết chết.
Tuy bọn thủ hạ của Thiên Sinh ngày thường vẫn hay tác ác tác quái, tội thật đáng chết lắm, nhưng dù sao cũng là tàn nhẫn. Bạch Mai là người rất
lương thiện, thấy vậy cũng phải giơ tay lên bịt mắt chứ không dám nhìn
vào chúng nữa.
Thanh Lam đưa mắt nhìn những người bị chết bởi Bắc Cực Hàn Tinh thấy giống hệt bọn Hắc y đại hán đã chết ở Ngưu Can Mã Phế Giáp. Chàng liền tỉnh ngộ ngay, quay đầu lại nhìn Tiểu Hồng rồi vừa
cười vừa hỏi Bạch Mai rằng:
- Mai muội có biết người nào đã báo động cho chúng ta ở Ngưu Can Mã Phế Giáp là ai không?
Bạch Mai vỗ tay vừa cười vừa nói tiếp:
- Hoa Mai Quế? Ừ, phải rồi. Chị Tiểu Hồng giống hệt bông Mai quế.
Tiểu Hồng ngượng ngịu, vừa cười vừa đáp:
- Các người cứ chế nhạo tôi, tôi không chịu đâu.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện rồi xuống dưới sân khám xét một hồi mà cũng không thấy Khương Nhân đâu hết.
Bạch Mai hậm hực nói:
- Tên họ Khương ấy xảo trá lắm, tôi lại cứ tưởng y là người thật thà.
Tiểu Hồng vội đỡ lời:
- Đệ tử của Đường môn không có một người nào là tử tế. Ồ!
Lam đại ca. Chúng ta mau đi về phía trước xem sao đi.
Ba người ra khỏi sân ấy, đi theo hành lang một hồi lâu mới tới gần đại
sảnh. Suốt dọc đường không thấy một tên đệ tử nào của Đường môn cả, ngay cả đại sảnh cũng vắng tanh, không có một bóng người.
Nhận xét
tình hình nơi đó, Thanh Lam thấy không có vẻ gì như là vừa có một trận
đấu đã xảy ra, chàng liền sanh nghi vội chạy ra bên ngoài ngay, vừa ra
tới bên ngoài cửa sảnh, chàng đã thấy ở phía đằng trước có một đám đông
đang đứng ở trên quảng trường, nhưng người nào người nấy đều im thin
thít đến cái kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy được. Đồng thời,
chàng lại thấy ở giữa quảng trường có hai người đang đứng đối diện nhau
và cũng im lặng như vậy.
Hai người đó một là Phi Thiên Ngô Cung
Ngô Tán Đình còn người đứng đối diện với y là một thiếu phụ mặc cung
trang, váy dài lê đất.
Thanh Lam đã nhận ra người đó chính là
Băng Phách Phu nhân và cũng là người đã hẹn mình tới đây, trong lòng
mừng rỡ khôn tả chàng thấy thái độ của hai người như vậy liền nghĩ:
"Có lẽ họ đang đấu với nhau chăng?".
Chàng vừa nghĩ vừa chăm chú nhìn, thấy Tân Đình giơ thẳng hai cánh tay, hai
bàn tay đen nhánh hướng về phía trước như đang đẩy trống không vậy. Điều đã khiến chàng phải đặc biệt chú ý nhất là cái áo Kim bào lớn rộng của y cứ thấy rung động hoài mà người y thì vẫn đứng yên. Ánh sáng mặt trời
chiếu vào cái áo bào của y, khiến những tia sáng phản chiếu làm lóe cả
mắt mọi người. Chàng đoán chắc y đang xử dụng Ngũ Độc thần công để đẩy
chất độc ở trong cái áo bào rộng ấy ra cũng nên?
Còn Băng Phách
phu nhân tuy đứng cách xa đối thủ hơn trượng, nhưng vẫn không dám sơ ý,
vẻ mặt của bà ta lạnh lùng như sương tuyết. Bà ta cũng giơ hai bàn tay
ngọc lên chống đỡ.
Băng Phách hàn quang quả thật phi thường. Chất độc của Độc bào, một trong tứ bào của Đường môn, mà cũng không làm gì
được nổi bà ta. Chân khí của hai người như dính chặt vào nhau ở nơi
chính giữa.
Cách đấu chân khí này vô hình vô thức chỉ có đương sự là cảm giác thấy thôi, chứ người ngoài không sao biết được.
Thanh Lam nhận xét tình hình của đôi bên thấy Ngô Tân Đình mặt lộ sát
khí, hai tay cứ rung động hoài, có lẽ y đang hết sức giở Ngũ Độc thần
công ra để dồn độc khí của áo bào độc sang bên đối phương. Nhưng hình
như nội lực của y kém hơn, và nếu không nhờ có cái áo bào độc thì có lẽ y đã bại trận rồi.
