Viên mama thầm niệm “A di đà Phật, phật tổ phù hộ”,
rồi nhanh chóng đến trước mặt Thái phu nhân nói: “Tìm thấy phu nhân Quốc công
rồi, tìm thấy rồi.”
“Nhanh, nhanh bảo nó vào.” Thái phu nhân mở mắt.
Thanh Hề bị một đám người vây quanh đi vào, nàng thấy
Phong Lưu, Phong Dương, Phong Cẩm đều có mặt cả, biết là bản thân gặp rắc rối
to rồi, nàng thật sự không ngờ Thái phu nhân lại chuyện bé xé ra to như thế, nàng
lớn thế này rồi chẳng lẽ lại bốc hơi được sao.
“Mẹ.” Thanh Hề vừa đi vào liền quỳ xuống trước giường
Thái phu nhân, “Mẹ, đều tại Thanh Hề không tốt, khiến mẹ phải lo lắng, con vẫn
ở trong phủ mà.”
Thái phu nhân cũng không muốn trách tội Thanh Hề, bà
nắm chặt tay nàng, “Con muốn ta chết sao?”
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Mẹ, mẹ nhìn Thanh
Hề không phải vẫn rất ổn ư?” Phong Lưu lên tiếng ngăn hai mẹ con khóc như chết
đi sống lại.
Thái phu nhân cũng biết bản thân mình bé xé ra to,
nhưng bà chán nản đã mấy ngày nay, lão Tam càng lúc càng làm chuyện khiến người
khác thất vọng, ngay cả sủng thiếp diệt thê cũng làm ra được, người bị bệnh thì
yếu lòng, lại đúng lúc người bà thương yêu nhất là Thanh Hề mất tích, sao tránh
được cảm giác muốn buông xuôi.
“A, mặt con bị làm sao đây?” Thái phu nhân nhìn mặt
Thanh Hề hỏi.
Nghe Thái phu nhân nói, mọi người đồng loạt dồn ánh
mắt vào mặt Thanh Hề, vết tím bầm hình ngón tay, như bị người khác véo vào mặt.
“Thế này là thế nào, kẻ nào làm?” Thái phu nhân như
khỏe lại trong nháy mắt, như thể tinh thần được vực dậy nhờ tình mẫu tử.
Thanh Hề ngượng ngùng che mặt, “Chuyện vặt thôi mà ạ.”
Chuyện quả thật vặt vãnh, chúng ta sẽ quay lại thời
điểm Thái phu nhân bảo Thanh Hề đi ngủ.
Thái phu nhân đang bệnh như thế, thử hỏi Thanh Hề làm
sao ngủ được, nàng trằn trọc một lúc liền ngồi bật dậy, lòng cân nhắc chuyện
tặng Thái phu nhân một vui mừng bất ngờ. Vì không muốn ai biết, Thanh Hề mở
ngăn tủ của Lâm Lang lấy một bộ quần áo hầu gái, lén lút đi cửa sau đến nhà
bếp.
Người đang trực trong nhà bếp là Tôn mama vừa bực mình
với đứa con phá gia chi tử ở nhà, đứa con kia dùng tiền mồ hôi nước mắt của bà
ấy đi trêu hoa ghẹo nguyệt, Tôn mama sao có thể đè nén, ôm nguyên một bụng bực
tức, lại đúng lúc thấy trong nhà bếp có một gương mặt lạ hoắc, xinh đẹp như hồ
ly tinh, liền trút hết lửa giận lên.
Thanh Hề mặc quần áo người hầu đến nhà bếp, không có
ai nhận ra. Người hầu dưới bếp ít khi được tiếp xúc với chủ nhân, nhìn người
qua xiêm y, tất nhiên là không nhận ra Thanh Hề.
“Ngươi là người ở đâu?” Tôn mama quát nạt Thanh Hề.
“Tôi ở Lan Huân Viện, chủ nhân ăn không ngon miệng,
tôi định làm ít điểm tâm cho chủ nhân.” Bởi vì Thanh Hề vẫn ăn cơm ở chỗ Thái
phu nhân, thế nên Lan Huân Viện không có nhà bếp riêng.
Thanh Hề mới nói đến đó, đã thấy Tôn mama rống lên:
“A, cô nương Lâm Lang, Thôi Xán ở Lan Huân Viện ta đều biết cả, không tới lượt
con hầu như ngươi nịnh bợ chủ nhân. Phủ ta có quy định, không phận sự không
được nịnh bợ chủ nhân, ta thấy ngươi giống bọn yêu tinh, có phải muốn nịnh bợ
Quốc công gia, rồi muốn trèo lên giường của ngài?” Tôn mama giơ tay véo mặt
Thanh Hề, còn nghiến răng nghiến lợi rít lên, “Ngươi cứ mơ đi, không tự nhìn
lại bản thân mình, có xách giày cho phu nhân Quốc công cũng không xứng.”
