Song Phi Yến

Chương 39



Edit: Vicky iu

Beta: Sâu Kul



An Bình đầu đội mũ phượng ngồi ở mép giường, hỉ khăn bị ném sang một bên, hai tay khoanh lại, mặt lạnh như sương.

Nha hoàn cận thân mà nàng mang theo khi xuất giá là Hải Đường đang quỳ bên cạnh, an ủi nói: “Công chúa, xin người đừng nóng giận.”

An Bình cả giận nói: “Ngươi nói xem bổn cung làm sao mà nuốt trôi cục tức này đây?”

Hải Đường tiếp tục khuyên: “Phò mã đã say đến không còn biết trời đất gì nữa nên lời nói ra toàn là những câu mê sảng, Công chúa đừng nên chấp nhất với ngài ấy làm gì ạ.”

“Bổn cung thân là kim chi ngọc diệp, chẳng lẽ còn không bằng một Hoắc Khinh Ly hay sao?” An Bình hận đến vung tay vỗ mạnh một chưởng vào đầu giường, lòng bàn tay sưng đỏ cả lên mà vẫn không thấy đau.

Hải đường không dám trả lời.

An Bình thấy sắc mặt nàng do dự thì không vui nói: “Ta chọn đem ngươi theo tới đây bởi vì xem ngươi như tri kỷ, vậy mà bây giờ ngươi lại ấp a ấp úng là thế nào? Có lời gì thì cứ nói thẳng ra là được.”

Hải đường lúc này mới dám nói: “Thứ cho nô tỳ to gan, Phò mã không quên được Hoắc cô nương có thể nói là vì y trọng tình trọng nghĩa.”

An Bình: “Hoang đường, hắn hiện giờ đã là phu quân của ta thì sao trong lòng còn có thể nghĩ đến nữ nhân khác được?”

Hải đường: “Nếu như Phò mã dễ dàng đứng núi này trông núi nọ thì y mới không xứng là kẻ để Công chúa phó thác chung thân đại sự.”

Đạo lý đơn giản như vậy đương nhiên An Bình cũng hiểu rõ, nhưng nàng đường đường là công chúa đương triều mà trong đêm tân hôn lại bị trượng phu lạnh nhạt, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài há chẳng phải nàng sẽ thành trò cười trong mắt thiên hạ hay sao?

Hải Đường lại nhìn nàng nói: “Kỳ thật Phò mã làm như vậy, không phải là vừa đúng lúc giải vây giúp công chúa sao ạ? Chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng có thể trực tiếp cho qua, Hoàng hậu nương nương nếu trách hỏi thì người cũng có thể đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người Phò Mã…”

Câu này lại rất hợp ý An Bình, nàng lập tức gật đầu nói: “Thiếu chút nữa ta đã quên mất chuyện này.”

Hải Đường nhẹ nhõm thở phào một cái.

Sắc mặt An Bình đột nhiên cứng lại: “Hoắc Khinh Ly tốt nhất là nên biết giữ lời hứa, nếu nàng ta dám cùng với tiểu tiện nhân Tô Thấm kia làm mọi thứ rối tinh rối mù thì ngôi vị Thái tử phi cũng đừng hòng mơ tưởng đến.”

Hải đường đáp: “Hoắc tiểu thư có thể khuyên Hoàng hậu nương nương thay đổi chủ ý, điều đó đủ cho thấy năng lực của nàng ta lớn mạnh cỡ nào. Hơn nữa nếu không phải nhờ nàng ấy đưa ra chứng cớ thì đến bây giờ công chúa vẫn sẽ không hay biết gì cả, còn tưởng rằng mọi chuyện vẫn vô cùng tốt đẹp.”

