Thanh Hề dẫn theo Lâm Lang, để lại Thôi Xán trông nhà,
khi đến Tứ Tịnh Cư, Thanh Hề xoay người cầm tay Lâm Lang nói: “Ngươi chú ý giúp
ta, nếu tình hình không ổn, phải nhanh chóng đi tìm Thái phu nhân, biết không?”
“Nô tỳ sẽ chú ý.” Lâm Lang biết chủ nhân nhà mình chỉ
có Quốc công gia mới dạy dỗ được, vì thế cũng có ý muốn để Phong Lưu dạy dỗ
Thanh Hề thật tốt một phen.
Bởi thế sau khi Thanh Hề vào Tứ Tịnh Cư, Cần Thư mời
Lâm Lang về phòng nói chuyện phiếm, Lâm Lang liền nhận lời ngay.
Thanh Hề rụt rè đi vào thư phòng Phong Lưu, Phong Lưu
ngẩng đầu đúng lúc nàng vừa bước chân qua cửa, thấy nàng mặc xiêm y bằng lụa
mỏng màu hồng phấn, thắt lưng màu hồng thắt tua lủng lẳng, như tôn lên vòng eo
nhỏ nhắn, váy lụa lả lướt yêu kiều.
Thanh Hề đến gần, dùng hai tay đưa bản luyện chữ đến
trước mặt Phong Lưu, gọi “Đình Trực ca ca.”
Phong Lưu nhìn tay Thanh Hề, mười ngón tay thon dài
trắng như bạch ngọc, đầu móng tay hồng nhạt tươi sáng, đáng yêu sáng bóng, so
với người phụ nữ mắt xanh mỏ đỏ kia thuận mắt hơn nghìn lần.
Phong Lưu cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, không chú ý
nhiều, mở bản luyện chữ của Thanh Hề, thấy mỗi lúc lại tiến bộ hơn, lòng hắn
cũng thấy dễ chịu, vì biết là nàng đã không coi lời hắn như gió thoảng bên tai.
Phong Lưu lại ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt to tròn như
nai con của Thanh Hề mở to đầy căng thẳng, lòng hắn chợt cảm thấy cáu kỉnh
không giải thích được.
“Có chút tiến bộ, nhưng không được lười nhác, vẫn phải
luyện chữ.”
Thanh Hề vội gật đầu, cầm bản luyện chữ lại, bộ dạng
như chỉ muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt, khiến Phong Lưu càng muốn cáu hơn
“Nàng lại đây, ta dạy nàng cách viết.” Phong Lưu vẫy
tay.
Thanh Hề đành phải đi tới, Phong Lưu lại ngồi dịch
sang một bên, ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh.
“Nàng viết đi, để ta xem tư thế cầm bút của nàng thế
nào.”
Thanh Hề nhanh chóng ngồi xuống, thấm mực, nhìn theo
bảng chữ mẫu trên bàn, chăm chú viết, chỉ sợ không may làm sai chỗ nào lại chọc
giận Phong Lưu, hắn lại lôi hết tội mới tội cũ ra phạt một thể.
Thanh Hề vừa ngồi xuống, Phong Lưu đã ngửi thấy hương
trái cây, khiến người ta chỉ hận không thể cắn một miếng, hai người ngồi cạnh
nhau, hắn thậm chí có thể thấy cổ Thanh Hề trắng nõn nhỏ nhắn khi nàng cúi đầu.
Nàng lại cúi đầu thấp hơn, theo bả vai nàng đi xuống,
có thể thấy lớp vải lụa trắng thêu mẫu đơn che giấu cho phần nhấp nhô trắng nõn
non mềm, đầy đặn vừa tròn một bàn tay.
Phong Lưu không kiềm chế được ngậm vành tai Thanh Hề.
Thanh Hề vốn đang chăm chú viết chữ, không ngờ Phong
Lưu bất ngờ đánh lén, trong phút chốc sợ tới mức rơi cả bút, nhưng Phong Lưu
sao có thể để ý dến điều đó, giờ trong mắt hắn chỉ nhìn thấy có nàng.
Thanh Hề đỏ mặt quay đầu nhìn Phong Lưu, không biết
tại sao người nghiêm túc như hắn đột nhiên lại…
Phong Lưu cũng nhìn Thanh Hề, trong nháy mắt da thịt
nàng đổi sang màu hồng nhạt, mắt long lanh ướt át, lại thêm vẻ e thẹn quyến rũ,
không kháng cự, Phong Lưu đang căng thẳng như được thả lỏng.
Thanh Hề bị Phong Lưu giữ chặt gáy, không thể gật đầu
thừa nhận, chỉ có thể “Vâng” một tiếng, nhưng cũng không thể phát âm rõ ràng,
nghe như một tiếng ừm mơ hồ.
“Rượu hoa hồng?” Phong Lưu tùy ý nhấm nháp, Thanh Hề
tiến không được thoái cũng không xong, khẽ đẩy hắn ra lại càng khiến hắn thêm
hứng thú, tay chân bắt đầu làm loạn.
Đến lúc này Thanh Hề mới biết, bình thường Phong Lưu
uy nghiêm lạnh lùng, nhưng đến lúc thế này so với Đăng Đồ Tử không hề thua kém,
chẳng mấy chốc Thanh Hề đã tơi bời, xiêm y bị hắn gỡ từng món từng món một.
