Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 110: Cửa Hàng Cháy Rồi!





Lam Thanh Sương nghe qua cái tên Hàn Thái Trân, thầm tấm tắc rằng cái tên tuy chưa nghe qua lần nào, nhưng ngụ ý bên trong của người đặt tên lại thật đẹp.

"Vậy có nghĩa, Đồ Sơn cố ý chơi xấu chúng ta?"
"Cũng có thể nói là vậy.

Đồ họ bán tuy tốt, nhưng vẫn xen lẫn vài mặt hàng giả tự chế, nên nếu so về chất lượng lẫn uy tín, thì cửa hàng của chúng ta vẫn được khách hàng chọn lựa nhiều hơn.

Biết làm sao bây giờ, người uy tín thì sẽ luôn bị cạnh tranh bởi những thủ đoạn bẩn""
Ngạn Thanh nói rồi, liền đi ra ngoài, đóng cửa lớn lại, khóa trái.

"Thôi, đừng nói chuyện này nữa.

Nào, Sương Sương, chúng ta ra sau hồ câu cá đi, gió lạnh thế này ăn món cá thu nướng là không cần bàn cãi"
Lam Thanh Sương gật đầu, lại cùng Ngạn Thanh rời đi, hai chiếc cần câu, ấy thế mà lại lấy hết thời gian cả một buổi chiều.

Tối.

Khu phố cafe Royal, có chi nhánh nằm trải dài khắp một chặng đường hơn ba cây số, đèn chùm hoa lệ, bàn ghế đều bảng đá hoa cương, hương vị cafe hỗn hợp, cứ đến mùa gió bấc lớn là lại phả theo không khí, loang ra khắp mọi ngõ ngách xa gần.

Xung quanh bao bọc bởi một vườn đồi chong chóng gió, hễ có người vào, vài chiếc chuông gió lại được dịp kêu leng keng.

Nhìn chung, có thể nói là một cảnh quan mỹ thực đắt giá nhất khu phố thủ đô yên tĩnh này.

Lam Thanh Sương cùng Ngạn Thanh đi dạo dọc bờ hồ, tuy chỉ đơn thuần là bạn, nhưng họ nam thanh nữ tú như vậy, hễ ai nhìn vào cũng phải tấm tắc khen ngợi xứng lứa vừa đôi.

Ngọn đồi chong chóng gió phát ra vài thứ âm thanh leng keng, khiển tinh thần cô rất thoải mái.

Ngạn Thanh bên cạnh, liên tục nói luyên thuyên về quá trình lịch sử hình thành nên khu phố cafe trứ danh này.


"Này, cậu biết không, khu phố cafe này nổi tiếng bởi một loại cafe lạ được nhập khẩu đấy, hoàn toàn không có ở quốc gia chúng ta đâu.

Tên của nó là cafe chồn, chính là nuôi chồn để lấy phân, sau đó từ phân của chúng lọc ra một loại tinh hoa, làm ra cafe đấy.

Ngạn Thanh vừa giới thiệu, Lam Thanh Sương đã rùng mình.

Cô còn nghĩ rằng, kinh dị như vậy, ai mà dám uống chứ "Đừng nghĩ nó kinh dị, hương vị thực sự là tuyệt vời lắm.

Nào, mình dẫn cậu đi uống thử"
Ngạn Thanh nói rồi, lập tức kéo tay Lam Thanh Sương đến một vị trí còn bàn trống, thong thả ngồi xuống, cô ngồi ở đó chờ, dùng biểu cảm đáng yêu mà nhìn ra ngọn đồi đầy ắp người phía trước.

Ngạn Thanh lại đi vào trong order thêm vài món tráng miệng vặt.

"Sương Sương?"
Từ xa có một tiếng gọi, khiến Lam Thanh Sương ngẩn ngơ.

Tiếp giây sau đó, một người đàn ông từ phía xa chạy vụt đến, làn da trắng sớm đã bị lạnh đến tê tái mà thay màu trắng toát, cánh môi không thể giấu được nụ cười mừng rỡ của mình.

Lam Thanh Sương nhìn rõ người đàn ông kia, trái tim lại chết sững một nhịp.

Đó là Đường Bắc Ái kia mà, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? "Sương Sương, đúng là em rồi.

Anh!
Anh tìm em vất vả lắm đấy, Phần Lan lớn như vậy, anh còn nghĩ suýt nữa đã lạc mất luôn em.

Vì em, vì em mà anh đã dành ba ngày không ăn không ngủ để học ngôn ngữ của Phần Lan.

Sương Sương! "
Đường Bắc Ái ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nắm lấy tay Lam Thanh Sương, gấp gáp nói, mái tóc bồng bềnh khẽ phất phơ vài sợi mỏng, còn ngỡ rằng mình nằm mơ.

Lam Thanh Sương vội vã giấu đi sự bần thần của mình, rút tay ra, quả thực so với trước kia, Đường Bắc Ái đã hoàn toàn nói tiếng Phần Lan lưu loát, nhưng cô lại vờ như chẳng xúc động gì cả, chỉ nói được một câu.

"Đường tổng, trùng hợp quát"
Giấu đằng sau gương mặt điềm tĩnh đó của cô, là vô số loại cảm xúc vỡ òa, xen lẫn ngộp ngạt đến khó chịu.

Rõ ràng đã trốn anh ta sang tận đây rồi, sao vẫn gặp lại kia chứ? Cùng lúc đó, Ngạn Thanh từ bên trong đi ra, bắt gặp Đường Bắc Ái đang quấn lấy Lam Thanh Sương, còn ngỡ là kẻ háo sắc nào, lập tức đẩy người ra, nghiêm giọng.

