Song Phi Yến

Chương 1



Lúc này đang là giờ lâm triều, không khí điện Tuyên Chính hơi khác thường, đám văn võ đại thần đứng thành hai hàng, toàn bộ nín thở ngưng thần ngay cả thở mạnh cũng không dám, đứng đầu hai hàng chính là Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân, hai người họ sắc mặt lại càng trắng bệch như không còn chút máu, hậu cung xưa nay không phải lúc nào cũng giữ được bí mật, đêm qua Hoàng thượng vừa mới quyết định tuyển phi cho Thái tử thì sáng nay cả triều đều đã biết.

Thái tử tuyển phi là chuyện vui đến cỡ nào, cô nương nhà ai nếu như được trúng tuyển, hôm nay là Thái tử phi, ngày sau chính là mẫu nghi một nước, thực là rạng rỡ tổ tông, lẽ ra phải tranh giành đến đầu rơi máu chảy mới đúng, tại sao quần thần lại mang vẻ mặt như cha mẹ chết thế kia? Nguyên do này thì phải nói đến Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân.

Nếu hỏi trên dưới triều đình, ngoại trừ Hoàng đế, ai có quyền thế lớn nhất? Đáp viết: Chính là Thừa tướng Tiết Văn Sinh và Đại Tướng quân Hoắc Cẩm Khải.

Hai người này chẳng những quyền khuynh thiên hạ, hơn nữa lại còn như nước với lửa. Từ lúc hai người bọn họ đoạt Văn – Võ trạng nguyên thì đã bắt đầu đối nghịch cho đến nay, triều đình cũng vì vậy chia làm hai phe, một phe về phía Thừa tướng, một phe lại về phía Tướng quân, trong đó không thiếu vương tôn công tử nhà đại quan kết bè kết cánh, chẳng nhẽ Hoàng đế lão gia lại ngồi nhìn mặc kệ hay sao?

Đó là vì không biết đến sự anh minh của đương kim Hoàng thượng, Tiết Văn Sinh và Hoắc Cẩm Khải mặc dù không để đối phương vào trong mắt, nhưng cả hai người đều là bậc trung quân, hiệu quả làm việc không hề thua kém nhau, hơn nữa hai người bọn họ, một người tinh văn một người thiện võ, một người đối nội một người đối ngoại, một người xử lý việc triều đình không mảy may sơ suất, một người trên chiến trường giết địch không còn manh giáp, có hai người này hứng quốc an bang, Hoàng thượng quả thực có thể vô tư an nhàn, đương nhiên sự anh minh tột đỉnh của Hoàng thượng chính là đồng thời giữ lại cả hai người, để cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, tuyệt đối không làm cho ai trong bọn họ giữ vị trí độc tôn, một khi một bên kiêu căng lấn áp được bên kia thì Hoàng thượng sẽ ra mặt điều đình, vừa chèn ép vừa trấn an, đem hai người về đúng vị trí, nhất nhất phục tùng mình (đương nhiên có lời đồn trên phố, Hoàng thượng cùng hai thần tử chung đụng hòa thuận như thế, kì thực còn có cớ sự, chuyện này thì người viết cũng không thể biết được, có hứng thú, bạn có thể lật xem các loại ngoại truyện dã sử các triều đại, bên trong tất có ghi lại cặn kẽ…)

Trở lại chuyện chính, nói đến Thái tử chọn phi thì không thể không nói đến con gái của Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân, Tiết phu nhân năm đó bụng đầy phúc khí, lần đầu liền sinh long phượng thai*, rồi sau đó lại tiếp tục sinh một cặp trai gái, mặc dù Tiết Thừa tướng chỉ có một thê tử mà thôi.

(*): sinh đôi 1 trai 1 gái.

Ngược lại với sự thịnh vượng đó, vận số Hoắc Tướng quân lại không được may mắn như vậy, khi tuổi còn trẻ quen biết một nữ tử giang hồ, nhiều lần theo đuổi rốt cục cũng được tay ôm mỹ nhân, thế nhưng không ngờ rằng sau khi Hoắc phu nhân hạ sinh con gái đầu lòng, lại đang tâm bỏ lại con gái mà tái xuất giang hồ báo thù rửa hận. Hoắc Tướng quân cũng sửng sốt si tình, dù Hoắc phu nhân đi đã mười mấy năm nhưng ngài tình nguyện tuyệt tự cũng không hề tái giá, cứ thế phòng không chiếc bóng cho đến tận bây giờ, bởi thế liền trở thành một giai thoại trong nhân gian.

