Thanh Hề hít vào một hơi, “Thiếp đoán là tên chưởng
quầy kia mở một cửa hàng riêng, bán rẻ vải trong cửa hàng của thiếp để hắn nhập
về cho cửa hàng của mình, còn gạt thiếp là tình hình buôn bán đình trệ, có đúng
không?”
Phong Lưu cắn cắn tai Thanh Hề, đã mấy ngày hai người
chưa gần gũi, hắn đang rất ham muốn, “Nàng đoán không sai, nhưng chỉ suy đoán
thôi không ổn thỏa, ta đã tuyển hai kế toán từ Giang Tô An Huy, mỗi quý hai
người đó sẽ lần lượt kiểm tra lại sổ sách kinh doanh một lượt, nàng để hai
người báo cáo riêng rẽ, sẽ tránh được chuyện đáng tiếc.”
Thanh Hề gật gật đầu.
Nếu đã nói hết chuyện chính sự, tất nhiên nên làm
chuyện thân mật, Phong Lưu không kiềm chế được xiết chặt vòng tay ôm Thanh Hề.
Nào ngờ Thanh Hề bất ngờ xoay người, giãy ra, chạy
biến đi, còn quay lại nháy mắt với hắn cười nói: “Thiếp rõ rồi, Đình Trực ca ca
cũng đừng quên chuyện mùng hai tháng hai, Ngọc Nhi biểu tỷ cũng đi. Thiếp đi về
trước, nhất định Ngọc Nhi biểu tỷ đang chờ thiếp.”
Phong Lưu mà muốn đuổi theo thì đời nào Thanh Hề chạy
thoát, nhưng hắn vốn kiêu ngạo, làm thế thì mất mặt nên không làm.
Minh Ngọc Nhi nghe được chuyện Phong Lưu sẽ đích thân
đưa các nàng đi Bảo Quốc Tự xem biểu diễn tất nhiên là cao hứng, có Tề Quốc
công hộ tống, cho dù Bảo Quốc Tự vàng thau lẫn lộn cũng không sợ bị bọn lưu
manh vô lại quấy rối.
Mùng hai tháng hai, Phong Lưu về phủ lúc sắp đến giữa
trưa, Thanh Hề và Minh Ngọc Nhi vội vàng ăn cơm rồi giục xe ngựa xuất phát.
Trùng hợp làm sao hôm nay có một gánh hát Côn Khúc mới
đến từ miền Nam biểu diễn màn (14), người
đóng vai Đỗ Lệ Nương có dáng người rất uyển chuyển mềm mại, khả năng ngân dài
rất tốt, một câu hát tài tình khiến người nghe như đến sông nước Giang Nam
trong nháy mắt. Minh Ngọc Nhi nghe đến quên cả nhúc nhích.
Thanh Hề xưa nay không thích nghe hát, nàng đến Bảo
Quốc Tự là vì muốn xem xiếc, nhưng thấy Minh Ngọc Nhi nghe hát đến thất thần,
đành phải nhẫn nại đứng nhìn.
Phong Lưu thấy Thanh Hề rõ ràng là đã hết kiên nhẫn
nghe hát, nhưng vẫn không làm cụt hứng của Minh Ngọc Nhi, lòng có chút tán
thưởng, cuối cùng nàng đã biết đối nhân xử thế. Nghĩ đến chuyện khó khăn lắm
nàng mới được ra khỏi phủ, vậy mà giờ không được xem thứ mình thích, Phòng Lưu
liền gọi Thính Tuyền lại dặn dò, để Thính Tuyền và gia đinh bảo vệ Minh Ngọc
Nhi, hắn dẫn Thanh Hề ra chỗ gánh xiếc, Thanh Hề đã lén nhìn cô gái đi trên dây
mấy lần.
Minh Ngọc Nhi và Thanh Hề tuy rằng thích xem, nhưng
hai người đứng mãi mỏi chân. Kịch ở Bảo Quốc Tự diễn hay, xiếc cũng đặc sắc,
điểm trừ duy nhất là không có chỗ ngồi, tất cả mọi người đều phải đứng xem.
