Khi nghe đến tin tức chấn động này, phản ứng đầu tiên của Quý Ngật Lăng chính là nếu sớm biết xảy ra cớ sự thì lúc ấy cậu thà lưu hắn lại, cậu tin rằng sau khi đã trải qua sức ép của mình hắn sẽ không tái đối với cậu làm chuyện xằng bậy, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, có thể ở lại được một thời gian.
Nhưng mà, kiểu suy nghĩ nếu sớm biết lúc ấy thế này mình nhất định đã làm thế khác quả là một kiểu suy nghĩ rất vô dụng. Hiện thực đã phát sinh, thời gian không cách nào quay trở lại để ngăn cản việc đó xảy ra.
Không đợi đến hôm sau, Quý Ngật Lăng sau khi nhận được điện thoại của trợ lý lập tức mặc quần áo, lái ô tô đến đồn cảnh sát, đồng thời gọi điện cho luật sư cố vấn của mình. Sau khi nghe tiếng trả lời mông lung vẫn còn ngái ngủ của hắn, Quý Ngật Lăng dùng thanh âm so với bình thường nghiêm túc hơn một chút giúp đối phương thanh tỉnh, lập tức hỏi một ít về cách xử trí đối với trường hợp tương tự.
Sau đó yêu cầu đối phương tùy thời điểm mà nhận lệnh, Quý Ngật Lăng đóng điện thoại, đồng thời cũng bước nhanh vào đồn cảnh sát.
Đại khái vụ việc vẫn chưa được xử lý. Triển Phi vừa bị bọn họ kéo vào đồn rồi cứ như vậy để mặc hắn ngồi trên ghế ngoài đại sảnh, không có bất kỳ thứ gì che chắn giữ ấm, mỗi khi cửa lớn được đẩy mở thì gió lại tùy ý thổi vào lạnh thấu xương.
Bởi hắn ngồi cúi đầu trên ghế, từ góc độ này Quý Ngật Lăng có thể thấy rõ dấu vết bị côn điện lưu lại sau cổ, tạo thành một mảng tím đỏ, khó trách một nam nhân quật cường ngang ngược như vậy trong phút chốc dễ dàng bị đánh bại.
Nhất định phi thường đau đớn, đau đến mức mất hết thảy tri giác.
Hạ mi mắt, Quý Ngật Lăng cưỡng chế xúc động trong nháy mắt muốn một quyền đánh ngã kẻ đã dùng côn điện. Bắt đầu lo liệu chu toàn mọi việc bên phía cảnh sát, Quý Ngật Lăng hy vọng có thể ngay lập tức đem tên nam nhân ngu ngốc này mang về.
Kỳ thật việc này không lớn cũng không nhỏ, chẳng qua chỉ là ẩu đả sau khi say xỉn, nhưng rắc rối ở chỗ, thứ nhất, Triển Phi là người Trung Quốc, thứ hai, Triển Phi dám đánh cảnh sát.
Khốn kiếp, nghĩ tới điểm ấy Quý Ngât Lăng liền nổi giận,tên đó cũng đã trưởng thành, tại sao đến giờ vẫn không hiểu thế nào là đúng mực, hoàn toàn không chịu bớt phóng túng, việc gì có thể buông thả, việc gì phải suy nghĩ trước khi làm, chỉ sợ hắn đời này vẫn sẽ tiếp tục hành xử trái nguấy, giống như trong đầu Triển Phi hắn, chỉ có muốn làm hay không muốn làm, chỉ duy nhất hai lựa chọn này mà thôi.
E rằng có thể thành công đến bây giờ chẳng qua là nhờ vận khí của hắn, cái loại cường thế chủ nghĩa phát xít, hoàn toàn vô pháp vô thiên cũng chỉ có thể đứng vững trên thương trường hiện nay mà thôi!
Cố nén giận, Quý Ngật Lăng vô cùng kiên nhẫn ra mặt đàm phán với cảnh sát lúc này vẫn còn tức giận, thậm chí cực kỳ ác liệt, đại khái là do bị Triển Phi đánh một quyền quá sức mất mặc, vị cảnh sát kia nửa bên mặt đỏ bầm, tính tình cáu kỉnh, hoàn toàn không quanh co, nói nhất định sẽ kiện Triển Phi tán gia bại sản.
Ha hả, là do anh không biết Triển Phi là ai, muốn hắn tán gia bại sản thì anh ít nhất phải chuẩn bị một số tiền đủ khiến bản thân tán gia bại sản để ngày sau còn cùng nhau làm việc tại tòa.
Vừa đấm vừa xoa, Quý Ngật Lăng nói về việc bồi thường phí điều trị, đem uy hiếp cùng lợi ích trình bày rõ ràng khéo léo, không thể danh chính ngôn thuận gọi là đe dọa dụ dỗ, nhưng nếu cẩn thận tiếp thu, ý tứ bên trong không ai không hiểu.
Mặt khác, Quý Ngật Lăng cũng nhẹ nhàng lên tiếng với vị cảnh sát đã dùng côn điện đánh Triển Phi, tựa hồ dự định giải quyết riêng chuyện này trong yên bình. Nhưng tay cảnh sát kia lại kiên quyết không chấp nhận, còn tuyên bố bị một côn kia là do đối phương ra tay trước, muốn hắn buông tha cũng được, trừ khi Triển Phi không được phép đánh trả để hắn giáo huấn một trận.
Ha hả, quả nhiên cảnh sát là bọn lưu manh nhất, câu này lời lẽ chí lý, ở quốc gia nào cũng có thể áp dụng được.