Lại nói về trưởng nữ Tiết gia – Tri Thiển, thiên kim Hoắc gia – Khinh Ly, hai người sinh ra cùng tuổi, một người đầu năm, một người cuối năm, hơn nữa dáng vẻ đều khuynh quốc khuynh thành. Các nàng đều được di truyền ưu điểm từ cha, một người tinh thông cầm kỳ thi họa, một người am tường kiếm kích đao thương. Không chỉ có thế, các nàng cũng giống cha mình, trời sinh đã là đối thủ một mất một còn của nhau, từ nhỏ đến lớn, nhẹ thì ngầm xỏ mũi đối phương, nặng thì đứng bên đường mắng nhau. Bởi vì được Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân dung túng, cho nên hôm nay đã trò giỏi hơn thầy, dụng đến cả quyền cước đánh nhau, đã đến mức có ta thì không có nàng, lần nào hai nữ tử này đồng thời xuất hiện ở phố phường, dân chúng kinh thành nhất định nhượng bộ lui binh, để tránh gặp họa lây phải nhớ lấy sáu chữ làm tiêu chí bảo vệ tính mạng: “Tránh voi chẳng xấu mặt nào”

Cũng bởi vì vậy mà hai người tuy đã đến tuổi đôi mươi nhưng vẫn còn là khuê nữ, cũng không phải không có người nào đến dạm hỏi, đó là không kể đến các nàng tài mạo song toàn, chỉ nói đến thế lực của Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân ở triều đình thì đã có không biết bao nhiêu người muốn bám vào dựa dẫm, chỉ là vấn đề nằm ở các nàng, các nàng chẳng những tranh ăn tranh mặc, mà còn tranh cả nam nhân!

Một khi bà mai đến cửa phủ Thừa tướng thì không đầy nửa ngày nhất định sẽ đến phủ Tướng quân thêm một lần, làm mai cho Hoắc đại tiểu thư nhất định phải cho Tiết đại tiểu thư xem trước, vì thế cho nên hậu quả chính là, hai người hoặc là đều không muốn hoặc là đều muốn đoạt lấy, đương nhiên hai nữ nhân chung một chồng cũng chưa hẳn là không thể, nhưng hai nữ nhân này nào có “bình thường” như ai, muốn cho các nàng chung một chồng ấy hả, quả thực là người si nói mộng kẻ ngốc nói mê, cho dù các nàng chịu thì Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân về mặt chính trị sống chết cũng sẽ không đồng ý, cho nên mới nói quan to lộc hậu mặc dù rất trọng yếu nhưng cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này, lợi thì ít mà hại thì nhiều.

Nhà có con gái còn chờ gả, hơn nữa đã qua tuổi lấy chồng, Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân đương nhiên để tâm, người ngoài nhìn vào quyền thế của bọn họ tất nhiên sẽ không chỉ chỉ trỏ trỏ ngay trước mặt, nhưng sau lưng nói không chừng đã sớm mượn rượu lấy bọn họ ra làm đề tài mua vui, hai đại quyền thần biết chuyện, trên mặt quả thực không vui vẻ chút nào.

Thái tử chọn phi là chuyện từ cung đình để lộ ra phong thanh, biết được tin tức trước hết đương nhiên là Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân, sau đó là người ủng hộ hai phe, Thuần Thái tử năm nay mười tám, triều thần có con gái trong độ tuổi chưa gả cũng không phải là ít, nhưng Thái tử chọn phi nào phải chuyện đùa, thậm chí còn dính dáng đến chuyện tranh giành quyền lực, ai cũng biết Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân đều vội vã gả con gái, ai dám đánh bạo cùng tranh với bọn họ cơ chứ, mặc dù hai vị tiểu thư đều lớn tuổi hơn Thuần Thái tử, nhưng thân mẫu Thuần Thái tử cũng chính là Hoàng hậu đương triều cũng lớn hơn Hoàng thượng ba tuổi, có tiền lệ này cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa bất luận chọn con gái của Tiết Thừa tướng hay là con gái của Hoắc Tướng quân thì đều có phong phạm mẫu nghi thiên hạ như nhau, cho nên trên cơ bản Thái tử phi đã khóa định sẽ là hai nữ tử này.

Thế nhưng, chọn thiên kim tiểu thư của Tiết Thừa tướng hay là chọn hòn ngọc quý trên tay của Hoắc Tướng quân, đó mới chính là vấn đề nan giải.

Tại điện Tuyên Chính, các đại thần đã đợi cả buổi sáng, sau thật lâu không đợi được Hoàng thượng vào triều, trong lòng càng thêm khẳng định, chuyện Thái tử tuyển phi căn bản chính là Hoàng thượng tự để lộ ra phong thanh, bởi vì Hoàng thượng cũng thật là khó xử.