"Làm phiền anh đây giữ liêm sỉ một chút.

Bạn tôi không phải người cho anh tùy hứng.

"
"Anh đừng hiểu lầm.

Tôi không phải kẻ xấu, chúng tôi là bạn, quen biết đã lâu rồi"
Đường Bắc Ái nghe xưng hô như vậy, liền biết Ngạn Thanh chính là bạn ở ghép của Lam Thanh Sương, lập tức dịu giọng.

Ngạn Thanh nửa tin nửa ngờ, lại nhìn Lam Thanh Sương.

Cô gật đầu một cái thừa nhận, nhưng không nói nhiều, vì đối diện với Đường Bắc Ái, cô không biết nên nói từ đâu cả.


"Reng! Cùng lúc, có tiếng di động đến từ túi áo của Ngạn Thanh.

Anh thấy màn hình hiển thị số máy của quản gia An, lập tức nhận máy, theo thói quen lại mở loa ngoài.

"Thiếu gia!
Mau trở về!
Cửa hàng chúng ta cháy, cháy rồi!
Tôi và Tiểu Thiên còn kẹt trong đám lửa! ".

ngôn tình tổng tài
Bên kia đầu máy truyền lại một tiếng nói gào thét đến lạc cả giọng, sau đó tắt lịm đi.

Ngạn Thanh nghe xong, đánh rơi hai cốc cafe trên tay xuống, chỉ thấy mặt mũi tái mét, lập tức cùng Lam Thanh Sương lên xe, phóng trở vê nhà.

Đường Bắc Ái cũng không thể làm ngơ được, phóng xe đuổi theo.

Khi cả ba đến nơi, cửa hàng Giãn Kim đã trở thành một mồi lửa không thể nào dập tắt.

Trong lúc vội vã, Ngạn Thanh đã đánh rơi chiếc kính cận xuống đất, đồng thời bị chính mình vô ý giẫm gãy đi.

Một người cận tám độ, buông kính ra đĩ nhiên sẽ như bị mù.

"Không! Dì An, Tiểu Thiên! Cứu, mau cứu họ đi, mau cứu con trai tôi.

"
Ngạn Thanh gào lên, Lam Thanh Sương trơ mắt hãi hùng mà nhìn đám lửa ngày một lớn, chân cô run đến độ cũng muốn gãy đôi ra.

Trong lúc cả hai còn bàng hoàng mà gào thét, Đường Bắc Ái không biết lấy can đảm ở đâu ra, chỉ thấy anh mở khóa vòi nước làm ướt toàn người mình, sau đó trùm một chiếc khăn lớn, nghiêm giọng hỏi khẩn trương.

"Người ở đâu?"
"Tầng hai, thằng bé và dì An đang ngủ ở tầng hai"
Ngạn Thanh trả lời gấp gáp, sau câu nói kia, Đường Bắc Ái cũng lao luôn vào trong lửa.

Lam Thanh Sương kinh hãi vì hành động bất chấp nguy hiểm của Đường Bắc Ái, lập tức trợn tròn mắt lên, đồng thời đỡ lấy Ngạn Thanh đang bất lực mà quỳ sụp xuống đất.

Cả hai chờ đợi thêm mười phút, cuối cùng cũng thấy Đường Bắc Ái từ trong đống lửa lao ra, trên tay anh bỏng một đường rất to, cả người toàn mùi khói, nhưng vẫn ôm chặt lấy một đứa trẻ đang khóc ré lên vào trong lòng, còn dùng thân mình bao bọc.


Ngay giây phút Đường Bắc Ái vừa lao ra, cả cửa hàng cũng đồng thời sụp xuống, hóa thành tro tàn.

Nếu chậm trễ một phút nữa thôi, anh và cả đứa trẻ kia đều sẽ bỏ lại mạng mình ở đó.

"Tôi chỉ cứu được mỗi thằng nhóc này, còn về phần dì An của anh!
Thật xin lỗi!
Lúc tôi vào đến nơi, bà ấy đã bị thanh sắt từ bên trên rơi xuống đè chết, bà ấy chết ngay trên phía chiếc nôi đứa trẻ.

Là dùng thân mình mà bảo vệ nó.

"
Đường Bắc Ái giao đứa bé còn khóc vào tay Ngạn Thanh, mặt mũi nhem nhuốc, xúc động nói.

Ngạn Thanh ôm lấy đứa bé, ôm rất chặt, chỉ thấy anh quỳ xuống, cúi đầu dập xuống đất trước đống lửa hoang tàn phía trước mặt, cảm ơn người phụ nữ can đảm kia đã dùng mạng mà bảo vệ con trai của mình.

Trong khoảnh khắc đó, Lam Thanh Sương đã thấy Ngạn Thanh rơi nước mắt, tuy anh không nói gì nhưng cô cũng hiểu, vết thương này thực sự quá sâu.

"Cảm ơn, ân nhân.

Tiểu Thiên đã nợ anh một mạng rồi"
Ngạn Thanh ôm đứa bé, gập người, cám ơn Đường Bắc Ái một cách sâu sắc.

Lam Thanh Sương trong thời khắc đó, đột nhiên nhìn ra, hóa ra Đường Bắc Ái cũng có lúc trở nên vì nghĩa mà quên mình như vậy.

So với một con sâu đeo bám cô trước đây, bây giờ người đàn ông này đã trưởng thành hơn bao giờ hết.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.