Thở dài, Quý Ngật Lăng bắt đầu thao thao bất tuyệt, không ngại phiền phức tranh luận với tay cảnh sát không chịu nhượng bộ kia. Nếu sự tình tiếp tục ồn ào biến thành hậu quả phức tạp, việc khác không nói, nhưng nếu Triển Phi thật sự gặp chuyện không hay, Bằng Bành cùng luật sư của hắn chắc chắn sẽ quyết đem vụ này ra tòa án quốc tế đại náo một trận, khiến các người căn bản bị quay đến không nhấc đầu dậy nỗi.
Không chỉ như vậy, một khi sự tình bị làm lớn đến tình trạng không thể vãn hồi, không cam đoan bọn họ có thể hay không kiện các người đã dùng côn điện tập kích hắn, hắn sẽ phản cung, tố cáo các người kỳ thị chủng tộc, lạm dụng chức quyền. Không nói tới, nếu náo động đến phạm vi toàn thế giới, mặc kệ phán quyết cuối cùng là gì, các người còn muốn tiếp tục duy trì công tác hiện tại hay không ?
Sau khi đưa ra một loạt chiêu bài uy hiếp dọa dẫm, Quý Ngật Lăng có thể rõ ràng cảm thấy tay cảnh sát đã tập kích Triển Phi bắt đầu đứng ngồi không yên, liên tục trao đổi ánh mắt cùng đồng nghiệp. Quý Ngật Lăng cũng không bỏ qua việc bọn họ dùng ngôn ngữ cơ thể, có ý nói “Quên mấy chuyện ồn ào này đi mà hãy nghĩ đến lợi ích về sau.”
Tay cảnh sát lúc trước sống chết không chịu nhượng bộ hiện trong tâm vẫn còn giãy giụa, mặt nhăn mày nhó, cuối cùng ngay cả môi cũng run lên không chịu nhận thua, tung ra một câu,có thể không truy cứu, nhưng ít nhất buộc tên chết tiệt kia phải bị trục xuất về nước.
Sửng sốt một chút, không thể không thừa nhận, trong nháy mắt nghe được bốn chữ này, Quý Ngật Lăng có hơi động tâm.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, Triển Phi là kẻ kiêu căng ngạo mạn như vậy, không đời nào sẽ đồng ý với phương thức giải quyết này, đã vậy còn bị cảnh sát tập kích, hắn tuyệt đối sẽ làm ầm ĩ đến khi cả hai bên đều gặp kết cục không lấy gì làm tốt đẹp mới chịu dừng lại.
Quý Ngật Lăng nhắm mắt, đồng thời nhớ lại Triển Phi khi nắm cổ tay cậu đã nói, “Lăng, tôi sẽ không quay về.”, cũng chỉ mới cách đây mấy tiếng đồng hồ.
Không nói gì, lúc này Quý Ngật Lăng trực tiếp rút ra tập chi phiếu, dưới cái nhìn chăm chú của hai tay cảnh sát, viết xuống một con số vượt quá số tiền lương cả năm của bọn họ, thẳng tay xé ra hai tờ, dùng ánh mắt ý bảo,không cần tiếp tục dài dòng, nếu các ngươi chịu thả người, ta lập tức giao chi phiếu.
Kẻ ban nãy bị dọa đến khiếp sợ nhanh chóng chạy tới nâng Triển Phi vốn bị hắn đánh đến ngất xỉu, trong lúc Quý Ngật Lăng đem chi phiếu nhét vào tay người kia, thì giao người lại cho cậu.
“Tôi sẽ nhắc nhở hắn về sau chú ý hành động của chính mình một chút, hôm nay quả thật là uống quá chén, vô cùng xấu hổ vì đã gây phiền toái cho hai vị đại ca.”
Sau khi nói xong một câu khiêm tốn, Quý Ngật Lăng lạnh lùng mang Triển Phi rời khỏi đồn cảnh sát, nhét vào trong xe của mình.
Ngồi vào xe, cậu gấp rút kiểm tra miệng vết thương cho hắn, khi đầu ngón tay chạm đến vết tím đỏ như bị phỏng lửa, trong lòng Quý Ngật Lăng có loại cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, cậu di chuyển vị trí cổ của Triển Phi, giúp hắn thoải mái dựa vào lưng ghế, ngay khi cậu cố định ổn thỏa đầu cho Triển Phi, đột nhiên hắn dùng sức nắm chặt cổ tay Quý Ngật Lăng đang đặt bên cạnh, giây tiếp theo, đôi mắt liền mở to nhìn cậu.
Ánh mắt trong suốt, không có nửa điểm mơ hồ sau hôn mê, Quý Ngật Lăng cứ như vậy nhìn hắn gần trong gang tấc, hoàn toàn đoán không ra tên nam nhân này đến tột cùng đã tỉnh lại từ lúc nào.
“Nếu tôi bị trục xuất về nước, không phải đối với cậu mà nói là chuyện tốt sao?” Bình tĩnh thong thả tự thuật, thanh âm của Triển Phi khó có dịp nhu hòa như vậy, nửa điểm bá khí cao ngạo không có cũng không nói, còn có một chút tội nghiệp.
Cau mày, Quý Ngật Lăng không trả lời vấn đề này.
Khi Triển Phi vươn tay, ôm lấy ót của cậu, mày Quý Ngật Lăng tự động nhíu chặt nhưng không hề né tránh, mặc cho Triển Phi nhẹ nhàng kéo đầu cậu, từ từ áp sát lại.
Tại khoảng khắc môi và môi chạm nhau, Quý Ngật Lăng nhắm mắt lại.