An Bình trầm giọng nói: “Hoắc Khinh Ly này quả thật không hề đơn giản, mẫu hậu ta cũng vì nhìn trúng điểm này của nàng mới chọn nàng làm Thái tử phi. Hoàng đệ trời sinh tính tình mềm yếu nên rất cần một người như nàng ta trợ giúp. Hoắc Khinh Ly có tâm cơ thì ta không sợ, chỉ e là nàng ta không thật tâm với hoàng đệ.” Sau khi thở dài một hơi An Bình nói tiếp: “Thôi thôi, cuộc sống trong cung ngoài tranh đấu vì quyền lực ra thì làm gì có tình cảm chân thành cơ chứ.”

Sắc mặt Hải Đường khẽ động: “Công chúa đã xuất cung thì từ giờ người có thể sống thật tự do thoải mái rồi ạ, người nhất định phải tìm cho mình một tình yêu chân chính.”

An Bình đỡ nàng đứng dậy: “Nói đến tình yêu ta mới nhớ, Tiết Tri Thiển thật sự rất tốt, ta sợ tương lai nàng ấy sẽ trở thành Tô Thấm thứ hai, thời gian sắp tới cần phải chú ý nhiều hơn một chút. Đúng rồi, ngươi nói nàng đã xuất phủ, nhưng trời đã muộn đến vậy ngươi có biết là nàng đi đâu không?”

Hải đường lắc đầu nói: “Nô tỳ không biết ạ.”

An Bình khoát tay cho Hải Đường lui xuống, suy nghĩ một chút lại gọi nàng, dặn dò phải cầm một bộ chăn giường đưa qua thư phòng cho Phò mã.

***********************

“Nàng nói xem liệu Công Chúa có cùng Tri Thâm viên phòng hay không?” Tiết Tri Thiển hỏi.

Hoắc Khinh Ly ôm lấy nàng, thay nàng vén các sợi tóc lên, khẽ cười nói: “Trông nàng có vẻ rất quan tâm nhỉ.”

Tiết Tri Thiển đáp: “Thì ta bất quá chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà, Công chúa yêu thích nữ nhân, dù Tri Thâm có tuấn mỹ cỡ nào thì cuối cùng hắn vẫn là một nam tử, nếu đổi lại là ta thì nam nhân muốn đụng vào ta dù một đầu ngón tay cũng không thể được.”

Hoắc Khinh Ly mất hứng đáp: “Ý của nàng là nữ nhân thì hoàn toàn có thể?”

Tiết Tri Thiển vội vàng giải thích: “Đương nhiên cũng không được.”

Nhìn lại bản thân quần áo không chỉnh tề chôn ở trong ngực Hoắc Khinh Ly, nàng dùng thanh âm nho nhỏ nói thêm một câu “Trừ nàng ra.”

Đầu ngón tay Hoắc Khinh Ly nhẹ nhàng vuốt ve qua lại cánh môi mềm mại của nàng, ôn nhu nói: “Những ngày qua không thể ôm nàng cùng ngủ đối với ta là một loại giày vò.”

Tiết Tri Thiển nhớ tới câu trước đó nàng vừa nói, đỏ mặt thì thầm: “Ta cứ nghĩ rằng nàng giận ta nên mới không muốn để ý ta, hoá ra là… Tại sao nàng không chịu nói ra từ sớm? Hơn nữa… Hơn nữa ta cũng đâu phải là không muốn.”

“Tri Thiển” hơi thở Hoắc Khinh Ly trở nên nóng rực: “Định lực của ta không tốt như ta vẫn tưởng, ngày đó ta phải dùng rất nhiều khí lực mới có thể ‘dừng cương trước bờ vực’, ta thậm chí còn không dám ngủ bên cạnh nàng, ta sợ ta sẽ chịu không được mà chiếm lấy nàng cho riêng mình, trước kia ta chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt đến như thế, mỗi khi nhìn nàng và Công chúa ở cạnh nhau trò chuyện vui vẻ, ta thấy mình ghen đến sắp phát điên rồi.”

