Song Sát

Chương 35



.

«Triển Phi, tôi hiện giờ đang bận trao đổi công việc, chẳng lẽ một CEO của một tập đoàn lớn như anh mà ngay cả đạo lý không được tùy tiện chen ngang khi người khác đang nói chuyện cũng không biết sao?» Giọng điệu Quý Ngật Lăng xem như tâm bình khí hòa, nhưng sự cảnh cáo trong ánh mắt thì hết sức rõ ràng.

Đoán rằng Triển Phi tám phần sẽ không đếm xỉa đến mà tự ý sải bước đi thẳng vào văn phòng, ai ngờ hắn lại nhìn Danny đang chuẩn bị rời đi, được nửa đường nhưng vì hắn bất thình lình xông vào mà lộ vẻ xấu hổ đứng im giữa phòng. Triển Phi nhún vai nói với Quý Ngật Lăng, «Xin lỗi, tôi nghĩ cậu đã sớm bàn giao xong. Việc kia chờ cho cậu dàn xếp ổn thỏa thì báo với tôi một tiếng, khu vực triển lãm bên Nhật Bản có chút vấn đề.»

Sau khi Quý Ngật Lăng gật gật đầu thì hắn vô cùng biết điều ly khai văn phòng, còn thay họ đóng cửa lại.

Danny xoay người, nhìn Quý Ngật Lăng biểu tình có phần phức tạp không thể chạm đến, vốn muốn biết cậu đối với Triển Phi có còn tình cảm hay không, có còn cảm giác dao động mãnh liệt hay không, hiện tại y hiển nhiên đã biết đáp án.

Không nhúc nhích, Danny chỉ nhìn Quý Ngật Lăng, chờ cậu trước tiên lên tiếng. Dù sao chuyện công việc cũng đã bàn giao ổn thỏa, mà Danny cũng đã chuẩn bị rời khỏi văn phòng, nhưng nếu cậu nói với Triển Phi hiện tại bọn họ vẫn chưa thảo luận xong, Danny tự nhiên sẽ không thể lập tức rời đi. Suy đoán nguyên nhân Quý Ngật Lăng trong nháy mắt không phải không cho mình bỏ đi mà là theo bản năng muốn đuổi khéo Triển Phi, Danny phát hiện, bản năng này vô cùng có khả năng là một loại phản ứng.

Có chút đau đầu lắc lắc mái tóc, Quý Ngật Lăng bóp trán, uống một ngụm hồng trà thư ký pha lúc sáng sớm.

«Như cậu thấy đấy, hắn đã đuổi đến tận nơi này rồi.» Nói ra một câu không đầu không đuôi, Quý Ngật Lăng biều tình có hơi chua xót, nhưng còn hơn cả vẻ thống khổ lại chính là sự bất đắc dĩ.

Đôi mắt xanh thẳm thật lâu khóa trên người Quý Ngật Lăng, ngoài thương yêu trìu mến thì không hàm chứa bất kỳ cảm xúc nào khác.

«Tôi cảm thấy có hơi không vác nổi gánh nặng nữa.» Không tận lực vùi lấp nội tâm thống khổ giãy giụa, sự yếu ớt của Quý Ngật Lăng cũng chỉ ở trước đôi mắt ôn nhu kia mới có thể để lộ ra ngoài.

“Elan, anh còn hận hắn không?”

Do dự một chút, Quý Ngật Lăng thong thả gật gật đầu, nhưng tại lần thứ hai gật đầu thì nhíu chặt mày, lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Hận? Muốn nói không còn là không có khả năng, hiện tại sau mỗi lần tiết dục cậu lại không ngừng nhớ đến kẻ đã gây ra nỗi khốn khổ triền miên trên thân thể mình. Nhưng muốn nói có bao nhiêu hận, rồi lại giống như đã phai nhạt. Bây giờ hai người là đối tác làm ăn, Quý Ngật Lăng còn hơn cả oán hận hắn, chính là càng hy vọng đừng cùng hắn xuất hiện ở một chỗ, nhưng mà . . . . . .

“Đừng tra tấn bản thân như vậy Elan, anh chẳng qua vẫn còn để ý đến hắn, không liên quan đến yêu hận.”

