Song Sát

Chương 62



.

Triển Phi ngủ rất say, bất luận là do tận lực muốn lảng tránh chủ đề vừa rồi hay còn lý do nào khác, nhưng hắn quả thật đã rất mệt mỏi. Phải ngồi máy bay liên tục, còn chưa kịp điều chỉnh tình trạng sai múi giờ, lại thêm một trận phẫn nộ đã khiến hắn sức cùng lực kiệt.



Quý Ngật Lăng giúp hắn mở điều hòa, đắp chăn, rồi rời khỏi phòng.

Nâng điện thoại gọi cho Danny, báo cho y biết buổi chiều cậu sẽ không trở về công ty, dặn dò vài công việc buổi chiều cần được xử lý, phiền y hay cậu giải quyết. Danny không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận ghi chép, khi nghe Quý Ngật Lăng nói buổi tối sẽ không qua nhà y thì danny thoáng dừng một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ trả lời, “Được.”

Gác máy, nhìn vết máu vẫn chưa hoàn toàn được lau chùi sạch sẽ trong phòng khách, Quý Ngật Lăng khịt mũi cười nhạt.Hiện tại trong lòng đang tính toán điều gì? Đã không chịu kiên quyết dứt khoát, lại còn đạt đến cảnh giới bắt cá hai tay. Trong tình trạng quan hệ tay ba phức tạp, đồng thời qua lại cùng lúc với hai người, ha ha, thật mẹ nó khôi hài.

Ấn ngón tay lên tình minh huyệt, Quý Ngật Lăng ngồi trên sô pha, tức giận với hành vi của bản thân. Loại hành vi không thể tha thứ lại bị một tầng lý trí phân tích thấu đáo, sau đó liền bị chối bỏ triệt để.

Ở đây không ai sai cả, tất cả đều thuận theo lẽ tự nhiên để cùng hướng đến một kết cục tốt nhất trong tương lai.Ha ha, Quý Ngật Lăng, con người mày có phần quá lý tính chủ nghĩa, nhưng mày thật sự có thể dùng lý trí mà không xen vào tình cảm hay không? Nếu đã lý trí như vậy, vì sao sự việc có thể phát triển đến mức này?

Nhưng di động của cậu lại đúng lúc vang lên, một tin nhắn được gửi đến, người gửi là Danny, câu ban nãy y không thể nói ra, rốt cuộc phải dùng đến một hình thức khác để bày tỏ.

“Elan, tôi hy vọng anh không tiếp tục tự trách để rồi hối hận về hành động đêm đó. Xin anh hãy tin tôi, cho dù hiện tại anh muốn dứt khoát chia tay thì tôi cũng không cảm thấy cái ôm đó là một sự xúc phạm. Tôi cảm kích anh lúc ấy đã không vô tình đẩy tôi ra. Tuy anh vốn không muốn, nhưng rốt cuộc vẫn làm điều đó vì tôi. Tôi thật sự rất biết ơn, cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.”

Đọc tin nhắn dài đến hai trang, lông mày Quý Ngật Lăng nhíu lại càng chặt. Nguyên lai y vẫn luôn thấp thỏm không yên, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến tâm trạng dao động của cậu. Không thể phủ nhận hành vi đột nhiên ôm lấy cậu ngày hôm đó của Danny, nhất định đã lập đi lập lại nhiều lần trong đầu y, cuối cùng mới dám hạ quyết tâm.

Mặc kệ trong lòng Quý Ngật Lăng chỉ thích chứ không yêu y, nhưng một Danny như vậy không khỏi khiến cậu đau lòng. Quý Ngật Lăng một lần nữa kiểm điểm lại bản thân. Nếu như không phải vì mối quan hệ với cậu, tại sao trong nhiều năm như vậy, rõ ràng nhìn thấy con người đó vì cậu dần dần đắm chìm, càng lún càng sâu, rốt cuộc rơi vào tình trạng không thể thoát ra được nhưng cậu lại không ra tay ngăn cản.

Có lẽ ngay từ mớ rối rắm ban đầu, cậu không nên mặc Danny kéo dài đoạn tình cảm này. Biết rõ mình không có khả năng đáp trả, nhưng vẫn luôn tiếp nhận vô điều kiện lòng tốt của y. Khi tình yêu đó biến thành thói quen thì cậu cũng triệt để trở thành tội nhân của y rồi.

Đến bây giờ chỉ còn sự cảm kích, nhiều hơn nữa là lòng thương hại, thứ tình cảm đã thay đổi này làm thế nào cũng không thể giả vờ là yêu được.