Phong Lưu dẫn hai người đến hàng ăn vặt bên đường, trước
khi Thanh Hề kịp ngồi xuống, Phong Lưu đã cởi áo choàng lau cho mặt ghế bóng
loáng lên, xong xuôi mới cho Thanh Hề ngồi.
Chủ hàng ăn thấy áo choàng của Phong Lưu làm từ loại
vải thượng hạng, hắn có khí độ bất phàm, biết là quý nhân không thể sơ suất,
nhanh nhẹn ân cần bày lên bàn sữa đậu nành, lòng bò luộc, gan xào, lạp sườn.
Vì ít khi được ăn mấy đồ này, vậy nên Thanh Hề ăn rất
ngon miệng, quấn quít lấy Phong Lưu nói sau này muốn được đi nữa.
Trở về phủ, Thanh Hề đến chỗ Thái phu nhân đầu tiên,
kể tỉ mỉ sống động chuyện hôm nay nghe hát xem xiếc, khi kể đến chuyện một đứa
bé đi dọc theo sợi dây thừng để hái quả đào tiên trên cao thì ai nấy đều tập
trung lắng nghe đến ngẩn người.
Sau đó lại nói đến chuyện ăn, Thanh Hề nói không thể
ăn thêm gì nữa, nhờ Thái phu nhân xoa bụng hộ nàng.
Minh Ngọc Nhi ngồi một bên dùng trà, chỉ nhìn và mỉm
cười, đáy lòng có chút ghen tỵ, thế gian này, có cuộc sống tự tại như Thanh Hề
chẳng được mấy người.
Hoặc là chồng nghèo khó, hoặc là mẹ chồng ghê gớm,
được chỗ này sẽ mất chỗ kia. Trong lúc nhất thời Minh Ngọc Nhi không khỏi thầm
than thở, không biết tương lai cô ấy vào cung tương lai có sáng sủa không, điều
duy nhất có thể khẳng định là sẽ không có ai dùng áo choàng lau ghế rồi mới cho
cô ấy ngồi.
Thượng tuần tháng hai, Thái phu nhân thỉnh một vị
Thích cô cô là người đã xuất cung đến Quốc công phủ, đây là mời tới để dạy phép
tắc cung đình cho Minh Ngọc Nhi.
Phép tắc cung đình không giống phép tắc của thế gia,
trong cung chú trọng phải một lòng hầu hạ các chủ nhân, bậc bề trên, gia đình
bình thường thì chú trọng nữ công gia chánh, quản lý gia đình. Minh Ngọc Nhi
muốn tuyển nữ quan thì phải hiểu rõ các phép tắc của chốn cấm cung.
Thái phu nhân dùng không ít quan hệ mới thỉnh được vị
Thích cô cô biết rất rõ phép tắc cung đình này, nhưng Thích cô cô cũng danh bất
hư truyền, dạy dỗ rất có phương pháp. Ngay cả Thanh Hề chỉ nghe để tham khảo
cũng học được không ít.
Có lẽ là do cảm động với sự hậu đãi chân tình của Thái
phu nhân, Thích cô cô đặc biệt dạy Thanh Hề cách ngồi sao cho quý phái, ngoài
sự ung dung hào phóng của khuê tú đại gia, còn phải chú ý đến dáng vẻ mọi lúc
mọi nơi, duyên dáng trong từng động tác. Thanh Hề thầm nhủ, khó trách Thích cô
cô tuy ngoại hình bình thường, nhưng vẫn khiến người ta không thể dời mắt, nếu
nhan sắc hơn người, có là Quý phi cũng không phải chuyện lạ.
Nhắc tới Quý phi, Thanh Hề lại nhớ đến Đào mama. Mặc
dù Phong Lưu thương Thanh Hề vẫn luôn kiềm chế để không khiến nàng bị thương,
nhưng Thanh Hề vẫn giữ Đào mama trong phủ, bà ấy thường xuyên sắc các bài thuốc
bảo dưỡng thân thể cho Thanh Hề, khiến da thịt nàng mịn màng như cánh hoa hồng.