Phong Lưu ôm lấy Thanh Hề, gạt hết đồ đạc trên bàn
xuống, đặt nàng lên bàn.
Thanh Hề vừa thẹn vừa vội, không ngờ Phong Lưu háo sắc
như vậy, ngay cả vào phòng nghỉ cũng không chờ được. Mấy lần cự tuyệt đều không
chống lại được Phong Lưu, bị hắn vỗ về chơi đùa như con thuyền lênh đênh trên
biển, chơi vơi giữa gió và sóng.
Nhưng hắn vẫn chưa buông tha cho nàng, còn xoay người
nàng lại, cho nàng chống tay xuống bàn đưa lưng về phía hắn, để hắn tiện giở
trò, Thanh Hề bị hắn va chạm mãnh liệt, không khỏi run giọng nói: “Đình Trực ca
ca, thiếp… thiếp không đứng nổi nữa.”
Phong Lưu nghe thế mới dừng lại, ôm nàng đặt lên ghế
dài, hắn càng tiện hành sự hơn, chiều cao mặt ghế vừa vặn để hắn đặt Thanh Hề
lên, Phong Lưu vận động đến hoa rơi nước chảy.
Đến tận khi Thanh Hề cảm thấy sống không nổi, Phong
Lưu mới ngừng mây mưa, đỡ nàng nằm xuống.
Thanh Hề nhũn toàn thân, hoa mắt chóng mặt, không thể
nhúc nhích, nhìn xiêm y rải rác vương vãi từ bàn đến ghế dài, thêm bầu không
khí mờ ám, chỉ khiến người ta lúng túng.
Phong Lưu đứng dậy mặc quần áo, thấy Thanh Hề cuộn
mình nằm trên ghế dài, đương nhiên nàng cũng không quên kéo một mảnh áo che vết
thâm tím trước ngực, nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu. Cặp chân dài trắng nõn, cặp
mông đầy đặn, bộ ngực căng tròn, kiểu che mà như không chỉ thêm phần mê hoặc.
Phong Lưu cách một lớp rèm sai Cần Thư chuẩn bị nước
ấm, dặn đặt ở cửa là được, lại sai đun thêm một thùng nước nóng, một lát nữa
hắn muốn tắm.
Tuy rằng Cần Thư chưa từng hầu hạ chuyện thế này,
nhưng nhìn bóng người hắt lên cửa sổ, cô ấy đương nhiên cũng biết đã xảy ra
chuyện gì, tái mặt chạy đi chuẩn bị nước.
Phong Lưu không thích gọi người hầu vào hầu hạ chuyện
này, hắn đứng ở cửa thử độ ấm của nước, thấy vừa mới vào bảo Thanh Hề, “Ta lau
người cho nàng.”
Thanh Hề miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, đỏ mặt nói
nhỏ: “Thiếp tự làm được.” Thanh Hề vươn tay lấy khăn, cũng không thấy Phong Lưu
ngăn cản.
Nhưng Thanh Hề lại không biết phải mở lời thế nào.
Phong Lưu đứng sừng sững cạnh nàng, không có chút dấu hiệu nào là sẽ quay người
hoặc đi ra chỗ khác, chẳng lẽ nàng phải làm chuyện nhạy cảm thế trước mặt hắn,
Thanh Hề đỏ mặt bất động.
Quả nhiên thấy Phong Lưu cười cười, cầm khăn trong tay
nàng, lau cho nàng.
Thanh Hề bị nụ cười này của Phong Lưu làm cho mất hồn,
nụ cười tựa như băng tan, như đất trời hồi xuân khiến người ta mê mẩn. Nhưng
chỉ một lát sau, Thanh Hề liền cảm thấy xấu hổ, nhắm chặt mắt vùi đầu vào lòng
Phong Lưu, không thấy là coi như không có.
Chỉ có một vấn đề là chỗ riêng tư bị đau còn bị Phong
Lưu bắt nạt.
Phong Lưu lau người cho nàng xong, bế nàng đi vào
phòng nghỉ, đặt nàng xuống giường, đụng chạm một hồi vẫn là gần gũi. Không mãnh
liệt như lần trước, lần này hắn dịu dàng âu yếm, khiến Thanh Hề thoải mái đến
từng lỗ chân lông, quên cả rụt rè để ham muốn hắn, thực là hải đường gặp mưa,
hoa rơi khắp chốn.
Ngày hôm sau phải lên triều, Phong Lưu tỉnh từ rất
sớm, cúi đầu nhìn Thanh Hề trong lòng, ngọn đèn leo lét vẫn chiếu được làn da
trắng hồng của nàng rải rác vết thâm, Phong Lưu ảo não nghĩ đến sự lỗ mãng của
bản thân, tự hỏi bản thân sao lại thiếu kiềm chế như thiếu niên lần đầu nếm
trái cấm.
Đối với người luôn giỏi khống chế bản thân như Phong
Lưu, đó là một sự đả kích sâu sắc.
Kỳ thật cũng không thể trách Phong Lưu, trên phương
diện tình dục, đàn ông nói chung gặp được người mình rung động thì làm sao còn
giữ được lý trí. Huống chi hai ngày liên tục hắn bị liền mấy lần khiêu khích.