Nhanh đến buổi trưa, mới truyền tới một thanh âm lanh lảnh: “Thánh thượng giá lâm.”

Sau khi hành lễ, không khí càng trở nên ngưng trọng hơn, thậm chí còn có mùi “giương cung bạt kiếm”.

Năm nay Hoàng thượng cùng Tiết Thừa tướng, Hoắc Tướng quân đều chừng bốn mươi tuổi, ngài tráng niên chính trực, nho nhã lại mang theo uy nghiêm đế vương, sau khi nhìn sắc mặt chúng thần cũng đã nắm rõ hết thảy trong lòng, hòa nhã nói: “Chắc hẳn các vị ái khanh cũng biết, trẫm nên chọn ra Thái tử phi cho hoàng nhi, không biết ái khanh nào có thể thích hợp được chọn đây?”

Bên trong triều đình vẫn tiếp tục tĩnh mịch.

Như trong dự liệu, Hoàng thượng không chút nào phiền não, trực tiếp chỉ danh, hỏi Hàn Lâm đại học sĩ: “Tần ái khanh, ta biết rõ khanh có một nữ nhi vừa đến tuổi cập kê.”

Tần đại học sĩ vội vàng bước ra: “Bẩm hoàng thượng, tiểu nữ đã sớm đồng ý hôn sự của người ta, cũng sắp thành hôn rồi ạ.”

Hoàng thượng lại hỏi: “Thế ư, vậy còn Phạm khanh gia?”

Phạm Thị lang tiến lên một bước nói: “Tiểu nữ xấu như Vô Diệm, thực không dám xứng với Thái tử gia đâu ạ.”

“Tào khanh gia?”

“Tiểu nữ dốt đặc cán mai ạ.”

Hoàng thượng thật hăng hái lần lượt hỏi khắp nữ nhi của các đại thần, duy chỉ không hỏi đến Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân, thu được đủ kiểu đáp án kỳ quặc khiến người ta phải cười ra nước mắt, nào là “Cử chỉ thô tục” “Tính tình thô bạo” “Cơ thể có mùi” thậm chí còn có “Thân thể không trọn vẹn”, Hoàng thượng dở khóc dở cười nói:

“Chẳng lẽ giữa triều thần văn võ bá quan lại không tìm được một nữ nhi vừa ý hay sao?”

Một đám đại thần cùng kêu lên: “Chúng thần không dám ạ.”

Kỳ thật trong lòng mỗi người đều tự hiểu mà tìm mọi cách thoái thác, bất quá là vì Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân làm cho có thôi, dù sao cũng không có cơ hội nào, chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền thì hơn.

Hoàng thượng tự nhiên cũng sáng tỏ, nói: “Được rồi, các khanh đã không muốn kết thân gia với trẫm thì trẫm cũng không miễn cưỡng các khanh.” Lúc này mới nhìn đến hai vị sủng thần của ngài.

“Hiện giờ cũng chỉ còn lại Tiết ái khanh cùng Hoắc ái khanh, hai vị ái khanh không cần phải nói với trẫm là con gái của các khanh cũng có tật xấu đấy nhé, mặc dù trẫm chưa từng gặp qua các nàng, nhưng đã từng nghe qua hai vị thiên kim đều xinh đẹp, minh mẫn hơn người, hơn nữa cũng chưa đồng ý một ai, phi tử của trẫm và hoàng nhi cũng thường xuyên ở trong cung thảo luận về các nàng.”

Những đại thần khác không hề nghe ra trong lời Hoàng thượng có bao nhiêu hàm ý, nhưng Tiết Thừa tướng và Hoắc đại tướng quân thì cùng nhau tối mặt, việc xấu hổ của con mình vậy mà đã truyền tới tai hoàng thượng rồi, đây không phải gọi là không biết dạy con hay sao?

Tiết Thừa tướng lên trước lễ phép nói: “Con gái của vi thần xác thực không có thiếu sót gì lớn ạ, thế nhưng Tri Thiển từ nhỏ nhiều bệnh, cơ thể lại suy nhược, người bình thường nếu muốn có con nối dòng cũng không dám tùy tiện cưới nó về, huống chi là Thái tử thân thể như vàng ngọc, vi thần chỉ sợ phụ mất thánh ân. Trái lại thiên kim của Hoắc Tướng quân từ nhỏ đã tập võ, hoàn toàn không có phương diện nào phải lo, hơn nữa thời khắc quan trọng còn có thể bảo vệ Thái tử điện hạ đấy ạ.”

