Quả nhiên huy động nhiều người dễ tìm kiếm hơn, chỉ có ba ngày đã bắt được hơn hai mươi người Phượng Tiên bang, mỗi người mang theo mấy trăm lượng bạc, tổng cộng thu trở về hơn một vạn lượng bạc. Tuy so với tổng số thì vẫn rất ít, hơn nữa những người bị bắt rất kín miệng, vô luận có nghiêm hình tra tấn thế nào chúng cũng không khai ra bang chủ trốn ở đâu.
Mặc dù Tiết Tri Thiển đã cố gắng truy tìm kín đáo nhất có thể, nhưng mấy ngàn người lùng bắt trong ngoài thành thì căn bản không có khả năng không ai biết. Dân chúng trong thành đều hoảng sợ mấy ngày qua, không biết đã xảy ra chuyện lớn gì. Nhưng cũng có một số tin tức linh thông biết mất bạc, có người chờ xem kịch vui, có kẻ thì suy diễn, mỗi người một ý không ai giống ai.
Dù vậy, Tiết Tri Thiển vẫn không thể nào đợi được Hoắc Khinh Ly tới gặp nàng, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Ngày hôm đó đợi đến trời sập tối vẫn không có tin tức gì. Tiết Tri Thiển buồn rầu, đang chuẩn bị ngủ, bỗng có một khách không mời mà đến.
Người tới cũng không khách khí, nói thẳng: “Công tử nhà ta muốn gặp tiểu thư.”
Tiết Tri Thiển nhíu mày: “Công tử ư?” Ở đây nàng chỉ biết công tử Bạch Cảnh Giản, hơn nữa ban ngày vừa gặp mặt xong, hỏi: “Công tử nhà ngươi là ai, vì sao muốn gặp ta?”
Người tới nói: “Tiểu thư đi sẽ biết.”
Tiết Tri Thiển cân nhắc một chút, nếu đã tìm tới cửa nhất định là có chuyện. Vốn đã đủ chuyện rối tinh rối mù, thêm chuyện này nữa cũng không kém đi bao nhiêu.
Tùy tùng Tiết gia chắn trước Tiết Tri Thiển, khuyên nhủ: “Không biết đối phương là ai, bên ngoài lại loạn lạc, tiểu thư đừng đi. Nếu họ muốn gặp người thì cứ bảo họ đến đây.”
Tiết Tri Thiển nghe thấy có lý, y theo lời đó mà nói.
Người tới tựa hồ cũng đoán được điều này, lấy ra một vật từ tay áo, đưa đến tay Tiết Tri Thiển. Tiết Tri Thiển trông thấy mừng rỡ, hỏi, người ở nơi nào, người nọ nói, mời tiểu thư đi theo ta.
Tùy tùng Tiết gia muốn đi theo, Tiết Tri Thiển không cho, bảo rằng có người này ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho nàng.
Một tòa nhà lớn ở thành đông, thường ngày nằm ngoài cửa chỉ có đại hoàng* chứ chẳng có lấy một bóng người, mà giờ phút này lại có vài thủ vệ ra vào, thấy nhóm người Tiết Tri Thiển đến vội vàng cung kính mở cửa.
(*đại hoàng là tên tiếng Trung của Cậu Vàng trong truyện Lão Hạc :)))) a.k.a chó vàng :3 )
(À ngoài lề 1 chút, trong truyện “Chút chuyện của thặng nữ” nữ chính cũng gọi tên bạn trai cũ là Đại Hoàng, khả năng đây là tiền kiếp của anh ấy chăng :)) )
Đưa lưng đứng trong đại sảnh, Tiết Tri Thiển đi qua, dịu dàng cúi đầu: “Tri Thiển kính chào công chúa.”
Cẩm y công tử xoay người, diện mạo xinh đẹp, chính là An Bình nữ phẫn nam trang. An Bình nhìn thấy Tiết Tri Thiển hết sức cao hứng, đi tới nắm tay Tiết Tri Thiển, giả vờ cả giận nói: “Tri Thiển, bổn cung phải phạt nàng mới được.”
Tiết Tri Thiển biết ý An Bình, lại ra vẻ khó hiểu nói: “Tri Thiển đắc tội với công chúa khi nào ạ?”
An Bình nói: “Nàng dám lén ta ra ngoài, nàng nói xem bổn cung có nên phạt nàng hay không?”
Tiết Tri Thiển đỡ trán: “Tân hôn của công chúa, Tri Thiển sao dám quấy rầy. Hơn nữa lúc ta đi cũng vừa lúc công chúa vào cung, cho nên mới đi không từ giã.”
An Bình cười nói: “Dọa nàng một chút thôi, không trách nàng đâu.”
Tiết Tri Thiển hỏi: “Sao công chúa lại đến Hàng Châu ạ?”
An Bình tự nhiên nói: “Tìm nàng.”
Tiết Tri Thiển: “…”
(Chương này ngắn nên cho phép Sâu nói hơi nhiều =.= , nãy thấy bà Thiển bả mừng rỡ này nọ, rồi gặp bà công túa này, nãy giờ Sâu cứ ghen lồng lộn cho Khinh Ly thôi >”