Trong lòng Tiết Tri Thiển cảm thấy ngọt ngào như được rót mật, vừa ấm áp lại thoáng chút nhộn nhạo, vốn nàng muốn trả lời ‘nàng đã quá lo lắng rồi, ta với Công chúa đến một chút quan hệ cũng không có’, nhưng nghĩ lại, nếu là Hoắc Khinh Ly tiếp xúc gần gũi với ai đó như vậy thì nàng khẳng định cũng sẽ ghen đến chết đi được, nên mới đáp: “Là lỗi của ta, đều do ta hành xử không biết cân nhắc mới để cho nàng hiểu lầm như vậy, từ nay về sau ta sẽ không làm thế nữa đâu.”

Dừng một chút, nàng còn nói thêm, “Hơn nữa, ai bảo nàng phải nhịn cơ chứ, nàng…” Đối diện với ánh mắt tràn đầy nhu tình của Hoắc Khinh Ly, nàng cảm thấy bản thân mình đều mau bị hòa tan trong cái nhìn ôn nhu đó. Khuôn mặt bất giác đều đỏ bừng lên, nhưng những lời đã đến miệng cũng không cách nào nói ra hết.

Hoắc Khinh Ly áp vào bên tai nàng, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tri Thiển à, mặc dù có vô số lý do khiến ta không nên đụng vào nàng, nhưng thời khắc này ta không thể quản nhiều như vậy nữa rồi. Khao khát đối với nàng đã chiến thắng tất cả. Lúc này, trong đầu ta chỉ có duy nhất một ý niệm chính là ta muốn nàng, muốn toàn bộ nàng đều là của ta…”

Nghe được những lời tâm tình trắng trợn đến như vậy, sắc mặt Tiết Tri Thiển còn nóng hơn khi bị lửa thiêu. Thật ra chính bản thân nàng cũng từng tưởng tượng đến vô số lần sẽ có hoàn cảnh như bây giờ. Nàng đối với Hoắc Khinh Ly cũng có nhiều, rất nhiều khát vọng, nhưng vào thời khắc này nàng mới cảm nhận sâu sắc được loại khát vọng này có thể mãnh liệt đến cỡ nào, cảm giác nóng bỏng gần như hoàn toàn bao phủ lấy nàng, nàng không biết nên nói gì nữa vì toàn bộ tâm trí đều bị giam hãm trong ánh mắt mềm mại và cánh môi ướt át kia, tựa hồ như nó đang chờ đợi nàng đến bắt lấy, sự cám dỗ này khiến nàng không cách nào cưỡng lại được.

“Tri Thiển…” Hoắc Khinh Ly thấp giọng gọi tên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi quyến rũ của nàng, đầu ngón tay cũng theo đó run rẩy vuốt ve tấc tấc gương mặt diễm lệ rồi sau đó mới từ từ đi xuống. Mặc dù đã cách tầng tầng lớp lớp quần áo nhưng nàng vẫn tinh tế cảm nhận được cảm giác nóng rực từ bên trong. Nàng cũng không vội vàng cởi ra phần ngăn trở này mà từng điểm từng điểm cảm nhận da thịt bóng loáng nhẵn nhụi của Tiết Tri Thiển.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi gò bồng đảo mềm mại cao ngất rồi đến eo thon nhỏ nhắn của Tiết Tri Thiển, lúc nàng đang trong trạng thái ý loạn tình mê thì Hoắc Khinh Ly trượt tay giữa hai chân nàng, hai người đồng thời chấn động, dừng lại mọi cử chỉ…

Tiết Tri Thiển bị cảm giác kích thích khác thường mang đến cho nàng từng cơn run rẩy.

Hoắc Khinh Ly hôn lên vành tai khiến Tri Thiển tê rần cả người, vậy mà nàng kia thì lại đang cười khẽ: “Tri Thiển, nàng thật là mẫn cảm.”