Còn Băng Phách phu nhân tuy nội lực mạnh hơn
nhưng dù sao vẫn còn e sợ cái áo bào độc của Tân Đình, cho nên bà ta chỉ dùng Băng Phách hàn quang bố trí thành một làn hơi lạnh ở trước mặt để
giữ thế thủ thôi. Xem như vậy nhất thời không ai thắng nổi ai hết.
Phía sau Ngô Tân Đình còn có Đường Thiên Sinh, tay cầm cây trượng Lan Can,
hai mắt trợn tròn xoe đứng xem trận đấu. Ngoài ra, hai bên còn có hơn
hai mươi đệ tử của Đường môn đều đứng im mà xem nữa.
Đằng sau
Băng Phách phu nhân, chỗ cách khá xa, có một chiếc xe ngựa rất lộng lẫy
đang đậu sẵn ở đấy. Châu nhi tay cầm trường kiếm đứng ở trước cửa xe, vẻ mặt rất gây cấn.
Hai bên xe còn có bốn đại hán mặc áo trắng khoanh tay đứng yên.
Thanh Lam thấy vậy thầm nghĩ:
"Họ bảo vệ chiếc xe cẩn mật như vậy chắc Lan nhi thể nào cũng có ở trên xe? Hiện giờ nàng đang trúng phải Ngũ Độc chưởng, cần có Hồng Hoàng châu
mới cứu chữa được khỏi. Hiện giờ Băng Phách phu nhân không thể nào bị
bại trận đâu, sao ta không nhân lúc này tới đó để cứu chữa cho Lan Nhi
trước?
Nghĩ đoạn, chàng vội rỉ tai Bạch Mai và Tiểu Hồng khẽ nói:
- Hai người mau theo tôi lại đây.
Chàng vừa nói vừa phi thân về phía trước, vượt qua đầu của đám đông đứng quây quần chung quanh trận đấu mà tiến tới gần cái xe.
Ba cái bóng người nhanh như sao sa và chỉ có một tiếng kêu vù rất khẽ
thôi. Vì đeo Hồng Hoàng châu ở trước ngực nên khi Thanh Lam đi tới đâu
là có mùi hồng hoàng toa? ra tới đó liền.
Đường Thiên Sinh tai
mắt rất thính, chỉ hơi có một tiếng động nho nhỏ là y cũng hay biết
ngay, huống hồ y lại ngửi thấy có mùi hồng hoàng nên y kinh hãi vô cùng, vội quát lớn một tiếng, điểm cây gậy Lan Can xuống đất một cái, người
đã phi lên đuổi theo bọn Thanh Lam ba người ngay.
Thanh Lam vừa
nhảy xuống dưới đất, đã thấy có bốn người mặc áo trắng, tay cầm thước
lượng thiên, đứng xếp hàng ngang, ngăn cản ở trước mặt mình, vẻ mặt lạnh lùng, chẳng nói chẳng rằng.
Chỉ trông thấy thân pháp của bốn
người áo trắng, Thanh Lam cũng biết võ công của họ rất cao cường. Chàng
đang kinh ngạc đã thấy Tiểu Hồng ở cạnh thét một tiếng, rút câu roi Độc
Lân Tiên ngang lưng ra, miệng thì quát lớn:
- Nếu các người không tránh ra thì đừng có trách cô nương.
- Ủa! Giang công tử!
Châu nhi đã nhận ra Thanh Lam, nàng mừng rỡ khôn tả vừa kêu gọi vừa phi thân tới trước mặt bốn người áo trắng, mồm thì vội nói:
- Các người có mau tránh sang hai bên không? Vị này là Giang công tử đấy?
Nói xong nàng lại hỏi Thanh Lam tiếp:
- Công tử đã mượn được Hồng Hoàng châu rồi đấy à?
Bốn người áo trắng vội thâu Lương Thiên thước lại, đang định lui về phía
sau, và Thanh Lam chưa kịp trả lời, thì đã nghe thấy có tiếng gió ào ào, một bóng đen phi tới, hạ chân xuống chỗ trước mặt chàng. Thì ra người
đó chính là Đường Thiên Sinh. Y tay cầm Lan Can, hai mắt cứ nhìn vào cái túi to treo ở trước ngực chàng, rồi cười khì mấy tiếng và hỏi:
- Giang thiếu hiệp là người số một đã xuyên qua được Độc Trận Đồ. Mấy
chục năm nay chưa hề có ai qua được hết. Lão phu xin hỏi thiếu hiệp,
thiếu hiệp lấy ở đâu ra Hồng Hoàng châu này thế?
Tiểu Hồng cười nhạt, đỡ lời:
- Không việc gì đến ngươi. Ngươi không có quyền hỏi tới.
Thiên Sinh liếc mắt trông thấy cây Độc Lân Tiên ở trong tay Tiểu Hồng, liền biến sắc mặt và ngạc nhiên hỏi: