“Nếu nàng sửa đổi rồi, ai đưa nàng đến chùa làm gì?”
Phong Lưu rút khăn tay từ tay Thanh Hề, lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn không
quen làm việc này, thế nên hơi mạnh tay quá, Thanh Hề bị đau, lui về phía sau
nửa bước, nhờ thế cũng nín khóc.
“Gọi người hầu vào hầu hạ nàng rửa mặt đi, khóc như
mặt mèo, còn ra thể thống gì.” Phong Lưu thu tay lại.
Thanh Hề gật đầu, Lâm Lang đứng ngoài cửa nghe động
tĩnh, thấy thế trái tim mới thả lỏng, lại nghe Thanh Hề gọi, vội vàng cùng Thôi
Xán bê nước vào hầu hạ Thanh Hề.
Phong Lưu thấy Thanh Hề định bôi nước hoa khô, bỗng
nhiên nhớ tới mấy thùng đồ mang về, nhân tiện nói: “Ta có mang mấy thứ từ miền
Nam về, tặng cho nàng hết, bảo người hầu ra ngoài cửa gọi Thính Tuyền bê về
đây.”
Thanh Hề nghe thấy nói có quà, lòng nghĩ thật ra Phong
Lưu vẫn thương yêu nàng, mặt liền hiện vẻ vui mừng, thúc giục Thôi Xán đi mau.
Không lâu sau liền thấy bốn người hầu chuyên làm việc
nặng khiêng hai thùng đồ vào, Thanh Hề không nhịn được muốn mở ra ngay lập tức,
chắc là do kiếp trước sống khổ quá lâu, đến kiếp này gặp thứ gì tốt đều thích.
Trước khi hành động Thanh Hề không quên đưa mắt nhìn
Phong Lưu đang ngồi bên cửa sổ phẩm trà đọc sách, thấy Phong Lưu gật đầu với
nàng, nàng mới nhảy nhót kéo Lâm Lang đi mở thùng.
Thùng đầu tiên chứa đầy vải vóc, có lụa Hàng Châu, lụa
Giang Nam, lụa Nam Kinh, đương nhiên còn có Tuyết Quan Đoạn, gấm hoa, gấm Tứ
Xuyên tinh tế nhất phương Nam, ngoài ra là da cáo, da chồn để làm áo khoác mùa
đông, đều là đồ thượng đẳng, màu sắc cũng là những màu mà Thanh Hề yêu thích.
Nhưng Thanh Hề vẫn thích thùng thứ hai hơn, vừa mở ra
là Thanh Hề suýt thì hét lên vì sung sướng. Thanh Hề nâng niu quả cầu hương(2) bằng
vàng chạm khắc hoa văn hình hoa sen trong lòng bàn tay, từng chi tiết đều rất
tinh xảo, hình hoa sen rất thật, Thanh Hề rất thích, hoa khô ở trong quả cầu
hương cũng là hương hoa hồng mà Thanh Hề thích nhất. Quả cầu hương này ở kinh
thành cũng có, nhưng phương Nam làm vẫn tinh xảo hơn.
Thanh Hề vui mừng không tả sai Lâm Lang treo quả cầu
hương lên đầu giường, lại lấy ra một cái hộp ba tầng sơn hoa văn màu hồng phấn,
vừa mở ra đã thấy toàn đồ trang sức. Tầng thứ nhất là khuyên tai, vòng tay linh
tinh, đều là những kiểu dáng mới nhất, tất cả đều gắn kim cương đá quý, lấp
lánh muốn lòa con mắt, Thanh Hề nhìn mê mẩn. Tầng thứ hai là một bộ trâm ong
bướm vờn hoa bằng vàng, Lâm Lang trầm trồ mãi không thôi, tầng thứ ba là một
dây chuyền pha lê và một trâm ngọc bích, long lanh lóng lánh, cái hộp này nhất
định không ít hơn năm ngàn lạng.
“Phu nhân, hộp này đẹp quá.” Mộ Thanh Hề vốn nhiều đồ
tốt, nếu bình thường Lâm Lang cũng không đến nỗi mê mẩn, nhưng hộp trang sức ba
tầng này thật sự quá đặc biệt, khiến Lâm Lang phải trầm trồ không thôi.
“ừ, hẳn là không phải đồ của Trung Nguyên chúng ta,
giống đồ của nước ngoài. Màu hồng phấn nền trắng này thật là đẹp mắt, so với hộp
gỗ tử đàn đen tuyền của ta thì đẹp hơn nhiều.”
“Nhãn lực tinh tường đấy.” Phong Lưu nói.
Thanh Hề đắc ý cười hì hì, lại cao hứng phấn chấn mở
một hộp sơn nền trắng vẽ hình phụ nữ quý tộc phương Tây, Lâm Lang và nàng đều
nghĩ vẫn là trang sức, không ngờ mở ra thấy hàng loạt hộp phấn nhỏ các màu.
Lâm Lang không biết là cái gì, Thanh Hề lại kinh hô,
hộp này là hộp các màu phấn và son tươi đẹp nổi tiếng nhất Kim Lăng.
Thanh Hề bầy từng hộp nhỏ ra, lại mở nắp nhìn, có phấn
màu đỏ, màu tím, màu vàng, màu trắng… rất nhiều màu sắc.
“Đây là bột màu để vẽ tranh sao?” Lâm Lang tò mò.
Thanh Hề cười nói, “Đây là phấn trang điểm.”
Lâm Lang kinh hô, “Làm sao có thể, ai lại bôi phấn màu
tím lên mặt chứ?”
Thanh Hề đưa mắt nhìn, “Đừng nói vội, để ta biểu diễn
cho ngươi xem, ngươi đi gọi Cần Nhi vào đây.”
Cần Nhi là người hầu vẩy nước quét nhà, hơi ngớ ngẩn,
da vàng vọt, không biết Thanh Hề gọi vào có việc gì, lại nhìn thấy Phong Lưu
nên run run rẩy rẩy, Thanh Hề bảo Cần Nhi ngồi xuống, lấy từ hộp gỗ tử đàn ra
một bộ cọ trang điểm, trộn một ít phấn tím với phấn vàng, dùng vải bông vo tròn
dặm lên một nửa mặt Cần Nhi, lại dùng bút ngòi nhỏ đánh phấn tím lên một bầu
mắt Cần Nhi, cuối cùng đánh chút phấn trắng lên khóe mắt.
Sau một phen tô vẽ, hai nửa mặt Cần Nhi như của hai
người khác nhau, bên trái có trang điểm trắng nõn, còn bóng khỏe tỏa sáng,
khiến Lâm Lang muốn cắn lưỡi.
Phong Lưu ngồi một bên nhìn Thanh Hề đắc ý dào dạt,
khẽ nhếch miệng mỉm cười, nhưng không ai phát hiện ra.
Đặt hộp phấn son xuống, Thanh Hề lại thấy trong rương
có cả xà phòng thơm, có mùi hoa hồng, hoa quế, hoa nhài …, còn có cả hương cam
và các hương trái cây khác mà Thanh Hề thích nhất, Thanh Hề nhìn mà mê mẩn
không rời ra nổi, Lâm Lang khen đồ phương Nam tinh xảo không hết lời.
Thanh Hề lấy hai bánh xà phòng thơm thưởng cho Lâm
Lang và Thôi Xán, sau đó bảo Lâm Lang cất gọn lại. Trong lòng vui mừng vô cùng,
Phong Lưu mang về thứ gì cũng là theo sở thích của nàng, nhưng hắn là đàn ông,
xưa nay lạnh lùng, làm sao lại biết mua phấn son trang sức cho phụ nữ chứ.
Lòng Thanh Hề trào dâng cảm giác nguy hiểm, liền có
chút ngượng ngùng xoắn tóc, ngồi xuống trước mặt Phong Lưu, “Đình Trực ca ca
tặng thiếp toàn là đồ tốt, không biết là ai chuẩn bị cho ngài?”
Phong Lưu thấy nàng ngồi nghiêm chỉnh, lòng thầm bật
cười, mấy tháng hắn đi xa, mẫu thân liên tục viết thư hỏi hắn đến phía Nam có
ưng ý cô nương nào không, nếu có cứ nạp làm thiếp, về kinh có bà làm chủ, lại
sợ hắn đi làm việc không người chiếu cố, chọn ra hai hầu gái nhan sắc dễ nhìn
để hắn mang theo. Phong Lưu chỉ cho là mẫu thân giận Thanh Hề, nghĩ nay Thanh
Hề lại không có người thương yêu, lòng rất thương xót nàng.
“Như phu nhân của Tuần phủ Tô Châu chuẩn bị hộ.”
Thanh Hề nghe thế mới yên lòng, cũng không thấy Phong
Lưu dẫn theo cô gái nào từ Nam trở về, trong lòng cũng được an ủi. Nhất thời
lại nghĩ, so với việc để Phong Lưu tự nạp một người thiếp, nàng chọn lựa rồi
nạp cho hắn vẫn tốt hơn.
Đến tháng mười một, Nhị phu nhân bắt đầu thu xếp
chuyện may quần áo mùa xuân, Nhị phu nhân tự biết quản lý chuyện nhà không phải
chuyện dễ dàng, hàng đống người soi mói để bới móc sai lầm của cô ấy, tháng
chạp lại phải làm lễ giao thừa và tất niên, không có thời gian lo việc may quần
áo, chờ qua tết chỉ sợ muộn, thế nên chuẩn bị sớm vẫn hơn.
Lâm Lang nói cho Thanh Hề hôm nay chưởng quỹ của Vân
Thường Phường đưa thợ may đến lấy số đo, Thanh Hề ngạc nhiên, “Sao sớm vậy, còn
chưa biết năm sau xu hướng là gì mà.”
“Chắc Nhị phu nhân sợ qua tết mới may thì muộn, nếu
sang năm trong cung có xu hướng mới, chúng ta lại may thêm hai bộ là được. Mỗi
lần may quần áo thế này, cả nhà từ trên xuống dưới cùng may, nhanh nhất cũng
phải một tháng mới xong, cũng khó trách Nhị phu nhân muốn chuẩn bị sớm.” Lâm
Lang nói đỡ cho Nhị phu nhân.
Thanh Hề nghiêng đầu, nghĩ một chút rồi nói, “Năm
trước không phải là Khánh Tường Phường sao?”