Rõ ràng là nàng ấy đặt tay lên cấm địa của người ta… Tiết Tri Thiển vừa muốn phản bác lại thì đầu ngón tay đang đặt ở nơi ấy bất ngờ ấn mạnh vào nơi mẫn cảm nào đó, sự đụng chạm này khiến Tiết Tri Thiển không cách nào chống đỡ nỗi lập tức hít vào sâu một hơi, cùng lúc đó theo phản xạ khép hai chân lại, cảm giác mới lạ này vô cùng khó tả đến mức làm nàng không biết nên lảng tránh hay nên đón nhận… Đi theo đó nàng cảm nhận được giữa hai chân bắt đầu ẩm ướt, lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng quả nhiên là quá nhạy cảm rồi, nhìn lại Hoắc Khinh Ly, chỉ thấy trong mắt nàng ấy tất cả đều là vui vẻ, nữ nhân này không phải đang cố ý đó chứ.

Tiết Tri Thiển thẹn quá thành giận lập tức phát tác.

Hoắc Khinh Ly gấp rút hôn nàng, ôm nàng cực kỳ chặt chẽ vào lòng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, không ngừng khẽ gọi tên của Tiết Tri Thiển.

Tiết Tri Thiển bị vây giữa nhu tình của nàng đã hóa thành một vũng nước mềm mại, không thể động đậy đành tùy ý cho nàng khinh bạc, lại mơ hồ cảm thấy có chút quá chậm, quá mệt nhọc, nàng muốn dựa vào Hoắc Khinh Ly gần hơn một chút.

Hoắc Khinh Ly tựa hồ nhìn ra nàng vô cùng lo lắng, khẽ cười nói: “Đừng nóng vội, để cho ta từ từ nhấm nháp nàng.”

Bị nàng nói trúng tâm tư, Tiết Tri Thiển mặt càng đỏ hơn, nói nghe thật giống như nàng háo sắc lắm vậy, vội vàng phản bác: “Ai nôn nóng chứ.” Sau khi nói xong, mới phát hiện thanh âm của mình đã run rẩy đến cực độ.

“Là ta.” Thanh âm của Hoắc Khinh cũng đã khàn đục.

Tiết Tri Thiển cao hứng trở lại, thì ra nàng ấy cũng giống mình, hơn nữa từ trong thanh âm đó nghe được sự ẩn nhẫn làm cho Tiết Tri Thiển thấy rất thỏa mãn. Hóa ra nữ nhân này không phải trong mọi trường hợp đều chiếm thế thượng phong, nàng ta thật ra cũng có điểm yếu, nàng lập tức nảy ra ý định muốn trêu đùa Hoắc Khinh Ly, tay nàng buông xuống cố tình nới rộng hơn phần quần áo vốn dĩ đã không chỉnh tề nay lại càng lộ ra rõ ràng hơn, ánh mắt phong tình nhìn về hướng Hoắc Khinh Ly, giọng nũng nịu gọi: “Khinh Ly.”

Tiết Tri Thiển đang câu dẫn nàng sao? Mặc dù mánh khoé của Tiết Tri Thiển còn khá vụng về, bất quá chỉ cần là nàng thì hiệu quả đối với Hoắc Khinh Ly luôn rất lớn, sự kiên định ngày thường trong ánh mắt Hoắc Khinh Ly lập tức tan rã.

Tiết Tri Thiển không thấy được sự biến đổi trong mắt nàng nên cho rằng hành động vừa rồi của mình không có tác dụng, vậy thì dứt khoát phải làm rõ ràng hơn một chút. Nàng vòng tay ôm chặt lấy Hoắc Khinh Ly, như có như không cọ xát vào người nàng, giọng nói trìu mến: “Khinh Ly à, Đêm xuân ngắn ngũi nha.”