Thanh Hề bị Tôn mama véo mặt, đau quá hét váng lên.
Quản sự nhà bếp Lưu mama nghe tiếng hét đi vào, vừa
thấy Thanh Hề liền vỗ đùi nói “Hỏng bét rồi”. “Tôn mama ngươi mau buông tay,
mau buông tay cho ta.” Lưu mama vội chạy tới gỡ tay Tôn mama.
Sau đó Lưu mama ôm lấy Thanh Hề khóc ròng: “Ôi, phu
nhân của tôi, phu nhân của tôi ơi…”
Lúc đó mọi người mới nhận ra, người mặc quần áo hầu
gái này chính là phu nhân Quốc công.
Tôn mama nhận ra bản thân gây họa, quỳ sụp xuống, vừa
tự véo tai vừa tự tát, chẳng mấy chốc mặt mũi đỏ lừ.
Thanh Hề hết đau tinh thần cũng hồi phục lại, thấy bà
ấy như thế thì mềm lòng, “Được rồi được rồi, dừng tay đi, sau này không được
đối xử với người hầu như thế, Lưu mama ngươi phải quản lý mụ ta thật tốt, sao
lại để một người hung hãn như thế trong phủ.”
Dàn xếp xong, Thanh Hề bắt người ở nhà bếp không được
tiết lộ sự có mặt của nàng, bất chấp vết đau trên mặt, kéo Lưu mama đòi học
cách làm sủi cảo.
Thái phu nhân rất thích ăn sủi cảo.
Nhưng làm sủi cảo thật vừa khó vừa phức tạp, đầu tiên
phải nhồi bột, rồi cán mỏng. Thanh Hề tay yếu không nhồi được, phải người mạnh
tay như Tôn mama mới làm được, cuối cùng để mụ ta làm coi như chuộc lỗi. Làm
xong Thanh Hề nhồi thêm hai lần coi như bản thân đã cố gắng.
Nhân sủi cảo là Thanh Hề tự tay chọn, nhân chỉ có củ
sen và củ mã đề, thanh ngọt lại nhẹ nhàng khoan khoái, nhất định Thái phu nhân
sẽ thích.
Đến phần gói bánh, sau khi gói hỏng hai ba chục cái,
cuối cùng Thanh Hề cũng gói được những cái sủi cảo đạt yêu cầu, khi luộc sẽ
không bị nứt vỏ.
Vì lẽ đó mà Thanh Hề mất tích một lúc lâu.
Về vết thương trên mặt, Thanh Hề không có tâm trạng để
ý, hết đau là quên, giờ Thái phu nhân nhắc mới nhớ ra.
Thái phu nhân lại truy hỏi, bảo bối mà bà ngậm trong
miệng còn sợ tan giờ bị thương, tất nhiên phải hỏi cho rõ ràng. Phong Lưu đứng
gần đó không lên tiếng, nhưng cũng rất muốn biết chân tướng. Thanh Hề đành phải
kể lại qua loa, niềm vui bất ngờ thành lo lắng bất ngờ.
Thái phu nhân không nói gì về Tôn mama, nhưng nghe
Thanh Hề nói nàng làm sủi cảo cho bà liền vui mừng rơi lệ, ôm Thanh Hề nói”Con
của ta ơi, con của ta ơi”.
Một phen lo lắng hãi hùng cuối cùng cũng êm xuôi, mọi
người đều thở phào nhẹ nhõm, lục tục rời đi. Khi người hầu dọn cơm, Thái phu
nhân giữ Phong Lưu ở lại ăn cùng, có lẽ là do lo lắng hãi hùng lâu khiến bụng
đói, hoặc là do lòng hiếu thảo làm cảm động, Thái phu nhân ăn mười cái sủi cảo,
còn bảo người cất lại mai ăn tiếp.
“Sao con không nói tiếng nào lại chạy đến nhà bếp làm
sủi cảo, chỗ đấy dao bén lửa nóng, bị thương thì biết làm sao, từ nay về sau
không được đến nhà bếp nữa.” Thái phu nhân trách mắng.