Hút hết điếu này đến điếu khác, Quý Ngật Lăng lần đầu tiên phát hiện nguyên lai ở trong khói thuốc, đầu óc có thể trở nên thanh tỉnh như vậy, tư tưởng trì trệ được đả thông giúp suy nghĩ càng thêm thực tế. Khó trách Triển Phi mỗi khi không vui đều dùng khói thuốc để lấy lại bình tĩnh.

Chính cậu quả nhiên đã quá ích kỷ.

Cho nên mới nghĩ dù sau này cùng Triển Phi trở thành người lạ, như hai đường thẳng song song, giữa hai người không còn ràng buộc tình cảm nào nữa, thì cậu ít nhất vẫn còn Danny.

Đến tột cùng Danny đối với mình là gì? Một cái bánh xe dự phòng sao?Cười khẩy nhạo bán, Quý Ngật Lăng chế giễu bản thân luôn tự cho là đúng.

Y nguyện ý chở đợi cậu, cho dù là một kết cục mà y không mong muốn. Sự chấp nhất của Danny đạt đến trình độ còn cao hơn cả cậu lẫn Triển Phi. Trông y ôn nhu như vậy, nhưng vẫn luôn luôn cố chấp, một khi đã hạ quyết tâm, thì tuyệt đối sẽ không dao động.

Yêu anh là chuyện của tôi, với anh không có quan hệ.

Rít sâu một hơi, Quý Ngật Lăng nhớ tới câu nói trước đây của Danny. Hiện tại phát hiện lời đó thật bá đạo, như sở hữu một sự trói buộc, khiến cậu không thể tháo chạy.

Không biết đã ngồi hút thuốc được bao lâu, chỉ biết cả gói thuốc giờ chỉ còn lại một điếu. Cửa phòng ngủ đột ngột bị đẩy mở, Triển Phi ngáy ngủ mờ mịt lảo đảo chạy ra ngoài. Khi nhìn thấy Quý Ngật Lăng ngồi trên sô pha, động tác của hắn tạm thời đình chỉ, sau đó khẽ cười gượng bất đắc dĩ.

“Tôi nghĩ cậu đã trở về công ty.”

Không trả lời hắn, Quý Ngật Lăng dụi tắt điếu thuốc cuối cùng rồi đứng lên tiến đến chỗ hắn.

“Để tôi đi tắm trước đã.” Nhìn Quý Ngật Lăng từng bước hướng về phía mình, Triển Phi thoáng lùi lại, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Sợ Quý Ngật Lăng như trước nguội lạnh, nói giữa họ không có tương lai. Hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp, Triển Phi không cách nào cho cậu câu trả lời xác thực được.

Vì vậy hắn liền trốn vào phòng tắm, mở nước nóng đóng cửa lại.

Nhìn người cậu còn chưa kịp chạm đến đã bỏ chạy, Quý Ngật Lăng chỉ còn biết dán mắt lên cửa phòng tắm thở dài.

Từ trước đến nay, người trong lòng chưa từng thay đổi. Ngay từ lúc ban đầu đã phải lòng hắn, đến khi cam chịu số mệnh. Từ mong muốn được kết giao với hắn, đến khi buộc phải chia tay, thương tổn thể xác lẫn tâm hồn rốt cuộc vô phương cứu chữa. Toàn bộ tất cả, dù bản thân bị hắn hủy hoại thành từng mảnh vụn, trong thoáng chốc trái tim biến thành băng đá, không ai có thể tiến vào, mà hắn cũng bị chính cậu triệt để phong ấn sâu trong nội tâm, không cho phép chính mình được nhớ tới.

Nhưng thủy chung vẫn chưa từng thay đổi.

Ngay khi Quý Ngật Lăng chuẩn bị vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, đột nhiên trong phòng tắm phát ra âm thanh va chạm kịch liệt, sau đó là tiếng đồ vật lộn xộn ồn ào rơi xuống đất, cuối cùng là giọng chửi thề của Triển Phi, “Khốn kiếp.”

Hỏng bét, quên mất là tay hắn đang bị thương, không thể dính nước!

Trong lúc Quý Ngật Lăng do dự có nên đi vào giúp hắn hay không thì tiếng nước trong phòng tắm bỗng dừng lại. Giọng của Triển Phi trở nên rõ ràng, xuyên qua cánh cửa cách âm không tốt gọi cậu.

“Lăng, đi vào giúp tôi một chút!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.