Hoắc Tướng quân vội vàng nói: “Tiết Thừa tướng nói vậy là sai rồi, lệnh thiên kim có tri thức hiểu lễ nghĩa, mà tiểu nữ chỉ biết chút công phu tay chân, so sánh e thực tại chênh lệch khá xa, lấy vợ đương nhiên lấy vợ hiền, huống chi còn là Thái tử phi đương triều, xin Hoàng thượng minh giám cho, con gái của vi thần thực đảm đương không nổi.”

Hoàng thượng chưa lên tiếng, Tiết Thừa tướng liền nói tiếp: “Hoắc Tướng quân quá khiêm nhường rồi, nữ hiền điệp rõ ràng là văn võ song toàn.”

Hoắc Tướng quân lại nói: “Khinh Ly làm sao có thể học nhiều biết rộng như Tri Thiển, hơn nữa mấy ngày trước ta mới vừa gặp qua Tri Thiển, thân thể rất khỏe nào có suy nhược như ngài vừa nói.”

Tiết Thừa tướng: “Tri Thiển là yếu trong người, chỉ xem qua không thể nhìn ra đâu.”

Hoắc Tướng quân: “Khinh Ly chỉ đọc qua Kinh Thi, làm sao có thể văn võ song toàn chứ?”

“Tri Thiển hung hãn, không xứng với Thái tử.”

“Khinh Ly vô tri, lại càng không xứng.”

“Hoắc Tướng quân, có phải ngài không nên tranh với ta hay không?”

“Tiết Thừa tướng, rõ ràng là ta đang nhường cho ngài!”

Hai vị quyền thần lại một lần cãi vã không coi ai ra gì…

Người đi theo bọn họ nghe được không hiểu ra sao, vừa mới bắt đầu còn cho là bọn họ khiêm tốn, về sau càng nghe càng không giống, người khác tha thiết ước mơ chuyện đó, bọn họ thì lại cực lực chối từ, đây là đạo lý gì vậy chứ? Sớm biết thế vừa rồi đã không chê bai con gái của mình như vậy, bây giờ muốn đổi ý cũng hết cách…

Nửa nén hương sau, Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, khắc khẩu lập tức đình chỉ, Thừa tướng và Tướng quân cùng nhau quỳ xuống đất nói: “Vi thần thất lễ, xin Hoàng thượng trách phạt.”

Hoàng thượng giơ tay lên nói: “Hai vị khanh gia miễn lễ, hai vị khanh gia khiêm tốn rồi, khiến cho trẫm nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào đây, thôi thì thế này, ba ngày sau Hoàng hậu sẽ thiết yến ở trong cung, đến lúc đó mời hai vị thiên kim cùng nhau tiến cung, cho Thái tử tự mình chọn lựa, Thuần Nhi chọn ai thì chính là Thái tử phi, ái khanh không được phép nghi kị.”

Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân đều sợ hãi đến thất sắc, cùng kêu lên: “Hoàng thượng…”

Tổng quản thái giám không chờ bọn họ nói xong, liền lớn tiếng tuyên đạo: “Bãi triều.”

Tiết Thừa tướng và Hoắc Tướng quân lại cùng nhau mặt xám như tro, bọn họ đoán trúng quá trình, cũng đoán trúng kết cục.

Những đại thần khác thì hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tiến lên nịnh nọt, sợ nói sai một lời chẳng may tai bay vạ gió, đều tự lui.

Trong điện Tuyên Chính chỉ còn lại hai người.

Tiết Văn Sinh cười lạnh nói: “Không phải ông vẫn muốn chèn ép ta sao? Cơ hội tốt như vậy sao lại buông tha cho ta?”

Hoắc Cẩm Khải lạnh nhạt nói: “Chẳng phải ông cũng vậy sao.”

Tiết Văn Sinh nói: “Đường vào cửa cung sâu như biển, ta là vì không muốn con gái của ta bị vây nơi kính cổng cao tường ấy.”

Hoắc Cẩm Khải nói: “Ta cũng thế thôi, ông có nhiều con gái như vậy, mà ta chỉ có một đứa con duy nhất là Khinh Ly, càng không thể đẩy nó vào hố lửa.”

“Nhưng Hoàng thượng rõ ràng đã nói chọn một trong hai, không phải là con gái của ông thì chính là con gái nhà ta.”

“Vậy thì đấu bằng thủ đoạn đi.”

“Không phải là chơi tâm cơ sao? Tri Thiển nhà ta thắng chắc rồi.”

“Đừng có lớn lối, Khinh Ly nhà ta sao lại thua được chứ, quốc cựu* nhất định là ông làm rồi “



Tiệm tơ lụa lớn nhất kinh thành, hai nữ tử tuyệt sắc giằng co đã lâu…

*quốc cựu: ông thông gia của vua, sau này Thái tử lên làm vua sẽ là cha vợ Vua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.