Để ý, đúng vậy, như thế nào có thể không thèm để ý, Triển Phi chỉ cần đứng trước mặt cậu liền tạo thành áp lập, kẻ khác so với hắn hoàn toàn không thể đạt cùng cấp độ.

“Nếu là để ý, không cần phải tận lực khiến mình khó xử, cứ thuận theo tự nhiên, dựa vào bản ngã, muốn cái gì thì làm cái đó . . . . . . Đừng lo lắng quá nhiều đến những thứ không cần thiết.”Anh đau khổ tôi sẽ đau lòng. Cho nên thà rằng anh có thể buông tay làm điều mình muốn, vô luận kết cục có thế nào đi nữa ít nhất sẽ không thống khổ như hiện tại.

Đừng cố gây áp lực cho bản thân, kỳ thật yêu hay không yêu, hận hay không hận, chỉ thuận theo tự nhiên mới có thể biết được, đừng kiềm chế bản năng của chính mình, đừng trở nên như vậy, làm vậy chỉ càng thêm thống khổ, càng thêm do dự, không thể chạm đến suy nghĩ chân thật ở sâu trong nội tâm, không biết được hy vọng chân thật đến tột cùng là gì.

Liên tục hai ngày, Quý Ngật Lăng dường như tránh không đến chỗ mình, Danny như thế nào lại không nhìn ra cậu có tâm sự ? Như thế nào lại không nhìn ra cậu không ngừng buồn rầu ? Kẻ có thể khiến cậu phiền não thành người như vậy không nhiều lắm, bởi vậy Danny cũng đoán được kẻ kia là ai, chỉ trăm triệu lần không ngờ được hắn lại như thế lớn mật đuổi tới tận Anh Quốc, còn cho rằng chỉ cần một lần chạm mặt, đã khiến cho Quý Ngật Lăng tim đập mạnh không thể bình tĩnh lại được nữa.

Triển Phi bám riết không tha, sẽ làm cậu càng thêm hỗn loạn, nguyên nhân chẳng qua là vô pháp triệt để cự tuyệt, chính là sâu trong nội tâm vừa có hy vọng ích kỷ xa vời, lại bị lý trí hết lần này đến lần khác phủ nhận, cho nên mới càng ngày càng thống khổ.

Không lùi bước, Danny nhìn thẳng vào mắt Quý Ngật Lăng, truyền đạt lại thật rõ ràng ý nghĩ của chính mình.

Vùng vẫy, thống khổ, rồi lại vùng vãy, thống khổ, đôi mắt rốt cuộc cũng khôi phục được sự bình tĩnh, Quý Ngật Lăng nhẹ nhàng lộ ra nụ cười gượng, “Dan, vậy cậu nguyện ý giúp tôi đúng không ?”

Thứ gọi là ích kỷ, đại khái không ai có thể hơn được chính mình. Nhưng không thể phủ nhận, Quý Ngật Lăng hiện tại, vô luận về công hay tư, đều cần Danny, chỉ cần có y ở bên cậu mới có thể đem thứ bị lạc mất trở về đúng vị trí của nó ở trong tim.

Khẽ cười, bên khóe môi của Danny lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, “Tất nhiên, Elan, tôi đã nói rồi, chỉ cần có thể giúp anh, bất luận là chuyện gì, tôi đều vui lòng.”

“Chính là . . . . . .”

Lắc lắc đầu, tựa hồ biết Quý Ngật Lăng định nói gì, bản thân y ái mộ cậu, đó là nhất kiến chung tình, Danny trước đây cũng không hề che giấu nói với cậu rất rõ ràng,thích anh là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh.

“Elan, đừng biến tôi thành một nguồn gốc thống khổ của anh, nó sẽ làm tôi rất khó chịu.” Nói xong khoát tay áo, sau khi xoay người thì buông lại một câu, “Tôi trước hết đi ra ngoài làm việc.”, lập tức mở cửa văn phòng bước ra.

Ở ngoài cửa, Triển Phi đã đứng dựa vào tường tự bao giờ, giống như môn thần[thần giữ cửa]nhìn Danny đi ra, sau đó mặt không biểu tình hỏi, “Thảo luận công việc xong rồi chứ ?”

