Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 139: Manh Mối Về Chuyện Cũ





Lục Bối Di vừa trở về phòng, nhìn thấy người đã ngủ thì cũng có chút do dự.

Nhưng sự do dự đó lại thoáng qua rất nhanh, cô ta nhẹ nhàng tiến tới cửa tủ, lục tìm thứ gì đó trong rất nhiều những ngăn kéo.

"Em tìm gì vậy?"
Lúc Lục Bối Di vừa mở cửa phòng thì Thạch Tâm Hân đã thức rồi, chẳng qua là anh chưa vội mở miệng.

"Tìm chút tiền! Em đánh thức anh à?"
Lục Bối Di nói, vẫn loay hoay mà tìm đầ.

"Chẳng phải lần trước anh đã đưa cho em rất nhiều rồi sao? Em chi cho những gì mà nhanh hết vậy?"
Lục Bối Di tìm không thấy tiền trong tủ thì liền tiến tới cạnh giường anh, mở lời.

"Em mua sắm hết rồi! Chút tiền đó thì đã bõ vào đâu? Anh mau đưa em thêm một chút đi!"
Tiền lúc này, chỉ để giúp cô ta thỏa mãn cơn nghiện.

"Anh hết tiền rồi! Di Di, em vừa trở về đã không hỏi tình trạng của anh thế nào, chỉ cần tiền thôi sao?"
"Anh hết tiền? Anh hết tiền mà anh có thể đầu tư cả khoản y tá riêng luôn à? Thạch Tâm Hân, từ lúc nào mà anh lại trở nên keo kiệt với em thế chứ? Nếu sớm biết con người anh bủn xỉn như vậy, lúc trước em sẽ! "
"Em sẽ làm gì?"
Lục Bối Di tỏ rõ sự khó chịu, sau đó liên đứng bật dậy định rời đi, cụt ngủn đáp.

"Không có gì cả! Được rồi, nếu anh không muốn đưa tiền cho em thì thôi.

"

"Di Di, em ở lại với anh một chút được không? Thời gian này chúng ta rất ít khi nói chuyện, cũng chưa từng ngủ chung, anh rất nhớ chúng ta của lúc trước, vui vẻ biết bao, em cũng chẳng như bây giờ, xa cách anh không lý do như thế"
Thạch Tâm Hân gọi với theo, chỉ mong nhận được một chút ấm áp từ vợ.

Nhưng Lục Bối Di không trả lời, vì trong mắt cô ta những lời anh nói đều là những thứ huyễn hoặc.

"Hân, anh đừng nói với em những điều vớ vẩn đấy! Em đã bên anh suốt mấy năm rồi, bây giờ cũng phải cho em thoải mái một chút chứ"
Lục Bối Di biện hộ, lại tiến đến ô cửa sổ, đóng lại giúp anh, đồng thời thả rèm xuống, lại nói ra một câu mang một ý nghĩa đả kích vô cùng.

"Một cái cây sắp chết thì không nên đón gió quá nhiều nữa"
Mặc kệ anh có hiểu hay không, sau câu nói đó, cô ta liền lập tức ra khỏi phòng, thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Vì với người đàn ông trước mắt, Lục Bối Di hoàn toàn không có lấy một chút tình cảm nào cả.

Cánh cửa khép lại, Thạch Tâm Hân ở trong phòng ngẩn ngợ, tuy rèm đã buông nhưng anh nằm trên giường lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, sự lạnh lẽo này đi ra từ trái tim trong lồng ngực, lan tỏa đến từng tâng tri giác.

"Di Di, em thay đổi rồi!
Anh lẩm bẩm, nhưng lại nhớ đến một chuyện.

Vừa rồi trong lúc Lục Bối Di nhón chân buông rèm, anh đã thấy thấp thoáng ở eo trái của cô ta có một vết sẹo lớn hình tròn, trông như hình dáng nốt ruồi, còn được cẩn thận dùng hình xăm mà che lại.

Thạch Tâm Hân nhớ lại trước đây, vợ mình hoàn toàn không có hình xăm này, nhưng tại sao bây giờ lại đột ngột xuất hiện? Trùng hợp làm sao, vết sẹo hình tròn đó lại khiến anh nhớ đến cô em gái bạc mệnh bị chia cắt của mình, cũng không biết hiện giờ Âu Tư Kỳ đang ở nơi nào nữa.

"Thiếu gia, là thuốc của cậu.

Cô Phí hiện đang bận nghe điện thoại nên tôi mang lên hộ cô ấy.

"
Ngoài cửa lúc này truyền đến một tiếng gõ cửa chầm chậm, là giọng của lão Hạ, Thạch Tâm Hân lại thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ của mình, ừ một tiếng.

"Thiếu gia, mau uống đi, nhân lúc thuốc còn nóng mới có tác dụng.

"
Lão Hạ đặt bát thuốc xuống bàn, chậm rãi nói, lại nhìn một lượt Thạch Tâm Hân mà không nén nổi bi thương.

"Di Di lại đi rồi sao? Lão Hạ, ông có biết tang lễ của mẹ hai diễn ra đến bao giờ không? Tại sao cô ấy lại trở về sớm vậy?"
Nhìn gương mặt không có chút xót thương vừa nãy của Lục Bối Di, anh còn ngỡ rằng người mất lại là một người khác.