Biết rõ là Tiết Tri Thiển đang cố ý, và dù hành động vụng về của nàng ta cũng rất buồn cười nhưng Hoắc Khinh Ly lại cười không nổi, một dòng nhiệt lưu đang trào ra từ bụng nàng, hô hấp dần trở nên hỗn độn, tất cả lo lắng đều bị ném ra phía sau, lúc này chỉ còn lại dục vọng mãnh liệt đang thiêu đốt nàng, nàng cảm thấy mình không thể chờ được nữa rồi. Gấp gáp hôn lên đôi môi mọng đỏ của Tiết Tri Thiển, hai nàng từ từ nằm xuống, Hoắc Khinh Ly ôm chặt người đối diện đè xuống dưới thân, vội vã cởi ra lớp y phục từ lâu đã không còn chức năng che đậy, lại đặt tay lên quả căng tròn mềm mại của ai kia, vuốt ve nó đầy yêu thương. Tiết Tri Thiển bị nhiệt tình của nàng bao vây, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ lo dây dưa cùng cánh môi và đầu lưỡi ngọt lim của nàng ấy, đợi đến khi nụ hôn của Hoắc Khinh Ly di dời từ môi xuống viên tròn nhỏ nổi lên trên ngực nàng, Tiết Tri Thiển mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, trái tim đập mạnh không thôi, thân thể khẽ run, không nhịn được phát ra mấy tiếng rên rĩ.

Hoắc Khinh Ly ngẩng đầu lên nhìn ngắm nàng, hai mắt Tiết Tri Thiển nhắm chặt, đôi mi cong dài khẽ run, gương mặt bao phủ một tầng hồng phấn xinh đẹp động lòng người. Trái tim Hoắc Khinh Ly càng đập nhanh hơn, một lần nữa trườn lên hôn môi nàng, ngón tay lần theo đường cong bên hông di chuyển đến giữa hai chân Tiết Tri Thiển, chỗ đó hiện giờ không còn bất kỳ cách trở nào nữa, một mảng mềm mại ướt át bao phủ ngón tay nàng, cấm địa này là của riêng nàng, chỉ vì nàng mà nở rộ, vì nàng mà ẩm ướt, xinh đẹp động lòng người… Hoắc Khinh Ly cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng mở miệng: “Tri Thiển, ta muốn…”

Tiết Tri Thiển sớm đã khẩn trương đến ngừng thở, tất cả cảm giác đều bị Hoắc Khinh Ly dẫn dắt, khát vọng xa lạ mà lại mãnh liệt như vậy ngày càng bành trướng trong cơ thể nàng và càng lúc càng dữ dội hơn. Nghĩ đến người đang mang đến những xúc cảm tốt đẹp này cho nàng là Hoắc Khinh Ly mà tâm càng cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc, thì ra được người mình yêu chiếm hữu là chuyện hạnh phúc đến như vậy, nàng đang mong đợi… Nghe được Hoắc Khinh Ly gọi nàng, tâm tình tê dại vì hiểu được ý nghĩ của nàng ấy, lại nhìn đến gương mặt ửng đỏ còn có tia máu nổi lên trong mắt nàng ấy thì khẽ “Ừ” một tiếng sau đó xấu hổ vội vàng quay mặt sang một bên.

Hoắc Khinh Ly cắn lấy môi của nàng, để nàng đối diện mình, toàn bộ tâm tình của nàng lúc này đều thể hiện trong ánh mắt, nàng muốn thật rõ ràng khắc ghi phút giây tốt đẹp này, chỉ thấy Tiết Tri Thiển xinh đẹp lóa mắt, trên mặt hiện ra ửng hồng, đôi mắt trong suốt thấy đáy, trong con ngươi tràn ngập nhu tình.

Nội tâm nàng chấn động, Hốc mắt lập tức ẩm ướt, nước mắt từng giọt rơi trên gương mặt nàng kia, nghiêng người hôn lên, áp vào bên tai Tiết Tri Thiển, khe khẽ nói ra lời mà nàng đã chôn chặt nhiều năm trong lòng: “Tri Thiển, ta yêu nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.