Đồng dạng vô biểu tình gật gật đầu, Danny cùng Triển Phi nhìn thoáng qua nhau, sau khi Triển Phi không gõ cửa mà trực tiếp tiến vào trong, y thật sâu thở dài một cái.

Sự tự tin cùng cường thế của Triển Phi, chính mình đời này quả thật không có cách nào đạt được.

Không ngoài ý muốn, Danny vừa bước ra Triển Phi liền xông vào, Quý Ngật Lăng yêu cầu thư ký đi pha thêm một ly hồng trà mới đem đến.

“Có vấn đề gì?” Chờ cho Triển Phi ổn định chỗ ngồi, Quý Ngật Lăng trái lại đưa ra vấn đề một cách tự nhiên, không có một chút hương vị tư tình, hoàn toàn là tư thế của quản lý hỏi thủ hạ.

“Chúng ta sau khi không ngừng dồn ép thỉnh cầu sáng sớm hôm nay đã được phê chuẩn, bất quá sân bãi khu triển lãm của chúng ta bên kia tương đối kỳ quặc, nếu dựa vào loại địa hình này thì hiệu quả sẽ không phát huy toàn diện.” Mang ảnh chụp từ sớm đã được chuyển tới đưa cho Quý Ngật Lăng, vừa đúng lúc thư ký bưng hồng trà đi vào, vẻ mặt nàng ảm đạm đặt ly trà xuống trước mặt ôn thần, Triển Phi trái lại không hề để ý tới, cầm lấy hồng trà uống một ngụm, quan sát biểu tình của người đối diện.

Nghiêm túc xem qua ảnh chụp hiện trường, Quý Ngật Lăng từ nhíu mày biến thành cười lạnh, “Triển Phi, các người không thể nào đợi đến lúc gần tham gia hội chợ mới biết sân bãi có bộ dáng như thế nào đấy chứ ? Cái này chắc hẳn ngay từ đầu ở Nhật Bản đã quyết định, còn có trong tay bản vẽ mô hình, anh hiện tại kêu gào với tôi thì có ích gì?”

Chưa nói người khác không thể nào phạm loại sai lầm này, Triển Phi lại càng không, nếu không hắn làm sao có thể đem Triện Thị phát triển xuất sắc như vậy.

Nhún vai, âm mưu bị vạch trần, Triển Phi cũng không lấy làm xấu hổ mà thẳng thắng vô tư nói, “Tôi chỉ không thích nhìn thấy cậu và têm kia ở cùng nhau thôi.” Cho nên vừa thấy ai đó quay về công ty làm việc, hắn liền nghĩ đến việc bắt cóc người.

“Không đến phiên anh thích hay không, anh vốn dĩ không có quyền xen vào công việc nội bộ của công ty chúng tôi, nếu không có chuyện gì khác thì mời anh đi ra ngoài, tôi phải bắt đầu làm việc rồi.”

“Lăng, bữa chiều muốn ăn gì?”

Không nghĩ Triển Phi lại đột nhiên phun ra một câu chớt quớt như vậy, Quý Ngật Lăng trừng mắt liếc hắn một cái.

“Nếu buổi tối không có nhiều việc lắm, có thể mời tôi đến nhà hàng nổi tiếng trong Luân Đôn dùng bữa không ?”

Đúng lúc Quý Ngật Lăng còn đang cho rằng hắn định giờ trò mới, chuẩn bị lần đầu tiên đeo tạp dề xuống bếp dọa người, ai ngờ lại yêu cầu mình mời hắn đi ăn tối ! Bất quá ngẫm lại, về tình về lý, bản thân cậu là chủ nhà cũng nên mời Triển Phi đi ăn một bữa. Vì vậy đây cũng không thể tính là một yêu cầu quá phận nên khiến Quý Ngật Lăng có phần do dự, cuối cùng cậu vẫn gật đầu đồng ý với hắn.

“Vậy chờ cậu tan tầm gọi cho tôi.” Tựa hồ vô cùng thỏa mãn với đáp án của Quý Ngật Lăng, Triển Phi vừa cầm lấy ly hồng trà, vừa nói thêm một câu ngoài ý muốn, “Tôi ngày mai phải đi Nhật Bản trước một chuyến, sau đó về nước, có chút chuyện khẩn cấp cần xử lý.”

.

_________ Hoàn quyển thượng ________



Quyển Hạ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.