"Lễ tang của nhà ông thông gia phải mất hơn ba ngày nữa mới kết thúc ạ, hiện nay ở đó đang trong giai đoạn chịu tang, thời gian hạ huyệt là vào trưa hôm sau.

Nhưng kể cũng lạ, Lục gia lúc này vô cùng vắng lặng, ngoài khách viếng ra thì điều đáng nói chính là sự hời hợt của người nhà, bà Lương cũng không hề xuất hiện ở đó.

"
Lão Hạ biết rõ như vậy bởi vì ông ta chính là người thay chủ đến đó thắp hương, chỉ là đến rất nhanh và về cũng rất nhanh nên không ai biết.


"Mẹ cũng không có ở đó sao? Ông có biết bà ấy đã đi đâu không?"
Thạch Tâm Hân bất ngờ, anh không nghĩ rằng trong lễ tang người trong gia đình, Lương Hương Hảo vậy mà lại không xuất hiện.

"Vâng, bà Lương đúng thật là không có mặt ở đó.

Tôi có nghe người gần đó nói rằng, bà ấy hiện đang bận rộn rao bán căn nhà cũ của mình ở một nơi gần biến.

"
"Rao bán nhà cũ?"
Thạch Tâm Hân ngạc nhiên, lại chìm vào im lặng, anh đang nghĩ ra gì đó, lại tiếp tục nói với lão Hạ: "
Vậy ông có nghe căn nhà đó là một nơi thế nào không?"
Hỏi như vậy là vì Thạch Tâm Hân đang nuôi một ý định, nếu sau này tìm ra được em gái thì sẽ mua lại căn nhà ấy để cho cô ở.

Lão Hạ trầm ngâm nhớ lại, liền kề.

"Tôi cũng đang có ý định tìm một nơi phù hợp để dưỡng già sau này nên cũng có hỏi đến, một trong số những người tham gia tang lễ chính là khách hàng đã từng đi xem ngôi nhà kia.

Ông ta nói giá được rao bán cũng rất cao, tuy đó là ngôi nhà cũ, nhưng người có mắt nhìn một cái là biết đó là cơ ngơi năm xưa của vợ chồng đại gia Lương Văn Tú gì đó để lại, bên trong chứa rất nhiều những vật phẩm vải vóc tranh thêu có giá trị khan hiếm.

"
Thạch Tâm Hân nghe đến cái tên Lương Văn Tú thì kinh ngạc, sự kinh ngạc thật sự hăn rõ lên trên gương mặt anh.

Đó chẳng phải là cái tên mà anh tìm kiếm bấy lâu nay hay sao chứ? "Lương Văn Tú? Lão Hạ, ông còn nghe thấy họ nói gì nữa không? Tại sao lại liên quan Lương Văn Tú? Ngôi nhà đó thực sự là của vợ chồng họ sao?"
Lão Hạ nhớ lại một chút, lại lắc đầu.

"Tôi chỉ nghe họ nói rằng, nơi rao bán căn nhà đó nằm ở một con đường thuộc thôn Thuận Kim.

Chỉ vậy thôi ạ.


Còn nữa thiếu gia, nhớ uống thuốc đi nhé.

"
Lão Hạ nói rồi cũng rời đi trước, Thạch Tâm Hân bị bất ngờ làm cho phải sững sờ lần hai, trong đầu anh tràn ngập vô số những loại suy nghĩ không có lối thoát, cũng không có câu trả lời.

"Tại sao nhà của đôi vợ chồng đó lại liên quan đến bà ấy cơ chứ? Tại sao bà ấy lại có quyền rao bán nó? Rốt cuộc giữa bà ấy và bọn họ có quan hệ gì? Mẹ vợ của mình thực ra là ai?"
Anh tự hỏi chính mình, nhưng càng hỏi chỉ càng thêm rối, về chuyện này phải đích thân hỏi Lương Hương Hảo mới được.

Cổ họng đột nhiên khô khan, anh với lấy bát thuốc, uống hết sạch.

Nằm giữa một bầu không gian kín ảm đạm, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác rất nguy hiểm.

Nhưng dù có cố gắng tìm một khái niệm thích hợp đến mấy cũng không thể nào tìm ra.

Sự hoài nghi ngay lúc này chính là liêu thuốc tốt nhất, thúc giục anh lên dây cót mà mau chóng bình phục.

Tô Mẫn Ái ngồi im lặng trong một quán cà phê gần đường lớn, cô mặc một chiếc áo dạ form dài che đến mắt cá chân, vừa vặn lấp đi chiếc bụng mới nhô ra của mình lại, chờ đợi được gặp một người bạn cũ lâu ngày đã xa cách.

Đảo mắt một vòng, cô lại bất giác nhìn thấy bóng dáng của Thạch Tâm Thất đang khoác tay Lục Bối Di một cách gượng gạo ở một cửa hàng gần đó.

Tô Mẫn Ái kinh ngạc, mối quan hệ này hình như đã đi quá giới hạn cho phép thì phải.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.