“Dạ, tại con thấy mẹ không ăn uống mấy ngày liền, mới
nghĩ cách khiến mẹ vui vẻ bất ngờ, không ngờ lại thành lo lắng.” Thanh Hề cười
khẽ ăn năn.
Thái phu nhân xoa xoa mặt Thanh Hề, “May không xước
da, nếu không ta sẽ đánh chết mụ Tôn kia.”
Nhờ có việc đó, Thái phu nhân như quên đi sóng gió của
vợ chồng Phong Nhạc, bệnh cũng tốt lên nhiều, đại khái là được Thanh Hề chăm
sóc hết lòng, Thái phu nhân dần khỏe lại.
Đêm đó Thái phu nhân nhìn Thanh Hề ngủ trước mắt mình
mới yên tâm được.
Hai ngày sau, Thái phu nhân thả Thanh Hề đi ra ngoài,
kết quả nàng bị Phong Lưu bắt được, giáo huấn một trận nên thân.
Ngày mùng tám, Huệ Trường Công chúa mở tiệc, Thái phu
nhân không thể từ chối, bèn dẫn Thanh Hề và hai cháu gái là Hân Thư Nhi, Mi Thư
Nhi đi. Uyển Thư Nhi còn nhỏ, lại hay đau ốm giống mẹ, thế nên không đưa đi.
Khách đến dự tiệc không phải hoàng tộc thì cũng là
danh gia vọng tộc, các thế gia có mấy trăm năm hưng thịnh, các thi thư cựu tộc,
đến như Tề Quốc công phủ cũng chưa thể tính là có nền tảng.
Thanh Hề đi theo Thái phu nhân tuy ngôn hành cẩn thận,
không làm ra sai lầm nào, nhưng cũng không thể tính là tiến bộ. Mặc dù năm
ngoái đã học phép tắc một lần, nhưng cũng chỉ có thể coi là đạt tiêu chuẩn, vẫn
thiếu chút duyên dáng.
Không nói gì nhiều, chỉ theo cách cúi chào mà nói thì
con gái Quận chúa và con dâu Trung Cần Hầu đều hơn hẳn Thanh Hề.
Hoa Nhị thiếu phu nhân cũng rất xinh đẹp, quần áo
trang sức đều không mới, nhưng cốt cách thần thái tao nhã ung dung, đó chính là
thứ Thanh Hề thua kém, thế còn chưa hết, mỗi khi cô ấy ngoái đầu hay mỉm cười,
ai nấy đều kinh ngạc vì lại có người quyến rũ đến thế, đừng nói đàn ông, Thanh
Hề là phụ nữ cũng phải mê mẩn.
Nhưng cũng may Thái phu nhân không chê Thanh Hề, nếu
đặt lên bàn cân so sánh, Thanh Hề tuy đẹp nhất, nhưng dáng vẻ phong thái đều
thua xa con gái những nhà thư hương kia.
Ngược lại, Hân Thư Nhi mới chín tuổi lại khiến mọi
người kinh ngạc. Vì tự ti về xuất thân thấp kém của bản thân, thế nên Nhị phu
nhân đặc biệt coi trọng chuyện giáo dưỡng Hân Thư Nhi, mời không ít danh sư
kinh thành đến chỉ dạy, khiến Hân Thư Nhi còn nhỏ đã nổi tiếng, dung mạo, phong
thái đều vượt trội so với những bé gái cùng lứa. Ngay cả Huệ Trường Công chúa
cũng phải khen ngợi Hân Thư Nhi, hai ba lần ám chỉ muốn làm mối Hân Thư Nhi cho
cháu trai của Công chúa, nhưng Thái phu nhân không nhận lời.
Hôm nay phu nhân Định Viễn Bá không tới, chỉ có Đại
thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân nhà họ tới, Thanh Hề vốn tưởng họ sẽ tìm
Thái phu nhân và nàng vấn tội, nhưng khi thấy Thái phu nhân họ lại tươi cười,
luôn miệng nói Đỗ Tình Lam không hiểu chuyện, Thái phu nhân đừng trách.
Thanh Hề thầm băn khoăn, nhưng rất nhanh sau đó liền
hiểu ra, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, Đỗ Tình Lam lại cứ tưởng bản
thân vẫn là minh châu trên tay cha mẹ, cô tiểu muội thân yêu của anh trai chị
dâu. Nghĩ đến đó, Thanh Hề không khỏi nghĩ đến thái độ của người nhà khi mình
bị đưa đến Từ Ân Tự rồi bị chồng bỏ, cảm thấy sự đồng tình dành cho Đỗ Tình Lam
như thêm mấy phần.