Không giống Thích cô cô, Đào mama sở trường về chuyện
nam nữ nhiều hơn.
Buổi chiều, Thanh Hề cho Lâm Lang kín đáo mời Đào mama
đến Lan Huân Viện từ cửa ngách.
Chờ Đào mama đến, Lâm Lang dâng trà, Thanh Hề liền cho
người hầu lui ra hết, chỉ còn lại nàng và Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi nhìn Đào mama có dáng vẻ quyến rũ có
chút khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều.
Thanh Hề lôi kéo Đào mama thân thiết nói: “Mama, đây
là biểu tỷ Ngọc Nhi của ta, đầu tháng tư tham gia tuyển nữ quan, thỉnh mama nói
cho chị ấy nghe mấy chuyện trong cung.”
Đào mama gật gật đầu, hạ giọng bắt đầu nói từ chuyện
vệ sinh phụ nữ, nói nếu không chú ý sẽ bị đau bụng, còn nói về phương thuốc
giảm bớt sự đau đớn khi trải qua lần đầu tiên, rồi phương thuốc giúp gìn giữ vẻ
trẻ trung thanh xuân, đều là những phương thuốc truyền miệng bí mật.
Thanh Hề dù là phụ nữ đã có chồng, cũng thường xuyên
dùng những phương thuốc đó, nhưng nghe vẫn khó tránh chuyện đỏ mặt, Minh Ngọc
Nhi càng ngồi không yên, cúi đầu quay mặt với Thanh Hề, còn đứng dậy muốn ra
ngoài.
Thanh Hề vội vàng đuổi theo.
“Ngọc Nhi biểu tỷ, chị có giận em không?” Thanh Hề
đuổi theo Minh Ngọc Nhi, Minh Ngọc Nhi vội né tránh Thanh Hề.
“Chị tốt của em, em cũng biết em làm thế là quá giới
hạn. Nhưng nghĩ chị sẽ tiến cung, với nhan sắc của chị, khó tránh chuyện được
ân sủng, thế nên em…”
“Cô thật là, đã có chồng mà còn dám nghe những chuyện
hoang đường đấy.” Minh Ngọc Nhi vừa tức vừa thẹn đẩy Thanh Hề.
“Chị tốt của em, mong chị hiểu cho lòng em. Trong cung
có cả ngàn vạn mỹ nữ, có thể thành công nổi bật lên cũng chỉ mấy người, em làm
thế cũng vì nghĩ cho chị thôi, em cũng biết chị không có sự hiếu thắng tranh
giành tình cảm, nhưng ai nấy đều biết cung cấm là chỗ người dẫm đạp lên người,
huống chi tỷ tỷ lại là vì dượng mới vào cung.”
Thanh Hề nói thế quả nhiên tác động đến Minh Ngọc Nhi,
phụ thân đưa cô ấy vào cung, đương nhiên không phải chỉ hy vọng cô ấy làm một
nữ quan nhỏ nhoi, mà là hy vọng cô ấy có thể thăng tiến, rồi dìu dắt người nhà.
Nhưng cô ấy vẫn là hoàng hoa khuê nữ, da mặt mỏng, ngại nghe những chuyện này.
“Nếu tỷ tỷ cảm thấy có mặt em nên ngại nghe, thì sau
này em sẽ nhờ Đào mama gặp riêng chị, được không?” Thanh Hề thấy Minh Ngọc Nhi
có chút dao động.
“Cô nói bậy bạ gì đấy, ta không nghe cùng cô thì nghe
một mình làm gì?” Minh Ngọc Nhi véo yêu má Thanh Hề một cái, cười nói: “Bảo sao
Quốc công gia yêu chiều cô như vậy, mặt cô thế này đúng là búng ra sữa.”